Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Ngư Bất Tưởng Tiếu

2024-08-15 14:59:45

Tuyên Mạt không thể chịu đựng nổi trước đôi mắt sắc bén của Hoắc Vân Chính, thậm chí còn bị lời nói thờ ơ của anh khiến cho lòng không hiểu trống rỗng. Cô tưởng muốn đi sâu vào tìm tòi.

“Người hôm nay ăn cơm với tôi chỉ là đồng nghiệp cùng công ty mà thôi.”

“Ồ”.

Tuyên Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Vân Chính đang chăm chú nghịch chiếc bật lửa trên tay: “Hết rồi?”

Tuyên Mạt trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ, Hoắc Vân Chính có thật là đang quan tâm cô cùng với ai ăn cơm hay không?.

“Tuyên Mạt, hình như em lại quên những gì tôi đã nói với em rồi.”

“Anh Hoắc, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đơn thuần cùng với đồng nghiệp ăn bữa cơm mà thôi, vả lại trong hợp đồng của chúng ta không hề nhắc đến việc tôi không được kết giao bạn bè. Tôi có thể đảm bảo rằng chẳng có gì đi quá giới hạn cả. Tôi sẽ không quên thân phận của bản thân mà đem đến cho anh những rắc rối không cần thiết.”

“Thật tự giác.” Ngữ khí vừa lạnh lùng vừa khó chịu.

Tuyên Mạt cụp mắt xuống, nhàn nhạt trả lời: “Anh yên tâm.”

“Nhưng không thể phủ nhận, chuyện của chúng ta đã trở thành chủ đề chính trong hai ngày nay, nhưng bởi vì trong thời gian nhạy cảm này em lại đi ăn cùng đồng nghiệp, cho nên sự việc càng trầm trọng hơn. Tuyên Mạt, em bảo sẽ không gây ra phiền phức, nhưng phiền phức vẫn tới rồi.”

Vừa nói Hoắc Vân Chính vừa lấy điện thoại ra, mở sẵn rồi đặt lên trên bàn. Màn hình điện thoại hiển thị một bức hình, hóa ra là tấm hình chụp cô và Cao Từ cùng nhau ăn cơm, Tuyên Mạt không nói nên lời: “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

“Hi vọng sau này những việc như vậy sẽ không cần tôi phải nhắc nhở thêm một lần nào nữa.”

“Vâng.” Hoắc Vân Chính đứng lên, cầm lấy điện thoại rồi đi thẳng lên lầu.

Khi hoàn toàn không còn cảm thấy bất cứ áp lực nào từ Hoắc Vân Chính nữa, Tuyên Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, dì Trần liền mang đến một ly trà nóng, nhân tiện động viên cô: “Thiếu phu nhân, cô đừng quá để ý những lời nói trong lúc nóng giận của cậu ấy. Thực tế, khi thiếu gia biết hôm nay có người đến làm phiền cô thì đã tức giận rồi. Cậu còn đặc biệt thay thiếu phu nhân đưa ra giáo huấn , tôi đoán cậu ấy hành động kì lạ như vậy là vì đang tự trách bản thân lúc đó không kịp giúp cô giải vây đó.”

Tuyên Mạt cầm lấy ly trà, khi nghe thấy những lời này rõ ràng ngạc nhiên.

Dì Trần khẽ cười nói: “Thiếu phu nhân hãy tin tôi, hôm nay thiếu gia về nhà từ sớm, sau đó ở trong phòng khách đã nhận được một cuộc điện thoại, đây chính xác là những gì cậu ấy đã nói.”

Tuyên Mạt vừa mừng vừa lo, rõ ràng không thể tin được. Trong thư phòng, Hoắc Vân Chính vừa hay nhận điện thoại của Cố Duy Quân gọi tới.

“Anh ba, đã xong cả rồi, mảnh đất trong tay An gia đã thuộc về tay chúng ta rồi, lần này cha con Hoắc Vân Thừa xem như là tâng bốc vào không khí đi. Hơn nữa An gia cũng đã tổn thất gần 500 triệu, đoán là đến bây giờ họ cũng đã biết rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy hai người ở trại tạm giam vẫn ổn chứ?”

Đèn trong phòng vẫn tắt, Hoắc Vân Chính nhìn vào nội dung trên máy tính, ánh sáng chói lóa của máy chiếu thẳng vào mặt, bộ dạng anh vừa trầm ngâm lại vừa lạnh lùng.

“Cả hai bên đều đang không ngừng nghĩ cách, anh ba yên tâm, người sẽ không được thả đâu.”

“Vậy để bọn họ tiếp tục ở trong đó đợi .”

“Vâng.”

Bữa cơm tối nay Tuyên Mạt tưởng rằng Hoắc Vân Chính sẽ xuống dùng bữa, ai ngờ lại cứ ở mãi trong thư phòng không chịu ra. Cô hoàn toàn không có cơ hội để hỏi chuyện, dẫu sao việc này cũng bất giác khiến cho cô cảm thấy hôm nay ra ngoài ăn cơm cùng với Cao Từ thật sự là không nên. Mãi cho đến khi lên lầu nghỉ ngơi, cô vẫn không dám gõ cửa. Khi quay trở lại phòng, vừa rửa tay xong, Tuyên Mạt liền nhận được cuộc gọi của Từ Bắc Chỉ.

“Tiểu Mạt, tài liệu mà em cần anh đã gửi hết vào mail của em rồi, nhưng anh phải nói với em một chuyện, liên quan đến gia cảnh mẹ em, là đã có người lén lút cản trở khi anh muốn điều tra, do đó không có cách nào điều tra được. Nhưng em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách khác.”

Tuyên Mạt đã mở máy tính lên, khi nghe thấy những lời này cảm thấy khá bất ngờ.

“Ý của sư huynh là cũng có người đang bí mật điều tra chuyện của mẹ em?”

“Vẫn chưa rõ lắm, nhưng chắc chắn một điều là có người đang cản trở anh. Tiểu Mạt, em thật sự không biết mẹ em lúc còn sống đã quen biết những ai sao?” .

Tuyên Mạt suy nghĩ một lúc, thật sự là không có.

“Không có”.

“Thôi bỏ đi, việc này đợi anh quay lại rồi chúng ta bàn bạc kĩ hơn. Còn những tài liệu khác liên quan tới mẹ em với Tuyên Viễn với bằng chứng đều ở đây rồi, có những thứ này cũng đã đủ rồi. Tiểu Mạt, em đừng quá vội vàng, đợi anh trở về nước đã.”

Khi Tuyên Mạt nhìn vào nội dung trong hòm thư, đồng tử co lại, vẻ mặt lạnh tanh. Từng câu từng chữ trong đó đều như những nhát dao, đâm thẳng vào tim cô ấy, vô cùng đau đớn.

“Không sao đâu, em sẽ chú ý chừng mực. Sư huynh, vậy khi nào thì anh về?”

“Hai ngày nữa thôi.” Từ Bắc Chỉ hiểu rất rõ tính khí của cô ấy, “Em đừng hành động một mình, muốn toàn bộ Tuyên gia vào tay, nhất định phải bàn bạc kĩ đã.”

“Được. Vậy trước thời điểm trở về phải nói cho em biết .”

“Được.”.

Sau khi dập máy, Tuyên Mạt liền nghiêm túc, xem kĩ lưỡng hết toàn bộ tài liệu từ đầu đến cuối. Cô đã biết mẹ và Tuyên Viễn làm thế nào quen biết nhau, chỉ là không ngờ Tuyên Viễn là dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy hủy hoại mẹ của cô. Sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần, lại mơ hồ cảm thấy sự việc này dường như vẫn có khuất tất gì đó, nó không chỉ đơn giản như vậy. Cái cảm giác này vô cùng mạnh mẽ, Tuyên Mạt uống một ngụm nước, cảm thấy bản thân đã bị những chứng cứ trong này ảnh hưởng hến tâm trạng của bản thân, sau đó tắt máy rồi nghỉ ngơi. Nhưng không rõ làm sao lại thức trắng đêm.

Ngày hôm sau, Tuyên Mạt dậy sớm, chuẩn bị xong, cô sớm ngồi vào bàn ăn bữa sáng. Vài phút sau, Hoắc Vân Chính cũng đi xuống lầu, cô liền chào: “Chào buổi sáng anh Hoắc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Vân Chính ngồi xuống, lạnh nhạt trả lời: “Hôm nay em tan làm sớm một chút, tối nay cùng tôi tham gia một buổi tiệc rượu”.

Tuyên Mạt trong phút chốc vô cùng bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ thân phận hiện tại của Hoắc Vân Chính đã thay đổi rồi, tham gia tiệc rượu thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.

“Tôi có cần phải chú ý điều gì không?”

“Không cần, trang phục tối nay tôi sẽ dặn người chuẩn bị.”

“Được.”

Hoắc Vân Chính chỉ ăn có hai miếng, Tuyên Mạt nhìn thấy vậy, sau khi suy nghĩ kĩ liền gọi lớn: “Anh Hoắc.”

“Có việc gì sao?”

“Anh có thể giới thiệu cho tôi một vị luật sư không?”

“Tuyên gia?”.

“Đúng vậy.”

“Được, tôi sẽ để Trình Chu tìm giúp em.”

“Cảm ơn anh.”

Hoắc Vân Chính rời khỏi Đường Cung, ngồi vào trong xe. Trình Chu vừa lái xe vừa trình bày một vài lịch trình cuộc họp quan trọng trong ngày hôm nay, Hoắc Vân Chính cúi xuống, đạm mạc nhìn vào văn kiện trong điện thoại, chính là lí lịch của các thành viên Tuyên gia. Thật ra từ sớm anh đã xem qua.

“Gia, Từ Bắc Chỉ vẫn chưa điều tra được cái chết của mẹ thiếu phu nhân, nhưng Từ Bắc Chỉ vẫn đang giúp thiếu phu nhân tìm chứng cứ năm đó Tuyên Viễn lừa bịp mẹ của thiếu phu nhân. Ngày hôm qua, chứng cứ đã được gửi cho thiếu phu nhân rồi.”

Lời của Trình Châu đã thu hút sự chú ý của Hoắc Vân Chính. Anh ấy mới nghĩ lại những lời mà Tuyên Mạt đã nói với anh trước khi ra ngoài. Vậy đây chính là lí do mà Tuyên Mạt muốn tìm luật sư?

“Gia, nếu như thiếu phu nhân muốn cầm những chứng cứ này đi tìm Tuyên Viễn tính sổ, e rằng sẽ ảnh hướng tới danh tiếng của thiếu phu nhân.”

“Cậu cảm thấy Tuyên Mạt là loại người cam chịu nuốt giận vào trong sao?” Hoắc Vân Chính bất ngờ lên tiếng.

“Không ạ.” Cho dù thời gian quen biết không lâu, nhưng Trình Chu có thể nhận ra rằng Tuyên Mạt giải quyết sự việc có thủ đoạn, không giống như những phụ nữ yểu điệu khác.

“Để Phương Tử Sơ trở về.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Số ký tự: 0