Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Phiền Phức Không Ngừng
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Bên kia điện thoại, sắc mặt Tuyên Viễn tái xanh, ánh mắt âm trầm, bị Tuyên Mạt nói cho nổi giận lôi đình. Làm sao ông ta có thể ngờ Tuyên Mạt mềm cứng không ăn, còn dám nói chuyện như thế với mình. Còn bị cô nói trúng tim đen nữa chứ.
Tuyên Mạt cười lạnh: “Cho nên bây giờ ông chỉ còn một cách duy nhất đó là phá hủy cái vòng tay này . Ông nghĩ tôi sẽ bị ông dắt mũi đi sao? Tuyên Tổng, chúc ông may mắn.”
Tút!.
Tuyên Mạt trực tiếp ấn ngắt điện thoại. Cô hít một hơi thật sâu để lắng lại hết lửa giận. Hai tay cô đặt ở cạnh bàn, gần 3 phút sau tâm trạng mới bình phục lại. Cô dám nói như vậy là vì hoàn toàn tin tưởng Hoắc Vân Chính. Cô tin nhất định Hoắc Vân Chính có cách lấy lại vòng tay của mẹ cô. Cô cũng tin chắc Tuyên Viễn sẽ không dám bán hoặc vứt cái vòng tay đó đi.
Bên kia.
Tuyên Viễn tức đến mức ném điện thoại lên bàn. Đúng lúc này, Tô Tương đang bưng trà vào bị dọa sợ hết hồn. Bà ta vội vàng đi vào, nhìn thấy Tuyên Viễn đang nổi cáu thì đặt chén trà xuống, hỏi: “Ai chọc giận ông thế?”
Tuyên Viễn tức giận đến không nói nên lời, hoàn toàn không muốn nói chuyện. Tô Tương thấy thế, hình như nghĩ đến cái gì, hỏi: “Chẳng lẽ lại là con đĩ con kia đối nghịch với ông ?”
Tuyên Viễn lập tức liền căm tức, thốt ra lời nói: “Đê tiện y như mẹ nó vậy!”
Tâm trạng Tuyên Mạt không tốt, sau khi tan làm thì đi siêu thị luôn. Lúc cô ở nước ngoài cũng như thế. Lúc không vui hay có áp lực lớn, cô cũng đi dạo siêu thị, mua vài món đồ khiến tâm trạng mình tốt hơn. Ở Đường Cung không có chỗ cho cô tiêu tiền. Như vậy thì chỉ có thể mua chút đồ ăn vặt thôi.
“Vị tiểu thư này, làm phiền cô chút. Cô có thể mua những đồ ăn vặt gì mà con gái các cô thích giúp tôi được không?”
Tuyên Mạt đang chọn đồ ăn mà mình thích, ai ngờ lại có một người đàn ông tới. Tuyên Mạt nhíu mày.
Người đàn ông rất hiểu ý tránh ra chỗ khác, xách theo giỏ hàng trong tay nói: “Vị tiểu thư này, tôi không có ý gì đâu. Cô xem, là vì bạn gái tôi giận nên tôi muốn mua chút đồ ăn vặt dỗ cô ấy. Tôi không có ác ý gì đâu.”
Tuyên Mạt liếc mắt nhìn qua. Người đàn ông tiếp tục giảng giải: “Nếu cô không tin, tôi có thể đi sau cô, cô chọn gì thì tôi chọn nấy?”
Tuyên Mạt khẽ gật đầu, xem như ngầm thừa nhận. Trong toàn bộ hành trình, người đàn ông không lại gần nói chuyện với Tuyên Mạt, thậm chí cũng giữ khoảng cách an toàn, chỉ là cô lấy gì, anh ta lấy nấy. Nhưng Tuyên Mạt vẫn chưa buông lỏng cảnh giác. (dịch bởi Đại Mao, cập nhật chương mới tại đêm buồn/truyện hd)
Mãi cho đến khi, có một người phụ nữ mập đeo vàng bạc toàn thân vừa nhìn người đàn ông sau lưng Tuyên Mạt, vừa phẫn nộ nhìn cô. Bà ta không nói hai lời, vung túi xách trong tay ra, mắng: “Con đàn bà đê tiện này! Tưởng hơi xinh đẹp một chút mà làm trà xanh à! Tao cho mày dám quyến rũ đàn ông của tao này! Tao cho mày làm tiểu tam này!”
Người phụ nữ mập hùng hổ, không nương tay chút nào. Tuyên Mạt cũng nhanh chóng mà né tránh khi thấy túi xách của người phụ nữ mập vung tới. Cô nhíu mày, tâm trạng đã không tốt lại càng xấu hơn.
“Vị này nữ sĩ, cô nhận nhầm người rồi. Tôi không quen biết người đàn ông của cô đâu.”
“Ha ha, cô đang kể chuyện cười đấy à? Không quen biết mà hai người còn đi siêu thị cùng nhau à?”
Tuyên Mạt nghe vậy thì nhìn về hướng người đàn ông vừa nói mua đồ ăn vặt cho bạn gái. Anh ta đang núp ở phía xa, không nói gì mà cũng chẳng giải thích gì. Thấy vậy, sắc mặt của Tuyên Mạt trở nên khó nhìn. Đột nhiên lại có họa từ trên trời rơi xuống chứ.
“Mọi người mau tới đây xem đi, con đàn bà này đang quyến rũ người đã có vợ này! Mau đến đây nhìn đi!”
Tuyên Mạt thấy người đàn ông kia thờ ơ thì biết nhất định có âm mưu rồi. Lúc cô hoàn hồn lại thì đúng lúc người phụ nữ kia đang định động thủ. Cô vô ý thức mà lùi về phía sau, lại đụng vào giá hàng, đầu cũng bị đụng vào. Ngay lúc này, cánh tay của cô bị kéo, may mắn tránh được bàn tay của người phụ nữ mập kia. Lập tức, người đàn ông bên cạnh cô tiện tay cầm một cái móc áo trên giá hàng, chống lại người phụ nữ mập.
“Cô vừa nói vợ tôi là tiểu tam à?”
Nội tâm của Tuyên Mạt đang ngập trong vô vọng. Vì sao mỗi lần cô gặp chuyện gì đó không tốt là lại gặp phải Hoắc Vân Chính. Tuy vậy cô cũng thở phào, nếu có Hoắc Vân Chính thì sự việc hôm nay sẽ được giải quyết êm đẹp rồi. Lúc này, cô nhìn thấy có một người phụ nữ đang đứng ẩn nấp trong đám đông. Nhận thấy ánh mắt của cô, người phụ nữ lảng tránh nhìn sang chỗ khác, hòa mình vào đám đông.
“Cô ta là vợ anh à?”
“Có cần tôi cho cô xem giấy chứng nhận kết hôn không?”
Hoắc Vân Chính đen mặt lại. Đồng thời, Trình Chu cũng xuất hiện từ phía sau, dẫn theo nhân viên an ninh siêu thị vào. Người phụ nữ mập bị khống chế lại, quản lý vội vàng đi đến trước mặt Hoắc Vân Chính: “Hoắc Tam thiếu, Hoắc Tam thiếu phu nhân, chúng tôi thật sự xin lỗi. Rất xin lỗi vì khiến hai vị phải gặp chuyện không thoải mái trong lúc mua sắm.”
Vốn dĩ người phụ nữ mập còn muốn chửi người, nhưng nghe thấy quản lí nói câu này, cô ta trợn tròn mắt. Cho dù cô ta chưa thấy heo chạy nhưng ít nhất cũng từng nhìn thấy thịt heo mà. Cô ta nhìn Tuyên Mạt một lần nữa, lúc này mới có chút ấn tượng. Cùng lúc đó, người đàn ông kia cũng trợn tròn mắt.
“Siêu thị xảy ra chuyện mà nhân viên an ninh đến chậm như thế à?”
Sắc mặt của Hoắc Vân Chính vô cùng kém, ai cũng có thể nhìn ra anh đang rất tức giận. Anh nắm chặt tay Tuyên Mạt. Còn có không ít người đang chụp ảnh nên cô xấu hổ bỏ tay ra.
“Vâng vâng vâng, cũng là do chúng tôi thất trách, để Hoắc Tam thái thái chịu nguy hiểm. Chúng tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này ra nhẽ, cho Hoắc Tam thiếu một câu trả lời thích đáng.”
Quản lý cũng toát mồ hôi, thực sự không nghĩ tới người trong tivi sẽ xuất hiện ở trước mắt. Hắn không ngờ đường đường là Hoắc Tam thái thái lại tự mình đi siêu thị mua đồ.
“Mang người đàn ông kia lại đây.”
Hoắc Vân Chính chỉ đạo, người đàn ông kia mặt không còn chút máu bị đem tới. Lúc này anh ta mới mở miệng: “Tam…Tam Gia, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không có gì với Tam thái thái cả, tôi chỉ là đúng lúc đang mua đồ ăn vặt ở đây thôi.”
Tuyên Mạt mắt lạnh nhìn anh ta: “Vậy à? Không phải anh nói với tôi là bạn gái anh giận, anh mua đồ ăn vặt dỗ cô ấy à? Anh còn bảo anh không biết chọn nên anh mua đồ giống tôi nữa mà.”
Người đàn ông bị dọa đến mức nhũn chân ra. Người phụ nữ mập nghe đến đây thì cất cao giọng lên: “Bạn gái? Bà đây không phải vợ mày à?”
Người đàn ông này ngoại tình thật. Nhưng Tuyên Mạt không thông cảm với người phụ nữ mập chút nào, thậm chí còn cảm thấy cô ta thật ngu xuẩn.
“Cô muốn biết chồng cô ngoại tình với ai không?” Tuyên Mạt bất thình lình nói một câu.
Người phụ nữ mập nhìn về phía cô. Tuyên Mạt giơ nón tay chỉ về phía người phụ nữ tóc xoăn mặc bộ đồ Chanel trong đám đông: “Cô ta mới là người mà chồng cô đang hẹn hò.”
Khi người phụ nữ kia thấy mình đã bị phát hiện, cô ta lập tức xoay người chạy đi. Làm sao mà người phụ nữ mập có thể buông tha cho cô ta được chứ. Cô ta nhanh chóng hất tay của nhân viên an ninh ra, nhào qua, túm tóc của người phụ nữ kia lôi lại.
“Được lắm, còn trốn ở chỗ này nhìn lén à! Bà đây cho mày nhìn này!”
Tuyên Mạt cười lạnh: “Cho nên bây giờ ông chỉ còn một cách duy nhất đó là phá hủy cái vòng tay này . Ông nghĩ tôi sẽ bị ông dắt mũi đi sao? Tuyên Tổng, chúc ông may mắn.”
Tút!.
Tuyên Mạt trực tiếp ấn ngắt điện thoại. Cô hít một hơi thật sâu để lắng lại hết lửa giận. Hai tay cô đặt ở cạnh bàn, gần 3 phút sau tâm trạng mới bình phục lại. Cô dám nói như vậy là vì hoàn toàn tin tưởng Hoắc Vân Chính. Cô tin nhất định Hoắc Vân Chính có cách lấy lại vòng tay của mẹ cô. Cô cũng tin chắc Tuyên Viễn sẽ không dám bán hoặc vứt cái vòng tay đó đi.
Bên kia.
Tuyên Viễn tức đến mức ném điện thoại lên bàn. Đúng lúc này, Tô Tương đang bưng trà vào bị dọa sợ hết hồn. Bà ta vội vàng đi vào, nhìn thấy Tuyên Viễn đang nổi cáu thì đặt chén trà xuống, hỏi: “Ai chọc giận ông thế?”
Tuyên Viễn tức giận đến không nói nên lời, hoàn toàn không muốn nói chuyện. Tô Tương thấy thế, hình như nghĩ đến cái gì, hỏi: “Chẳng lẽ lại là con đĩ con kia đối nghịch với ông ?”
Tuyên Viễn lập tức liền căm tức, thốt ra lời nói: “Đê tiện y như mẹ nó vậy!”
Tâm trạng Tuyên Mạt không tốt, sau khi tan làm thì đi siêu thị luôn. Lúc cô ở nước ngoài cũng như thế. Lúc không vui hay có áp lực lớn, cô cũng đi dạo siêu thị, mua vài món đồ khiến tâm trạng mình tốt hơn. Ở Đường Cung không có chỗ cho cô tiêu tiền. Như vậy thì chỉ có thể mua chút đồ ăn vặt thôi.
“Vị tiểu thư này, làm phiền cô chút. Cô có thể mua những đồ ăn vặt gì mà con gái các cô thích giúp tôi được không?”
Tuyên Mạt đang chọn đồ ăn mà mình thích, ai ngờ lại có một người đàn ông tới. Tuyên Mạt nhíu mày.
Người đàn ông rất hiểu ý tránh ra chỗ khác, xách theo giỏ hàng trong tay nói: “Vị tiểu thư này, tôi không có ý gì đâu. Cô xem, là vì bạn gái tôi giận nên tôi muốn mua chút đồ ăn vặt dỗ cô ấy. Tôi không có ác ý gì đâu.”
Tuyên Mạt liếc mắt nhìn qua. Người đàn ông tiếp tục giảng giải: “Nếu cô không tin, tôi có thể đi sau cô, cô chọn gì thì tôi chọn nấy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyên Mạt khẽ gật đầu, xem như ngầm thừa nhận. Trong toàn bộ hành trình, người đàn ông không lại gần nói chuyện với Tuyên Mạt, thậm chí cũng giữ khoảng cách an toàn, chỉ là cô lấy gì, anh ta lấy nấy. Nhưng Tuyên Mạt vẫn chưa buông lỏng cảnh giác. (dịch bởi Đại Mao, cập nhật chương mới tại đêm buồn/truyện hd)
Mãi cho đến khi, có một người phụ nữ mập đeo vàng bạc toàn thân vừa nhìn người đàn ông sau lưng Tuyên Mạt, vừa phẫn nộ nhìn cô. Bà ta không nói hai lời, vung túi xách trong tay ra, mắng: “Con đàn bà đê tiện này! Tưởng hơi xinh đẹp một chút mà làm trà xanh à! Tao cho mày dám quyến rũ đàn ông của tao này! Tao cho mày làm tiểu tam này!”
Người phụ nữ mập hùng hổ, không nương tay chút nào. Tuyên Mạt cũng nhanh chóng mà né tránh khi thấy túi xách của người phụ nữ mập vung tới. Cô nhíu mày, tâm trạng đã không tốt lại càng xấu hơn.
“Vị này nữ sĩ, cô nhận nhầm người rồi. Tôi không quen biết người đàn ông của cô đâu.”
“Ha ha, cô đang kể chuyện cười đấy à? Không quen biết mà hai người còn đi siêu thị cùng nhau à?”
Tuyên Mạt nghe vậy thì nhìn về hướng người đàn ông vừa nói mua đồ ăn vặt cho bạn gái. Anh ta đang núp ở phía xa, không nói gì mà cũng chẳng giải thích gì. Thấy vậy, sắc mặt của Tuyên Mạt trở nên khó nhìn. Đột nhiên lại có họa từ trên trời rơi xuống chứ.
“Mọi người mau tới đây xem đi, con đàn bà này đang quyến rũ người đã có vợ này! Mau đến đây nhìn đi!”
Tuyên Mạt thấy người đàn ông kia thờ ơ thì biết nhất định có âm mưu rồi. Lúc cô hoàn hồn lại thì đúng lúc người phụ nữ kia đang định động thủ. Cô vô ý thức mà lùi về phía sau, lại đụng vào giá hàng, đầu cũng bị đụng vào. Ngay lúc này, cánh tay của cô bị kéo, may mắn tránh được bàn tay của người phụ nữ mập kia. Lập tức, người đàn ông bên cạnh cô tiện tay cầm một cái móc áo trên giá hàng, chống lại người phụ nữ mập.
“Cô vừa nói vợ tôi là tiểu tam à?”
Nội tâm của Tuyên Mạt đang ngập trong vô vọng. Vì sao mỗi lần cô gặp chuyện gì đó không tốt là lại gặp phải Hoắc Vân Chính. Tuy vậy cô cũng thở phào, nếu có Hoắc Vân Chính thì sự việc hôm nay sẽ được giải quyết êm đẹp rồi. Lúc này, cô nhìn thấy có một người phụ nữ đang đứng ẩn nấp trong đám đông. Nhận thấy ánh mắt của cô, người phụ nữ lảng tránh nhìn sang chỗ khác, hòa mình vào đám đông.
“Cô ta là vợ anh à?”
“Có cần tôi cho cô xem giấy chứng nhận kết hôn không?”
Hoắc Vân Chính đen mặt lại. Đồng thời, Trình Chu cũng xuất hiện từ phía sau, dẫn theo nhân viên an ninh siêu thị vào. Người phụ nữ mập bị khống chế lại, quản lý vội vàng đi đến trước mặt Hoắc Vân Chính: “Hoắc Tam thiếu, Hoắc Tam thiếu phu nhân, chúng tôi thật sự xin lỗi. Rất xin lỗi vì khiến hai vị phải gặp chuyện không thoải mái trong lúc mua sắm.”
Vốn dĩ người phụ nữ mập còn muốn chửi người, nhưng nghe thấy quản lí nói câu này, cô ta trợn tròn mắt. Cho dù cô ta chưa thấy heo chạy nhưng ít nhất cũng từng nhìn thấy thịt heo mà. Cô ta nhìn Tuyên Mạt một lần nữa, lúc này mới có chút ấn tượng. Cùng lúc đó, người đàn ông kia cũng trợn tròn mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Siêu thị xảy ra chuyện mà nhân viên an ninh đến chậm như thế à?”
Sắc mặt của Hoắc Vân Chính vô cùng kém, ai cũng có thể nhìn ra anh đang rất tức giận. Anh nắm chặt tay Tuyên Mạt. Còn có không ít người đang chụp ảnh nên cô xấu hổ bỏ tay ra.
“Vâng vâng vâng, cũng là do chúng tôi thất trách, để Hoắc Tam thái thái chịu nguy hiểm. Chúng tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này ra nhẽ, cho Hoắc Tam thiếu một câu trả lời thích đáng.”
Quản lý cũng toát mồ hôi, thực sự không nghĩ tới người trong tivi sẽ xuất hiện ở trước mắt. Hắn không ngờ đường đường là Hoắc Tam thái thái lại tự mình đi siêu thị mua đồ.
“Mang người đàn ông kia lại đây.”
Hoắc Vân Chính chỉ đạo, người đàn ông kia mặt không còn chút máu bị đem tới. Lúc này anh ta mới mở miệng: “Tam…Tam Gia, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không có gì với Tam thái thái cả, tôi chỉ là đúng lúc đang mua đồ ăn vặt ở đây thôi.”
Tuyên Mạt mắt lạnh nhìn anh ta: “Vậy à? Không phải anh nói với tôi là bạn gái anh giận, anh mua đồ ăn vặt dỗ cô ấy à? Anh còn bảo anh không biết chọn nên anh mua đồ giống tôi nữa mà.”
Người đàn ông bị dọa đến mức nhũn chân ra. Người phụ nữ mập nghe đến đây thì cất cao giọng lên: “Bạn gái? Bà đây không phải vợ mày à?”
Người đàn ông này ngoại tình thật. Nhưng Tuyên Mạt không thông cảm với người phụ nữ mập chút nào, thậm chí còn cảm thấy cô ta thật ngu xuẩn.
“Cô muốn biết chồng cô ngoại tình với ai không?” Tuyên Mạt bất thình lình nói một câu.
Người phụ nữ mập nhìn về phía cô. Tuyên Mạt giơ nón tay chỉ về phía người phụ nữ tóc xoăn mặc bộ đồ Chanel trong đám đông: “Cô ta mới là người mà chồng cô đang hẹn hò.”
Khi người phụ nữ kia thấy mình đã bị phát hiện, cô ta lập tức xoay người chạy đi. Làm sao mà người phụ nữ mập có thể buông tha cho cô ta được chứ. Cô ta nhanh chóng hất tay của nhân viên an ninh ra, nhào qua, túm tóc của người phụ nữ kia lôi lại.
“Được lắm, còn trốn ở chỗ này nhìn lén à! Bà đây cho mày nhìn này!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro