Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Một Hai Phải Mời Khách Ăn Cơm
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Cộc cộc cộc.
Hoắc Vân Chính vừa cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Trong căn nhà này, người gõ cửa chỉ có dì Trần.
“Mời vào.”
Cửa mở ra, khi thấy là Tuyên Mạt, vẻ lạnh lùng trên mặt Hoắc Vân Chính dần dần tiêu tan. Thấy cô bưng một cái bát to đi vào, liền nói: “Tôi không có thói quen ăn bữa tối trong phòng làm việc.”
Tuyên Mạt còn chưa kịp nói lời nào.
“Dì Trần nhờ tôi mang lên cho Hoắc tiên sinh.”
Nét mặt của cô có vẻ hơi vô tội, dù sao cô cũng không hiểu rõ phép tắc của cái nhà này cho lắm.
Hoắc Vân Chính nhìn biểu tình của cô, đúng là có chút bất đắc dĩ.
“Đặt ở bên kia.”
Tuyên Mạt làm theo, sau khi đặt xuống, cô chủ động mở miệng: “Vậy không quấy rầy Hoắc tiên sinh nữa.”
“Chờ đã.”
Hoắc Vân Chính nhướng mày nhìn cô: “Của cô đâu?”
“Của tôi ở trong phòng.”
Hoắc Vân Chính nghe xong, cau mày nói: “Tại Đường Cung, không được phép ăn cơm trong phòng, trừ khi cô sinh bệnh nằm trên giường."
Tuyên Mạt: "."
Còn có cái quy tắc này sao?
“Bưng tới, ăn ở đây.”
Nghe được câu cuối cùng của Hoắc Vân Chính, Tuyên Mạt ngạc nhiên nhìn anh, rõ ràng vừa rồi người nào đó còn nói không có thói quen ăn trong thư phòng.
“Tuyên Mạt, tiếng Trung của tôi đối với cô rất khó hiểu à, hay là cô ở nước ngoài mấy năm, nên tiếng Trung của cô đã bắt đầu thoái hóa rồi?” Hoắc Vân Chính nhẹ giọng hỏi.
“Đi ngay đây.”
Hoắc Vân Chính nhìn bóng lưng cô chạy ra ngoài, khóe miệng vô thức cong lên, chính anh cũng không nhận ra.
Tuyên Mạt bưng phần của mình vào thư phòng. Không phải cô chưa từng ăn cơm với Hoắc Vân Chính, chỉ là Tuyên Mạt không quen cảm giác này. Nhất là bây giờ chỉ có hai người bọn họ, ăn mì trong không khí như thế này, thật sự không có cảm giác.
Tuyên Mạt chọn cách cúi đầu ăn .
“Xem trên tư liệu, cô từ bé đã sống ở nơi nào đó tại một huyện nhỏ à.”
“Vâng.” Tuyên Mạt bỗng được quan tâm mà sinh lo sợ, không ngờ Hoắc Vân Chính sẽ chủ động tìm chủ đề nói trong bầu không khí như vậy, mà còn là chuyện lúc cô còn bé.
“Cô đâu cần thiết phải trở về nhà họ Tuyên để chịu những uất ức này, chẳng phải sao?”
“Vâng, nhưng mẹ tôi không có người thân ở đây, không còn cách nào khác, nên mẹ đành phải đưa tôi đến nhà họ Tuyên.”
Hoắc Vân Chính cúi đầu tiếp tục ăn.
Tuyên Mạt nhìn anh một cái, chủ động lên tiếng: “Hoắc tiên sinh đã hỏi như thế, vậy tôi cũng có một vấn đề, không biết có thể hỏi được không?”
“Cô cũng đã mở miệng rồi, tôi còn không cho cô hỏi được sao?”
Tuyên Mạt lớn mật một chút: “Ông nội lạnh nhạt với Hoắc tiên sinh như vậy, có phải bởi vì cha mẹ Hoắc tiên sinh không còn nữa phải không?”
“Ừ.” Anh trả lời rất sảng khoái.
“Nghĩa trang đó…”
“Cô thế này có tính là phạm quy không?” Hoắc Vân Chính ngắt lời cô: “Vừa rồi cô chỉ nói có một vấn đề, mà bây giờ cô đã hỏi vấn đề thứ hai rồi.”
Tuyên Mạt câm như hến, bị chặn đến gắt gao. Thật không ngờ còn có thể tính toán như thế.
Hoắc Vân Chính đã ăn gần hết, đứng dậy nói: “Dọn dẹp sạch sẽ, tôi không cho phép trên bàn có một vết bẩn nào.”
“Được.”
Nhìn bóng lưng Hoắc Vân Chính rời đi, Tuyên Mạt bình tĩnh thở phào, vấn đề vừa rồi dường như đã hỏi sai.
Thật đáng tiếc.
Ngày hôm sau.
Tuyên Mạt vừa đến công ty, những ánh mắt nhìn cô lại thay đổi.
Chờ khi cô vào văn phòng, Hà Tuyết Nhi nhịn không được mà lấy điện thoại ra, báo cho cô một tin tốt.
Thì ra trên mạng đã lan truyền khắp nơi, Hoắc Vân Chính sẽ tiếp nhận quản lý công ty giải trí và bến tàu phía Đông, hiện tại trên mạng đang theo một chiều gió. Bởi vì hôm qua mới xảy ra chuyện, hôm nay liền có một sự đảo ngược lớn.
Điều này chắc chắn là để mọi người khẳng định rằng Hoắc Vân Chính quả thật đã bị đối xử bất bình đẳng trong Hoắc gia. Nhưng đồng thời cũng có người phản đối, nói Hoắc Vân Chính không đủ tư cách tiếp quản hai công ty này. Tóm lại, đều có những ý kiến khác nhau.
Mới sáng, Tuyên Mạt đã bị Trịnh tổng đưa đến kho hàng, bởi vì Vinh tổng căn dặn muốn Tuyên Mạt đi theo xem lô vật phẩm đấu giá mới nhập.
Cho đến gần trưa, khi trông thấy Cao Từ đã sớm đợi ở văn phòng, cô mới chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua.
“Tiểu Mạt Mạt.”
Tuyên Mạt xoay người muốn chạy, cô không thể chịu đựng nổi Cao Từ nhiệt tình như vậy.
“Cô chạy cái gì, chờ tôi một chút.”
Trong nhà hàng.
Tuyên Mạt đang ăn phần của mình, Cao Từ định giơ tay gọi một chai rượu vang đỏ, nhưng cô lập tức ngăn lại: "Anh Cao, buổi chiều còn phải về công ty đi làm, hơn nữa mấy ngày nay chẳng phải anh nên xác nhận quá trình đấu giá cho buổi đấu giá sao?”
“Cái này có gì khó đâu, tôi đã nhớ kỹ rồi.”
“Lần sau đi.” Thấy dáng vẻ còn muốn gọi của hắn, Tuyên Mạt đành phải nói như thế.
"Vậy được rồi, rượu đỏ ở đây cũng rất khá, chờ sư huynh của cô trở về, có thể dẫn anh ấy tới đây ăn. Tôi là hội viên ở đây, đến lúc đó tôi sẽ mời khách." Cao Từ nói lời này như lẽ đương nhiên.
Tuyên Mạt cũng không nói thêm gì, dù sao cô vẫn chưa liên hệ với sư huynh.
Đinh.
Một chiếc đĩa nhỏ không biết từ đâu rơi thẳng xuống bàn ăn của họ. Anna kênh kiệu đứng bên cạnh bàn, khoanh tay nhìn Tuyên Mạt: “Cô thật đúng là có năng lực, bên kia vừa mới cùng Hoắc Vân Chính công khai thân phận, bên này đã nóng lòng muốn tìm nhân tình rồi. Đúng là mẹ nào con nấy. Sinh ra đứa con gái cũng là loại thủy tính dương hoa như vậy?"
*thủy tính dương hoa :chỉ nữ tử không chung tình,lăng nhăng…
Dù gì Cao Từ cũng đã làm việc tại Phong Đầu Hành nhiều năm, tiếp xúc với không ít người trong giới quý tộc. Vừa nhìn đã nhận ra là ai. Hắn còn chưa đứng dậy muốn khiêu chiến thay Tuyên Mạt. Ai ngờ Tuyên Mạt đã lập tức đứng lên, hất thẳng cốc nước lên người Anna.
"A! Tuyên Mạt! Cô dám tạt nước vào tôi sao?"
Vẻ mặt Tuyên Mạt không chút thay đổi, nói: "Mỗi lần gặp mặt, hình như An tiểu thư đều có vẻ rất tức giận, tạm thời không tìm thấy trà hoa cúc, nên chỉ có thể dùng nước sôi để nguội hạ hoả cho An tiểu thư thôi, mong An tiểu thư sẽ không ghét bỏ.”
Trong lòng Cao Từ hò hét, Tiểu Mạt Mạt này quá ngầu rồi.
"Cô! Được lắm, cắm lông gà vào mà coi mình thật sự biến thành phượng hoàng rồi à, dám kiêu ngạo như vậy! Cô cho rằng mình có Hoắc Vân Chính chống lưng nên mới đắc ý như thế sao? Tôi muốn cô không thể ra khỏi nhà hàng này, thì đừng hòng ra được!"
“Ôi chao, người nhà họ An đều kiêu ngạo như vậy?” Cao Từ lau miệng: “Đoạn thời gian trước rộ tin nhị thiếu gia nhà họ Hoắc và đại thiếu gia nhà họ An gây sự ở tại địa điểm ăn chơi nào đấy, người hiện tại còn chưa ra ngoài đâu. Hình như nghe nói người bị đánh bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, chậc chậc chậc, An tiểu thư à, đây là đang định đánh Tiểu Mạt Mạt nhập viện à?”.
Anna nhìn Cao Từ với thái độ không vừa mắt: "Anh là cái cọng hành nào!"
"Đương nhiên tôi chẳng là cọng hành nào cả. Mắt của cô hình như không được tốt lắm nhỉ, hành với người mà cũng không phân biệt được? Có chắc là đã tốt nghiệp mẫu giáo chưa đấy?" Cao Từ vừa đứng lên, liền cao hơn Anna một cái đầu.
Anna vô cùng tức giận.
Tuyên Mạt khẽ cong môi, “võ mồm” của Cao Từ, cô cũng coi như là đã được chứng kiến.
Anna thấy Tuyên Mạt đang cười nhạo mình, lập tức chỉ vào cô: "Đừng tưởng tôi không biết anh ta là nhân tình nhỏ mà cô tìm. Hôm nay cô cùng anh ta ăn cơm ở đây, nếu để Hoắc Vân Chính biết được chuyện này, xem cô sẽ giải thích thế nào?"
*:từ chương này dịch nam chính xưng “ tôi - em” nha,sau có tình cảm rồi thì mới anh em ạ
Hoắc Vân Chính vừa cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Trong căn nhà này, người gõ cửa chỉ có dì Trần.
“Mời vào.”
Cửa mở ra, khi thấy là Tuyên Mạt, vẻ lạnh lùng trên mặt Hoắc Vân Chính dần dần tiêu tan. Thấy cô bưng một cái bát to đi vào, liền nói: “Tôi không có thói quen ăn bữa tối trong phòng làm việc.”
Tuyên Mạt còn chưa kịp nói lời nào.
“Dì Trần nhờ tôi mang lên cho Hoắc tiên sinh.”
Nét mặt của cô có vẻ hơi vô tội, dù sao cô cũng không hiểu rõ phép tắc của cái nhà này cho lắm.
Hoắc Vân Chính nhìn biểu tình của cô, đúng là có chút bất đắc dĩ.
“Đặt ở bên kia.”
Tuyên Mạt làm theo, sau khi đặt xuống, cô chủ động mở miệng: “Vậy không quấy rầy Hoắc tiên sinh nữa.”
“Chờ đã.”
Hoắc Vân Chính nhướng mày nhìn cô: “Của cô đâu?”
“Của tôi ở trong phòng.”
Hoắc Vân Chính nghe xong, cau mày nói: “Tại Đường Cung, không được phép ăn cơm trong phòng, trừ khi cô sinh bệnh nằm trên giường."
Tuyên Mạt: "."
Còn có cái quy tắc này sao?
“Bưng tới, ăn ở đây.”
Nghe được câu cuối cùng của Hoắc Vân Chính, Tuyên Mạt ngạc nhiên nhìn anh, rõ ràng vừa rồi người nào đó còn nói không có thói quen ăn trong thư phòng.
“Tuyên Mạt, tiếng Trung của tôi đối với cô rất khó hiểu à, hay là cô ở nước ngoài mấy năm, nên tiếng Trung của cô đã bắt đầu thoái hóa rồi?” Hoắc Vân Chính nhẹ giọng hỏi.
“Đi ngay đây.”
Hoắc Vân Chính nhìn bóng lưng cô chạy ra ngoài, khóe miệng vô thức cong lên, chính anh cũng không nhận ra.
Tuyên Mạt bưng phần của mình vào thư phòng. Không phải cô chưa từng ăn cơm với Hoắc Vân Chính, chỉ là Tuyên Mạt không quen cảm giác này. Nhất là bây giờ chỉ có hai người bọn họ, ăn mì trong không khí như thế này, thật sự không có cảm giác.
Tuyên Mạt chọn cách cúi đầu ăn .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xem trên tư liệu, cô từ bé đã sống ở nơi nào đó tại một huyện nhỏ à.”
“Vâng.” Tuyên Mạt bỗng được quan tâm mà sinh lo sợ, không ngờ Hoắc Vân Chính sẽ chủ động tìm chủ đề nói trong bầu không khí như vậy, mà còn là chuyện lúc cô còn bé.
“Cô đâu cần thiết phải trở về nhà họ Tuyên để chịu những uất ức này, chẳng phải sao?”
“Vâng, nhưng mẹ tôi không có người thân ở đây, không còn cách nào khác, nên mẹ đành phải đưa tôi đến nhà họ Tuyên.”
Hoắc Vân Chính cúi đầu tiếp tục ăn.
Tuyên Mạt nhìn anh một cái, chủ động lên tiếng: “Hoắc tiên sinh đã hỏi như thế, vậy tôi cũng có một vấn đề, không biết có thể hỏi được không?”
“Cô cũng đã mở miệng rồi, tôi còn không cho cô hỏi được sao?”
Tuyên Mạt lớn mật một chút: “Ông nội lạnh nhạt với Hoắc tiên sinh như vậy, có phải bởi vì cha mẹ Hoắc tiên sinh không còn nữa phải không?”
“Ừ.” Anh trả lời rất sảng khoái.
“Nghĩa trang đó…”
“Cô thế này có tính là phạm quy không?” Hoắc Vân Chính ngắt lời cô: “Vừa rồi cô chỉ nói có một vấn đề, mà bây giờ cô đã hỏi vấn đề thứ hai rồi.”
Tuyên Mạt câm như hến, bị chặn đến gắt gao. Thật không ngờ còn có thể tính toán như thế.
Hoắc Vân Chính đã ăn gần hết, đứng dậy nói: “Dọn dẹp sạch sẽ, tôi không cho phép trên bàn có một vết bẩn nào.”
“Được.”
Nhìn bóng lưng Hoắc Vân Chính rời đi, Tuyên Mạt bình tĩnh thở phào, vấn đề vừa rồi dường như đã hỏi sai.
Thật đáng tiếc.
Ngày hôm sau.
Tuyên Mạt vừa đến công ty, những ánh mắt nhìn cô lại thay đổi.
Chờ khi cô vào văn phòng, Hà Tuyết Nhi nhịn không được mà lấy điện thoại ra, báo cho cô một tin tốt.
Thì ra trên mạng đã lan truyền khắp nơi, Hoắc Vân Chính sẽ tiếp nhận quản lý công ty giải trí và bến tàu phía Đông, hiện tại trên mạng đang theo một chiều gió. Bởi vì hôm qua mới xảy ra chuyện, hôm nay liền có một sự đảo ngược lớn.
Điều này chắc chắn là để mọi người khẳng định rằng Hoắc Vân Chính quả thật đã bị đối xử bất bình đẳng trong Hoắc gia. Nhưng đồng thời cũng có người phản đối, nói Hoắc Vân Chính không đủ tư cách tiếp quản hai công ty này. Tóm lại, đều có những ý kiến khác nhau.
Mới sáng, Tuyên Mạt đã bị Trịnh tổng đưa đến kho hàng, bởi vì Vinh tổng căn dặn muốn Tuyên Mạt đi theo xem lô vật phẩm đấu giá mới nhập.
Cho đến gần trưa, khi trông thấy Cao Từ đã sớm đợi ở văn phòng, cô mới chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua.
“Tiểu Mạt Mạt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyên Mạt xoay người muốn chạy, cô không thể chịu đựng nổi Cao Từ nhiệt tình như vậy.
“Cô chạy cái gì, chờ tôi một chút.”
Trong nhà hàng.
Tuyên Mạt đang ăn phần của mình, Cao Từ định giơ tay gọi một chai rượu vang đỏ, nhưng cô lập tức ngăn lại: "Anh Cao, buổi chiều còn phải về công ty đi làm, hơn nữa mấy ngày nay chẳng phải anh nên xác nhận quá trình đấu giá cho buổi đấu giá sao?”
“Cái này có gì khó đâu, tôi đã nhớ kỹ rồi.”
“Lần sau đi.” Thấy dáng vẻ còn muốn gọi của hắn, Tuyên Mạt đành phải nói như thế.
"Vậy được rồi, rượu đỏ ở đây cũng rất khá, chờ sư huynh của cô trở về, có thể dẫn anh ấy tới đây ăn. Tôi là hội viên ở đây, đến lúc đó tôi sẽ mời khách." Cao Từ nói lời này như lẽ đương nhiên.
Tuyên Mạt cũng không nói thêm gì, dù sao cô vẫn chưa liên hệ với sư huynh.
Đinh.
Một chiếc đĩa nhỏ không biết từ đâu rơi thẳng xuống bàn ăn của họ. Anna kênh kiệu đứng bên cạnh bàn, khoanh tay nhìn Tuyên Mạt: “Cô thật đúng là có năng lực, bên kia vừa mới cùng Hoắc Vân Chính công khai thân phận, bên này đã nóng lòng muốn tìm nhân tình rồi. Đúng là mẹ nào con nấy. Sinh ra đứa con gái cũng là loại thủy tính dương hoa như vậy?"
*thủy tính dương hoa :chỉ nữ tử không chung tình,lăng nhăng…
Dù gì Cao Từ cũng đã làm việc tại Phong Đầu Hành nhiều năm, tiếp xúc với không ít người trong giới quý tộc. Vừa nhìn đã nhận ra là ai. Hắn còn chưa đứng dậy muốn khiêu chiến thay Tuyên Mạt. Ai ngờ Tuyên Mạt đã lập tức đứng lên, hất thẳng cốc nước lên người Anna.
"A! Tuyên Mạt! Cô dám tạt nước vào tôi sao?"
Vẻ mặt Tuyên Mạt không chút thay đổi, nói: "Mỗi lần gặp mặt, hình như An tiểu thư đều có vẻ rất tức giận, tạm thời không tìm thấy trà hoa cúc, nên chỉ có thể dùng nước sôi để nguội hạ hoả cho An tiểu thư thôi, mong An tiểu thư sẽ không ghét bỏ.”
Trong lòng Cao Từ hò hét, Tiểu Mạt Mạt này quá ngầu rồi.
"Cô! Được lắm, cắm lông gà vào mà coi mình thật sự biến thành phượng hoàng rồi à, dám kiêu ngạo như vậy! Cô cho rằng mình có Hoắc Vân Chính chống lưng nên mới đắc ý như thế sao? Tôi muốn cô không thể ra khỏi nhà hàng này, thì đừng hòng ra được!"
“Ôi chao, người nhà họ An đều kiêu ngạo như vậy?” Cao Từ lau miệng: “Đoạn thời gian trước rộ tin nhị thiếu gia nhà họ Hoắc và đại thiếu gia nhà họ An gây sự ở tại địa điểm ăn chơi nào đấy, người hiện tại còn chưa ra ngoài đâu. Hình như nghe nói người bị đánh bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, chậc chậc chậc, An tiểu thư à, đây là đang định đánh Tiểu Mạt Mạt nhập viện à?”.
Anna nhìn Cao Từ với thái độ không vừa mắt: "Anh là cái cọng hành nào!"
"Đương nhiên tôi chẳng là cọng hành nào cả. Mắt của cô hình như không được tốt lắm nhỉ, hành với người mà cũng không phân biệt được? Có chắc là đã tốt nghiệp mẫu giáo chưa đấy?" Cao Từ vừa đứng lên, liền cao hơn Anna một cái đầu.
Anna vô cùng tức giận.
Tuyên Mạt khẽ cong môi, “võ mồm” của Cao Từ, cô cũng coi như là đã được chứng kiến.
Anna thấy Tuyên Mạt đang cười nhạo mình, lập tức chỉ vào cô: "Đừng tưởng tôi không biết anh ta là nhân tình nhỏ mà cô tìm. Hôm nay cô cùng anh ta ăn cơm ở đây, nếu để Hoắc Vân Chính biết được chuyện này, xem cô sẽ giải thích thế nào?"
*:từ chương này dịch nam chính xưng “ tôi - em” nha,sau có tình cảm rồi thì mới anh em ạ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro