Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Là Đầu Óc Cô Không Được Tốt Hay Do Tôi Ngu Xuẩn Đây ?
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
“Não của An tiểu thư dùng không được tốt lắm nhỉ?”
Tuyên Mạt lạnh lùng, nhìn bằng ánh mắt sắc bén lại hơi mang phần chế giễu: “Nếu tôi với anh ấy có tình cảm gì mờ ám thì làm sao dám quang minh chính đại ra ngoài ăn cơm? Là não của cô không tốt lắm hay do tôi ngu xuẩn đây?”
“Hừ! Mẹ cô dám quang minh chính đại quyến rũ bố cô rồi sinh ra cô, con gái của bà ta sao lại không dám chứ?”
An Na đắc ý, ngang ngược cười nói.
Vẻ mặt của Tuyên Mạt trầm hẳn xuống. Cao Từ ghét nhất kiểu chỉ trích người khác, hơn nữa còn lôi bố mẹ người ta vào như thế này. Loại người này thường là kiểu nhát gan nhưng lại thích kêu to.
“Ha ha, tôi phát hiện con người cô rất thiếu mắng.”
Lạch cạch.
Cao Từ đập danh thiếp của mình lên trên bàn trước rồi tự giới thiệu: “Tôi là Cao Từ, hiện tại đang là đấu giá viên của Phong Đầu Hành. Ngoài ra, tôi còn là tiền bối của Tuyên Mạt. Chỉ ăn một bữa cơm, thảo luận công việc đã thành có gian tình rồi à?”
“Ở đây chưa tới phiên anh nói chuyện!”
“Bây giờ tôi bắt đầu nói về cô nhé. Dù gì thì nhà họ An cũng là hào môn nổi tiếng ở Thâm thành. Tôi cứ nghĩ thiếu gia, thiên kim của hào môn ít nhất cũng học nhiều lễ nghi, tố chất cũng hơn những con em gia đình bình thường. Giờ cuối cùng tôi cũng biết không phải ai cũng thế. Đầu tiên là thiếu gia của nhà họ An ỷ thế bắt nạt người khác. Bây giờ thiên kim của nhà họ An như cô lại chạy đến đây vô duyên vô cớ vu oan, nói xấu người khác, không có giáo dưỡng là như thế nào? Cô là ai của Hoắc Tam thiếu vậy, bày tư thế lớn như vậy đến để bắt gian à? Là phu nhân của Hoắc Tam thiếu à? Cũng không đúng lắm, Hoắc Tam thiếu phu nhân còn đang ngồi ở chỗ này mà? Vậy cô là ai? Tự xưng là Hoắc Tam thiếu phu nhân? Ơ, vậy đây là ai? Cô chen chân vào vợ chồng nhà người ta sao?”
“Anh… anh… anh!”
“Anh cái gì mà anh. Não của cô bị úng nước à? Giữa ban ngày ban mặt, chúng tôi nhất thiết phải vừa ăn cơm vừa ân ái ở đây à? Tôi ngại mình sống quá lâu nên đi trêu chọc nhà họ Hoắc à? Phiền cô về nhà xem Chân Hoàn Truyện để biết cái gì gọi là giết người không thấy máu, OK?”
Cái miệng thao thao bất tuyệt kia của Cao Từ làm cho mặt của An Na lúc trắng lúc xanh. Những khách khứa xung quanh đang hóng drama cũng vỗ tay khen hay. Lúc đầu, có một số người hiểu lầm Tuyên Mạt. Nhưng lời nói của Cao Từ đã làm bọn họ hiểu rõ ràng hơn.
Tuyên Mạt mỉm cười, bắt lấy cánh tay của An Na đang chỉ vào Cao Từ: “An tiểu thư, có cần tôi gọi cho chồng tôi, nói hết những lời cô vừa nói với anh ấy không?”
“Cô thả tôi ra! Muốn gọi thì tôi cũng có thể tự gọi!”
An Na hất tay cô ra. Tuyên Mạt kịp thời thả ra khiến An Na suýt thì bị ngã. Cô ta chật vật bám vào bàn, trợn mắt nhìn Tuyên Mạt.
“Tốt, rất tốt. Chỉ có các người biết đổi trắng thay đen thôi sao? Tôi không tin Hoắc Vân Chính lại tin lời của các người!”
“A ha, tôi cũng tò mò lắm. Chẳng lẽ trí thông minh của Hoắc Tam thiếu không online mà lại tin những lời nói của người phụ nữ kém thông minh như cô.”
Cao Từ kiêu ngạo mà lắc đầu.
Tuyên Mạt lạnh lùng nhìn An Na cầm điện thoại lên, bấm điện thoại. Nhưng mà cô ta còn chưa mở miệng nói chuyện, đối phương đã tắt máy. Cô ta không cam tâm, lại gọi thêm một lần nữa. Ai ngờ đối phương đã cho cô ta vào sổ đen rồi.
Cao Từ cười phá lên: “Ai da, tốt thật đấy.”
An Na tức giận đến mức xanh cả mặt. Hôm qua cô ta đã mất mặt ở trung tâm thương mại rồi, ai ngờ hôm nay lại gặp thêm lần nữa, còn không thể làm Tuyên Mạt mất mặt nữa. Không những thế, cô ta còn bị mất mặt mấy lần.
Tuyên Mạt lấy điện thoại ra, điệu bộ phi thường chính trực: “Cần tôi gọi giúp cô không?”
An Na nếu dám muốn thì càng mất mặt thêm.
“Tuyên Mạt, cô cứ chờ xem! Hừ!”
An Na vội vã ra về. Những tiếng cười nhạo sau lưng, cô ta cũng quy về là Tuyên Mạt sỉ nhục cô ta. Cao Từ cũng vô cùng sảng khoái. Cú đánh cuối cùng của Tuyên Mạt quá tuyệt.
Hai người rời khỏi phòng ăn rồi về công ty. Trên đường, Cao Từ còn hỏi: “Tôi biết tin tức hôm qua rồi. Chồng cô đã từng có hôn ước với người phụ nữ kia thật à?”
“Ừ.”
“Nếu kết hôn thật thì quả là nỗi bất hạnh của Hoắc Tam thiếu. Không ngờ trong hào môn còn có nhiều đấu đá như vậy. Tôi nói thật, cô phải khuyên chồng cô đi, phải lấy những thứ thuộc về mình rồi nhanh chóng ra khỏi nhà họ Hoắc kia. Nếu không, thời gian sau này của hai người không dễ chịu lắm đâu.”
Tuyên Mạt nhìn Cao Từ vài lần. Dường như Cao Từ đã đọc được ý tứ trong mắt của cô, anh ấy nghiêm túc nói: “Tuyên Mạt, tôi cho cô biết, tôi là đàn ông ngay thẳng đứng đắn. Chỉ là tôi khá hiểu phụ nữ, cũng thích xem những bộ phim truyền hình mà thôi.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của Cao tiên sinh trong hôm nay.”
Cao Từ lại ngạo kiều khoanh tay ngồi: “Không cần đâu. Còn tưởng chúng ta đã thành bạn bè rồi, ai ngờ cô cứ kêu Cao tiên sinh này Cao tiên sinh nọ là ý gì?”
“Khụ khụ, tôi không có ý này.”
“Tôi nói trước nhé, tôi thích cô chỉ vì cô là tiểu sư muội của Từ nam thần thôi, tính tôi là yêu ai yêu cả đường đi. Nếu không phải vậy thì còn lâu tôi mới mời cô ăn cơm, còn giúp đỡ cô như vậy.”
Tuyên Mạt cười gật đầu.
“Đó là vinh hạnh của tôi.”
“Sau này cứ gọi thẳng tên đi. Gọi anh cũng được, tôi lớn hơn cô hai tuổi mà.”
“Cảm ơn.”
Cao Từ nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.
Tuyên Mạt mỉm cười nói: “Tôi không có người bạn nào ở Thâm Thành cả. Anh là người bạn đầu tiên ngỏ ý muốn làm bạn với tôi. Tôi chỉ sợ anh vì sư huynh của tôi nên mới tiếp cận tôi thôi.”
Cao Từ: “ Lời này nghe có chút tội ác tày trời.Được rồi, cứ như thế nhé.”
Xe đến nơi. Cao Từ xuống xe rồi đi trước. Lúc Tuyên Mạt trở về, đúng lúc dì Trần đang trong nhà bếp. Bà nhìn thấy Tuyên Mạt thì nháy mắt ra hiệu. Tuyên Mạt nhanh chóng nhìn thấy Hoắc Vân Chính đang ngồi trong phòng khách. Anh đã cởi áo khoác ra, áo sơ mi thẫm màu cũng nới hai cái cúc ra, lồng ngực màu lúa mì lấp ló sau lớp áo. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hiện rõ vẻ quý phái và lịch lãm.
“Hoắc tiên sinh.”
Hoắc Vân Chính như bố thí mà nhíu mày, gương mặt anh tuấn phủ một lớp sương lạnh. Khuôn mặt có vẻ bình thường nhưng lại khiến Tuyên Mạt cảm thấy tâm trạng của anh lúc này không tốt lắm.
“Em có muốn nói gì với tôi không?”
Tuyên Mạt hiểu ý. Có lẽ anh đã biết về chuyện ở nhà ăn.
“Có.”
Tuyên Mạt thả túi xách xuống, ngồi lên ghế sô pha bên cạnh.
“Hôm nay tôi cãi nhau với An tiểu thư, còn hắt nước vào người cô ta nữa. Không biết nhà họ An có làm phiền anh hay không?”
Lông mày của Hoắc Vân Chính nhíu lại, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Tuyên Mạt.
“Trọng điểm là ở chỗ này à?”
Tuyên Mạt nao nao. Trọng điểm không phải ở đây sao? Một giây sau, Hoắc Vân Chính nhấc chân lên, bắt chéo, tay trái chống trên ghế sa lon, nửa người trên nghiêng tùy ý. Tư thế lười biếng này làm anh càng thêm quyến rũ.
“Hử?”
Âm cuối kia kéo dài ra.
Tuyên Mạt lạnh lùng, nhìn bằng ánh mắt sắc bén lại hơi mang phần chế giễu: “Nếu tôi với anh ấy có tình cảm gì mờ ám thì làm sao dám quang minh chính đại ra ngoài ăn cơm? Là não của cô không tốt lắm hay do tôi ngu xuẩn đây?”
“Hừ! Mẹ cô dám quang minh chính đại quyến rũ bố cô rồi sinh ra cô, con gái của bà ta sao lại không dám chứ?”
An Na đắc ý, ngang ngược cười nói.
Vẻ mặt của Tuyên Mạt trầm hẳn xuống. Cao Từ ghét nhất kiểu chỉ trích người khác, hơn nữa còn lôi bố mẹ người ta vào như thế này. Loại người này thường là kiểu nhát gan nhưng lại thích kêu to.
“Ha ha, tôi phát hiện con người cô rất thiếu mắng.”
Lạch cạch.
Cao Từ đập danh thiếp của mình lên trên bàn trước rồi tự giới thiệu: “Tôi là Cao Từ, hiện tại đang là đấu giá viên của Phong Đầu Hành. Ngoài ra, tôi còn là tiền bối của Tuyên Mạt. Chỉ ăn một bữa cơm, thảo luận công việc đã thành có gian tình rồi à?”
“Ở đây chưa tới phiên anh nói chuyện!”
“Bây giờ tôi bắt đầu nói về cô nhé. Dù gì thì nhà họ An cũng là hào môn nổi tiếng ở Thâm thành. Tôi cứ nghĩ thiếu gia, thiên kim của hào môn ít nhất cũng học nhiều lễ nghi, tố chất cũng hơn những con em gia đình bình thường. Giờ cuối cùng tôi cũng biết không phải ai cũng thế. Đầu tiên là thiếu gia của nhà họ An ỷ thế bắt nạt người khác. Bây giờ thiên kim của nhà họ An như cô lại chạy đến đây vô duyên vô cớ vu oan, nói xấu người khác, không có giáo dưỡng là như thế nào? Cô là ai của Hoắc Tam thiếu vậy, bày tư thế lớn như vậy đến để bắt gian à? Là phu nhân của Hoắc Tam thiếu à? Cũng không đúng lắm, Hoắc Tam thiếu phu nhân còn đang ngồi ở chỗ này mà? Vậy cô là ai? Tự xưng là Hoắc Tam thiếu phu nhân? Ơ, vậy đây là ai? Cô chen chân vào vợ chồng nhà người ta sao?”
“Anh… anh… anh!”
“Anh cái gì mà anh. Não của cô bị úng nước à? Giữa ban ngày ban mặt, chúng tôi nhất thiết phải vừa ăn cơm vừa ân ái ở đây à? Tôi ngại mình sống quá lâu nên đi trêu chọc nhà họ Hoắc à? Phiền cô về nhà xem Chân Hoàn Truyện để biết cái gì gọi là giết người không thấy máu, OK?”
Cái miệng thao thao bất tuyệt kia của Cao Từ làm cho mặt của An Na lúc trắng lúc xanh. Những khách khứa xung quanh đang hóng drama cũng vỗ tay khen hay. Lúc đầu, có một số người hiểu lầm Tuyên Mạt. Nhưng lời nói của Cao Từ đã làm bọn họ hiểu rõ ràng hơn.
Tuyên Mạt mỉm cười, bắt lấy cánh tay của An Na đang chỉ vào Cao Từ: “An tiểu thư, có cần tôi gọi cho chồng tôi, nói hết những lời cô vừa nói với anh ấy không?”
“Cô thả tôi ra! Muốn gọi thì tôi cũng có thể tự gọi!”
An Na hất tay cô ra. Tuyên Mạt kịp thời thả ra khiến An Na suýt thì bị ngã. Cô ta chật vật bám vào bàn, trợn mắt nhìn Tuyên Mạt.
“Tốt, rất tốt. Chỉ có các người biết đổi trắng thay đen thôi sao? Tôi không tin Hoắc Vân Chính lại tin lời của các người!”
“A ha, tôi cũng tò mò lắm. Chẳng lẽ trí thông minh của Hoắc Tam thiếu không online mà lại tin những lời nói của người phụ nữ kém thông minh như cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Từ kiêu ngạo mà lắc đầu.
Tuyên Mạt lạnh lùng nhìn An Na cầm điện thoại lên, bấm điện thoại. Nhưng mà cô ta còn chưa mở miệng nói chuyện, đối phương đã tắt máy. Cô ta không cam tâm, lại gọi thêm một lần nữa. Ai ngờ đối phương đã cho cô ta vào sổ đen rồi.
Cao Từ cười phá lên: “Ai da, tốt thật đấy.”
An Na tức giận đến mức xanh cả mặt. Hôm qua cô ta đã mất mặt ở trung tâm thương mại rồi, ai ngờ hôm nay lại gặp thêm lần nữa, còn không thể làm Tuyên Mạt mất mặt nữa. Không những thế, cô ta còn bị mất mặt mấy lần.
Tuyên Mạt lấy điện thoại ra, điệu bộ phi thường chính trực: “Cần tôi gọi giúp cô không?”
An Na nếu dám muốn thì càng mất mặt thêm.
“Tuyên Mạt, cô cứ chờ xem! Hừ!”
An Na vội vã ra về. Những tiếng cười nhạo sau lưng, cô ta cũng quy về là Tuyên Mạt sỉ nhục cô ta. Cao Từ cũng vô cùng sảng khoái. Cú đánh cuối cùng của Tuyên Mạt quá tuyệt.
Hai người rời khỏi phòng ăn rồi về công ty. Trên đường, Cao Từ còn hỏi: “Tôi biết tin tức hôm qua rồi. Chồng cô đã từng có hôn ước với người phụ nữ kia thật à?”
“Ừ.”
“Nếu kết hôn thật thì quả là nỗi bất hạnh của Hoắc Tam thiếu. Không ngờ trong hào môn còn có nhiều đấu đá như vậy. Tôi nói thật, cô phải khuyên chồng cô đi, phải lấy những thứ thuộc về mình rồi nhanh chóng ra khỏi nhà họ Hoắc kia. Nếu không, thời gian sau này của hai người không dễ chịu lắm đâu.”
Tuyên Mạt nhìn Cao Từ vài lần. Dường như Cao Từ đã đọc được ý tứ trong mắt của cô, anh ấy nghiêm túc nói: “Tuyên Mạt, tôi cho cô biết, tôi là đàn ông ngay thẳng đứng đắn. Chỉ là tôi khá hiểu phụ nữ, cũng thích xem những bộ phim truyền hình mà thôi.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của Cao tiên sinh trong hôm nay.”
Cao Từ lại ngạo kiều khoanh tay ngồi: “Không cần đâu. Còn tưởng chúng ta đã thành bạn bè rồi, ai ngờ cô cứ kêu Cao tiên sinh này Cao tiên sinh nọ là ý gì?”
“Khụ khụ, tôi không có ý này.”
“Tôi nói trước nhé, tôi thích cô chỉ vì cô là tiểu sư muội của Từ nam thần thôi, tính tôi là yêu ai yêu cả đường đi. Nếu không phải vậy thì còn lâu tôi mới mời cô ăn cơm, còn giúp đỡ cô như vậy.”
Tuyên Mạt cười gật đầu.
“Đó là vinh hạnh của tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau này cứ gọi thẳng tên đi. Gọi anh cũng được, tôi lớn hơn cô hai tuổi mà.”
“Cảm ơn.”
Cao Từ nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.
Tuyên Mạt mỉm cười nói: “Tôi không có người bạn nào ở Thâm Thành cả. Anh là người bạn đầu tiên ngỏ ý muốn làm bạn với tôi. Tôi chỉ sợ anh vì sư huynh của tôi nên mới tiếp cận tôi thôi.”
Cao Từ: “ Lời này nghe có chút tội ác tày trời.Được rồi, cứ như thế nhé.”
Xe đến nơi. Cao Từ xuống xe rồi đi trước. Lúc Tuyên Mạt trở về, đúng lúc dì Trần đang trong nhà bếp. Bà nhìn thấy Tuyên Mạt thì nháy mắt ra hiệu. Tuyên Mạt nhanh chóng nhìn thấy Hoắc Vân Chính đang ngồi trong phòng khách. Anh đã cởi áo khoác ra, áo sơ mi thẫm màu cũng nới hai cái cúc ra, lồng ngực màu lúa mì lấp ló sau lớp áo. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hiện rõ vẻ quý phái và lịch lãm.
“Hoắc tiên sinh.”
Hoắc Vân Chính như bố thí mà nhíu mày, gương mặt anh tuấn phủ một lớp sương lạnh. Khuôn mặt có vẻ bình thường nhưng lại khiến Tuyên Mạt cảm thấy tâm trạng của anh lúc này không tốt lắm.
“Em có muốn nói gì với tôi không?”
Tuyên Mạt hiểu ý. Có lẽ anh đã biết về chuyện ở nhà ăn.
“Có.”
Tuyên Mạt thả túi xách xuống, ngồi lên ghế sô pha bên cạnh.
“Hôm nay tôi cãi nhau với An tiểu thư, còn hắt nước vào người cô ta nữa. Không biết nhà họ An có làm phiền anh hay không?”
Lông mày của Hoắc Vân Chính nhíu lại, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Tuyên Mạt.
“Trọng điểm là ở chỗ này à?”
Tuyên Mạt nao nao. Trọng điểm không phải ở đây sao? Một giây sau, Hoắc Vân Chính nhấc chân lên, bắt chéo, tay trái chống trên ghế sa lon, nửa người trên nghiêng tùy ý. Tư thế lười biếng này làm anh càng thêm quyến rũ.
“Hử?”
Âm cuối kia kéo dài ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro