Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Liên Tiếp Rống Lên Như Sư Tử Cái
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Hoắc Thi Hoa lúc này mới ngẩng lên đánh giá Tuyên Mạt từ trên xuống dưới, bộ dáng xuất sắc, đúng là có một gương mặt hiếm thấy.
Bà ta không đoán được Hoắc Vân Chính là từ đâu đào ra.
“Cô là cái thá gì, cũng dám ở địa bàn của nhà họ Hoắc lên tiếng? Chồng của cô? Nhà họ Hoắc chúng tôi có thừa nhận thân phận của cô không?”
“Tuy biết là cô út không muốn thừa nhận, nhưng cháu cùng với Vân Chính đã kết hôn, như vậy cháu lấy thân phận vợ của Vân Chính, vì sao lại không thể nói?” Tuyên Mạt bình tĩnh phản bác.
Hoắc Vân Chính mím môi, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ lạnh lẽo lên tiếng chặn miệng Hoắc Thi Hoa, “Thân phận của vợ cháu, không cần mọi người thừa nhận.”
“Hoắc Vân Chính! Cháu đừng có quá đáng!” Hoắc Thi Hoa tức đến nhíu chặt mày.
“Hiện tại cô út có ra dáng của một vị trưởng bối hay không? Ông nội vẫn còn ở đây, cô có chắc là muốn tiếp tục cãi nhau chứ?”
Hoắc Vân Chính bất thình lình mà chuyển dời sang Hoắc lão.
Hoắc Thi Hoa quả thực an tĩnh, bà ta ngồi ở mép giường, lập tức cáo trạng, “Ba, ba xem đi, nhìn xem cháu trai của ba kìa. Nó làm ra chuyện như vậy đúng là làm bậy mà! Nhà họ Hoắc của chúng ta là thế gia, sao có thể tùy tiện cưới một người phụ nữ có lai lịch không rõ này về làm con dâu chứ! Đúng là làm nhục thanh danh! Lúc trước con có nói qua với ba rồi nó nhất định sẽ giống như anh hai với chị dâu đều là loại vong ơn bội nghĩa, cũng không nói quá đâu.”
Bà ta còn chưa nói xong thì Hoắc lão lập tức nắm lấy tay bà ta, trừng mắt cảnh cáo.
Hoắc Thi Hoa thầm nghĩ lại mới biết vừa rồi đã nói sai. Mí mắt Hoắc Vân Chính híp lại. Hoắc Thi Hoa chột dạ cụp mắt xuống, không dám ngó ông cụ nữa.
Hoắc lão hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, ông hỏi: "Kết hôn thật hay giả?”
“Ông nội có thể mời người của Cục Dân Chính tới hỏi một chút.”
“Tuyên Mạt?” Hoắc lão như có suy nghĩ.
Hoắc Thi Hoa như được nhắc nhở, lập tức giở giọng khó hiểu hỏi: “Nhà họ Tuyên? Con gái của nhà họ Tuyên không phải là người này.”
“Hôm nay cháu đưa Mạt Mạt tới, chỉ là thông báo cho mọi người một tiếng thôi.” Hoắc Vân Chính lạnh lùng nói.
“Cháu!”
Hoắc lão cau mày hỏi: “Vân Chính, nếu cháu kết hôn với con bé nhà họ An thì có thể có được hai công ty con ở Phong Thịnh, đó đều là công ty có lợi nhuận”
“Cháu đoán Hoắc Vân Nam sẽ cảm thấy khá hứng thú.”
Hoắc lão cười lạnh hai tiếng, “Lúc trước thì nghĩ mọi cách để có được, hiện tại lại vì một người phụ nữ mà chịu từ bỏ?”
Hoắc Vân Chính nói hời hợt: “Pháp luật quy định, cháu thân là một thành viên của nhà họ Hoắc, cuối cùng vẫn có khả năng được chia một phần gia sản.”
Đồng tử Hoắc Thi Hoa lập tức co chặt, nổi giận nói: “Hoắc Vân Chính! Cái tên hỗn láo vô ơn nhà cậu!”
Lòng Tuyên Mạt run lên, không tưởng tượng nổi Hoắc Vân Chính với nhà họ Hoắc lại có quan hệ ác liệt như thế. Nhưng cô nhìn kỹ phản ứng của Hoắc lão, giống như không tức giận vì lời nói của Hoắc Vân Chính.
Ngay sau đó liền nghe được: “Được lắm, ông ngược lại cũng muốn xem cháu có thể cậy mạnh tới khi nào.”
Hoắc Vân Chính rũ mắt: “Ông nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nào cháu với Mạt Mạt lại đến thăm ông.”
Dứt lời, Hoắc Vân Chính kéo Tuyên Mạt đi ra khỏi phòng, trong phòng Hoắc Thi Hoa còn đang nổi trận lôi đình, các loại câu khó nghe đều mắng ra ngoài hết.
“Hoắc tiên sinh”
“Gọi tên.” Tuyên Mạt nhấp môi, từ giọng điệu nghe ra tâm tình Hoắc Vân Chính cũng không quá tệ. Càng chuẩn xác hơn mà nói, đó chính là đã tập mãi thành thói quen.
“Đứng lại!”
Hai người bọn họ mới vừa xuống dưới lầu, thì phía trên liền truyền đến giọng nói trầm thấp.
Tuyên Mạt ngẩng lên nhìn thấy người vừa lên tiếng là làm chủ hiện giờ của nhà họ Hoắc, Hoắc Tùng Chiếu.
Hoắc Vân Chính cố ý kéo Tuyên Mạt đến bên cạnh mình, Hoắc Tùng Chiếu cũng đã đi tới trước mặt bọn họ, “Hoắc Vân Chính, cậu làm cho ai xem vậy? Giờ cậu kết hôn thì tôi biết ăn nói thế nào với nhà họ An đây? Cậu muốn phá hỏng mối quan hệ của hai nhà chúng ta à?”
“Con trai của bác cả có thể gánh được.”
Hoắc Tùng Chiếu sao có thể đưa con trai của mình ra gánh chứ, hơn nữa dù có thế nào cũng sẽ không nhặt lại đồ thừa của Hoắc Vân Chính.
“Vân Chính, bác biết cháu là đang giận bác không có đem hai công ty kia giao cho cháu xử lý. Nhưng cháu tốt xấu gì cũng là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, trên cháu còn có hai anh trai. Chờ hai anh trai có thể buông tay, cháu làm em trai, đương nhiên sẽ được họ chăm sóc. Đến lúc đó chẳng phải cháu được nhàn thân hơn rất nhiều sao? Cha mẹ cháu mất sớm, chúng ta làm trưởng bối ai mà chẳng muốn đời này của cháu có thể nhẹ nhàng không có áp lực chứ?”
Mặt Hoắc Vân Chính không có cảm xúc gì.
Tuyên Mạt nhìn sắc mặt Hoắc Tùng Chiếu, như thế nào cũng thấy vẻ giả dối.
Cô cũng không biết Hoắc Vân Chính ở cái nhà này rốt cuộc là chịu tình cảnh gì, nhưng từ đây có thể nhìn ra được, anh vẫn là bị đám người làm trưởng bối này khống chế, chỉ vì cha mẹ anh đã qua đời. Chỉ e là ngay cả thứ thuộc về anh ấy, cũng đều bị bọn họ nghĩ mọi cách lấy hết. Trong tiềm thức của Tuyên Mạt thấy hơi đau lòng cho Hoắc Vân Chính.
“Để cho bọn họ, rất tốt.”
Hoắc Tùng Chiếu làm như vừa lòng gật đầu, “Bác biết cháu không phải là người làm việc không có chừng mực, người phụ nữ này cháu đưa từ đâu tới đây thì đưa trở về nơi đó đi. Con bé nhà họ An, tuyệt đối môn đăng hộ đối với cháu.”
“Chuyện của nhà họ An, là bác cả một tay xử lý, tới thế nào thì đi như vậy thôi.”
“Hoắc Vân Chính!”
“Mạt Mạt, có phải bị dọa sợ không?” Hoắc Vân Chính hoàn toàn bỏ qua Hoắc Tùng Chiếu đang tức giận, cúi đầu quan tâm hỏi han Tuyên Mạt.
Tuyên Mạt cũng không biết mình nên nói gì.
“Hoắc Vân Chính, cậu cứ nhất quyết đi vào đường lui của ông cụ à? Cứ thích đưa người phụ nữ không rõ lai lịch về nhà họ Hoắc sao? Cậu cho rằng nhà họ Hoắc chúng ta là cái gì? Rác rưởi?”
“Bác cả, xin chú ý lời nói.”
Hoắc Vân Chính nhíu mày, nghiêm mặt nhìn chằm chằm ông ta, "Hơn hai mươi năm trước tập đoàn Phong Thịnh thiếu chút nữa phá sản, bác cả còn nhớ rõ là ai đã vực dậy nó không?”
Bà ta không đoán được Hoắc Vân Chính là từ đâu đào ra.
“Cô là cái thá gì, cũng dám ở địa bàn của nhà họ Hoắc lên tiếng? Chồng của cô? Nhà họ Hoắc chúng tôi có thừa nhận thân phận của cô không?”
“Tuy biết là cô út không muốn thừa nhận, nhưng cháu cùng với Vân Chính đã kết hôn, như vậy cháu lấy thân phận vợ của Vân Chính, vì sao lại không thể nói?” Tuyên Mạt bình tĩnh phản bác.
Hoắc Vân Chính mím môi, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ lạnh lẽo lên tiếng chặn miệng Hoắc Thi Hoa, “Thân phận của vợ cháu, không cần mọi người thừa nhận.”
“Hoắc Vân Chính! Cháu đừng có quá đáng!” Hoắc Thi Hoa tức đến nhíu chặt mày.
“Hiện tại cô út có ra dáng của một vị trưởng bối hay không? Ông nội vẫn còn ở đây, cô có chắc là muốn tiếp tục cãi nhau chứ?”
Hoắc Vân Chính bất thình lình mà chuyển dời sang Hoắc lão.
Hoắc Thi Hoa quả thực an tĩnh, bà ta ngồi ở mép giường, lập tức cáo trạng, “Ba, ba xem đi, nhìn xem cháu trai của ba kìa. Nó làm ra chuyện như vậy đúng là làm bậy mà! Nhà họ Hoắc của chúng ta là thế gia, sao có thể tùy tiện cưới một người phụ nữ có lai lịch không rõ này về làm con dâu chứ! Đúng là làm nhục thanh danh! Lúc trước con có nói qua với ba rồi nó nhất định sẽ giống như anh hai với chị dâu đều là loại vong ơn bội nghĩa, cũng không nói quá đâu.”
Bà ta còn chưa nói xong thì Hoắc lão lập tức nắm lấy tay bà ta, trừng mắt cảnh cáo.
Hoắc Thi Hoa thầm nghĩ lại mới biết vừa rồi đã nói sai. Mí mắt Hoắc Vân Chính híp lại. Hoắc Thi Hoa chột dạ cụp mắt xuống, không dám ngó ông cụ nữa.
Hoắc lão hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, ông hỏi: "Kết hôn thật hay giả?”
“Ông nội có thể mời người của Cục Dân Chính tới hỏi một chút.”
“Tuyên Mạt?” Hoắc lão như có suy nghĩ.
Hoắc Thi Hoa như được nhắc nhở, lập tức giở giọng khó hiểu hỏi: “Nhà họ Tuyên? Con gái của nhà họ Tuyên không phải là người này.”
“Hôm nay cháu đưa Mạt Mạt tới, chỉ là thông báo cho mọi người một tiếng thôi.” Hoắc Vân Chính lạnh lùng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu!”
Hoắc lão cau mày hỏi: “Vân Chính, nếu cháu kết hôn với con bé nhà họ An thì có thể có được hai công ty con ở Phong Thịnh, đó đều là công ty có lợi nhuận”
“Cháu đoán Hoắc Vân Nam sẽ cảm thấy khá hứng thú.”
Hoắc lão cười lạnh hai tiếng, “Lúc trước thì nghĩ mọi cách để có được, hiện tại lại vì một người phụ nữ mà chịu từ bỏ?”
Hoắc Vân Chính nói hời hợt: “Pháp luật quy định, cháu thân là một thành viên của nhà họ Hoắc, cuối cùng vẫn có khả năng được chia một phần gia sản.”
Đồng tử Hoắc Thi Hoa lập tức co chặt, nổi giận nói: “Hoắc Vân Chính! Cái tên hỗn láo vô ơn nhà cậu!”
Lòng Tuyên Mạt run lên, không tưởng tượng nổi Hoắc Vân Chính với nhà họ Hoắc lại có quan hệ ác liệt như thế. Nhưng cô nhìn kỹ phản ứng của Hoắc lão, giống như không tức giận vì lời nói của Hoắc Vân Chính.
Ngay sau đó liền nghe được: “Được lắm, ông ngược lại cũng muốn xem cháu có thể cậy mạnh tới khi nào.”
Hoắc Vân Chính rũ mắt: “Ông nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nào cháu với Mạt Mạt lại đến thăm ông.”
Dứt lời, Hoắc Vân Chính kéo Tuyên Mạt đi ra khỏi phòng, trong phòng Hoắc Thi Hoa còn đang nổi trận lôi đình, các loại câu khó nghe đều mắng ra ngoài hết.
“Hoắc tiên sinh”
“Gọi tên.” Tuyên Mạt nhấp môi, từ giọng điệu nghe ra tâm tình Hoắc Vân Chính cũng không quá tệ. Càng chuẩn xác hơn mà nói, đó chính là đã tập mãi thành thói quen.
“Đứng lại!”
Hai người bọn họ mới vừa xuống dưới lầu, thì phía trên liền truyền đến giọng nói trầm thấp.
Tuyên Mạt ngẩng lên nhìn thấy người vừa lên tiếng là làm chủ hiện giờ của nhà họ Hoắc, Hoắc Tùng Chiếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Vân Chính cố ý kéo Tuyên Mạt đến bên cạnh mình, Hoắc Tùng Chiếu cũng đã đi tới trước mặt bọn họ, “Hoắc Vân Chính, cậu làm cho ai xem vậy? Giờ cậu kết hôn thì tôi biết ăn nói thế nào với nhà họ An đây? Cậu muốn phá hỏng mối quan hệ của hai nhà chúng ta à?”
“Con trai của bác cả có thể gánh được.”
Hoắc Tùng Chiếu sao có thể đưa con trai của mình ra gánh chứ, hơn nữa dù có thế nào cũng sẽ không nhặt lại đồ thừa của Hoắc Vân Chính.
“Vân Chính, bác biết cháu là đang giận bác không có đem hai công ty kia giao cho cháu xử lý. Nhưng cháu tốt xấu gì cũng là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, trên cháu còn có hai anh trai. Chờ hai anh trai có thể buông tay, cháu làm em trai, đương nhiên sẽ được họ chăm sóc. Đến lúc đó chẳng phải cháu được nhàn thân hơn rất nhiều sao? Cha mẹ cháu mất sớm, chúng ta làm trưởng bối ai mà chẳng muốn đời này của cháu có thể nhẹ nhàng không có áp lực chứ?”
Mặt Hoắc Vân Chính không có cảm xúc gì.
Tuyên Mạt nhìn sắc mặt Hoắc Tùng Chiếu, như thế nào cũng thấy vẻ giả dối.
Cô cũng không biết Hoắc Vân Chính ở cái nhà này rốt cuộc là chịu tình cảnh gì, nhưng từ đây có thể nhìn ra được, anh vẫn là bị đám người làm trưởng bối này khống chế, chỉ vì cha mẹ anh đã qua đời. Chỉ e là ngay cả thứ thuộc về anh ấy, cũng đều bị bọn họ nghĩ mọi cách lấy hết. Trong tiềm thức của Tuyên Mạt thấy hơi đau lòng cho Hoắc Vân Chính.
“Để cho bọn họ, rất tốt.”
Hoắc Tùng Chiếu làm như vừa lòng gật đầu, “Bác biết cháu không phải là người làm việc không có chừng mực, người phụ nữ này cháu đưa từ đâu tới đây thì đưa trở về nơi đó đi. Con bé nhà họ An, tuyệt đối môn đăng hộ đối với cháu.”
“Chuyện của nhà họ An, là bác cả một tay xử lý, tới thế nào thì đi như vậy thôi.”
“Hoắc Vân Chính!”
“Mạt Mạt, có phải bị dọa sợ không?” Hoắc Vân Chính hoàn toàn bỏ qua Hoắc Tùng Chiếu đang tức giận, cúi đầu quan tâm hỏi han Tuyên Mạt.
Tuyên Mạt cũng không biết mình nên nói gì.
“Hoắc Vân Chính, cậu cứ nhất quyết đi vào đường lui của ông cụ à? Cứ thích đưa người phụ nữ không rõ lai lịch về nhà họ Hoắc sao? Cậu cho rằng nhà họ Hoắc chúng ta là cái gì? Rác rưởi?”
“Bác cả, xin chú ý lời nói.”
Hoắc Vân Chính nhíu mày, nghiêm mặt nhìn chằm chằm ông ta, "Hơn hai mươi năm trước tập đoàn Phong Thịnh thiếu chút nữa phá sản, bác cả còn nhớ rõ là ai đã vực dậy nó không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro