Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Xin Lỗi Vợ Tôi Ngay !
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Cục diện lại lâm vào tình huống mất khống chế. Nhưng lần này mọi người không phải xem Tuyên Mạt mất mặt mà mà mắng chửi cô gái tiểu tam thật sự kia.
Tuyên Mạt nhớ rất rõ, những người không liên quan này, lúc trước đã chỉ vào mặt cô mà mắng chửi. Cho dù lúc đó xung quanh rất ồn ào, nhưng cô vẫn có thể nghe được mang máng . Xã hội là như thế. Không ai quan tâm chân tướng là gì, chỉ biết nhìn vào một mặt. Cho dù cuối cùng phát hiện ra điều đó là sai, bọn họ cũng sẽ coi như không có việc gì, gió chiều nào theo chiều nấy.
Hoắc Vân Chính cũng không có ý muốn bỏ qua. Anh bảo nhân viên an ninh chặn người phụ nữ mập lại trước, mang cả ba người đến trước mặt.
“Xin lỗi vợ tôi ngay.”
Người phụ nữ mập không còn vẻ kiêu căng, phách lối như trước, cô ta cũng là người xin lỗi trước tiên: “Hoắc Tam thái thái, tôi không ngờ lại nghi oan cho cô. Đều do người đàn ông này quá tâm cơ! Tôi thật sự xin lỗi, rất xin lỗi cô.”
Tuyên Mạt nghe thấy lời nói của cô ta cũng đau đầu. Ngay sau đó, người đàn ông kia cũng xin lỗi: “Là lỗi của tôi, là do tôi có mắt không tròng, không có nhận ra cô.”
Tuyên Mạt âm trầm đứng trước mặt của anh ta, hỏi: “Anh biết vợ anh muốn tới bắt anh, vì bảo vệ tình nhân, anh tiếp cận tôi, để vợ anh hiểu nhầm tôi là tiểu tam. Làm như vậy, tình nhân của anh mới có thể chạy trốn được đúng không?”
Người đàn ông chấn động, toát mồ hôi lạnh. Tuyên Mạt cười lạnh, lại nhìn về phía người phụ nữ mập: “Cô biết tại sao chồng cô lại ngoại tình không?”
Người phụ nữ mập không dám nói lời nào.
“Não thẳng như ruột ngựa, khó trách bị anh ta lừa đến mức này!”
Mặt của người phụ nữ mập đỏ tới mang tai. Còn người phụ nữ kia, Tuyên Mạt nhìn cũng không thèm nhìn, quay người đi luôn.
Cuối cùng, Hoắc Vân Chính khinh bỉ nói: “Đưa đến cục cảnh sát hết đi. Còn nữa, các người chờ thư của luật sư đi.”
Người phụ nữ mập ngồi liệt trên mặt đất. Thư luật sư của Hoắc Vân Chính đó. Chẳng lẽ muốn cô ta chết mới vừa lòng?
Một giây sau, cô ta vừa uất ức vừa hung ác nhào về phía người đàn ông, miệng mắng đủ loại lời khó nghe. ( dịch bởi Đại Mao, cập nhật chương mới tại đêm buồn / truyện hd/dtruyen)
Tuyên Mạt vốn là định đi siêu thị dạo để thư giãn, ai ngờ tâm trạng không tốt lại càng không tốt hơn. Mà còn bị Hoắc Vân Chính chứng kiến cảnh mất mặt như vậy nữa chứ.
Trong xe, không khí thật yên tĩnh. Tuyên Mạt rất muốn hỏi Hoắc Vân Chính sao đang yên đang lành lại xuất hiện ở siêu thị, không ngờ anh đã tới gần.
Tiếng nói khàn khàn dễ nghe vang lên: “Lại đây.”
Tuyên Mạt sửng sốt một lát, cánh tay của cô đã bị anh kéo qua. Cô còn chưa kịp làm gì đã cảm thấy có cánh tay chạm vào sau đầu mình.
Cô không nhịn được hô nhẹ: “Đau.”
“Đi bệnh viện.”
Trình Chu đã quay đầu xe. Tuyên Mạt có chút xấu hổ: “Tôi không sao đâu, về nhà bôi thuốc là được rồi.”
Hoắc Vân Chính thản nhiên nói: “Đầu bị làm sao thì tôi phải nuôi em cả đời à?”
Tuyên Mạt không biết mình nên trả lời như thế nào. Cô cũng chỉ bị va chạm nhẹ thôi, đâu đến nỗi trở thành đồ ngốc chứ. Nhưng anh nhất quyết nói phải đến bệnh viện.
Bởi vì là bệnh viện tư nhân của nhà họ Hoắc nên Tuyên Mạt được tiếp đón chu đáo đi kiểm tra toàn diện. Hoắc Vân Chính không đi cùng, thậm chí cô cũng không biết anh đi đâu nữa. Tuyên Mạt được bác sĩ đưa đến bên này, lại đưa qua bên kia, xoay vòng vòng đến mức sắp chóng mặt luôn. Cuối cùng, sau khi kiểm tra xong, cô tạm thời chờ ở phòng bệnh.
Kẹt!.
Cửa bị mở ra. Có một nữ bác sĩ bưng một cốc nước vào.
“Hoắc Tam thái thái, nước của cô đây.”
“Cảm ơn.”
Tuyên Mạt cũng không để ý, nhưng lúc uống nước, cô phát hiện cô bác sĩ này cũng không có ý muốn đi ra. Lúc này cô mới nhíu mày, đối đầu với cặp mắt không quá thân thiện kia.
“Kết quả kiểm tra của tôi có rồi à?”
“Vẫn chưa.”
Đối phương vẫn không chịu đi. Tuyên Mạt đã nhìn ra cô ta muốn tìm cô. Cô nhìn vào thẻ trên ngực của nữ bác sĩ: Nghê Hoan.
“Bác sĩ Nghê có việc tìm tôi à?”
“Cô không kết hôn thật với Hoắc Tam thiếu đúng không?”
Mặc dù là nghi vấn, nhưng ngữ điệu như chắc chắn.
“Bác sĩ Nghê đang dùng thân phận gì để hỏi tôi vậy?”
Nghê Hoan nhíu mày. Một giây trước còn đoan trang, giây sau đã không sót lại gì: “Cô muốn tôi dùng thân phận gì thì tôi dùng thân phận ấy.”
“Bác sĩ không có tư cách hỏi vấn đề riêng tư của bệnh nhân.”
“Tôi không lấy thân phận bác sĩ!”
“Ha ha, vừa nãy bác sĩ Nghê không phải nói tôi muốn cô lấy thân phận gì cũng được à?”
Nghê Hoan bị lời nói của Tuyên Mạt chặn miệng lại. Mà trong toàn quá trình, Tuyên Mạt đều đặt mình ở bên ngoài, thậm chí còn giả bộ cao cao tại thượng.
“Cô chỉ là kết hôn giả với Hoắc Tam thiếu thôi đúng không!”
“Cô có tư cách gì hỏi tôi, mà tôi lại có lợi ích gì khi trả lời cô?”
Tuyên Mạt buông ly nước xuống, đứng dậy, bình tĩnh đứng ở trước mặt của cô ta: “Có phải tôi nên hoài nghi quan hệ của cô và chồng tôi rất thân thiết hay không? Sao cô không đi hỏi chồng tôi đi? Câu trả lời của anh ấy đủ làm cho cô tin tuyệt đối rồi chứ.”
Nghê Hoan đứng bất động. Cô ta không dám.
“Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Hoắc, cô đã có tư cách làm bác sĩ ở đây thì đừng làm hỏng tiền đồ của mình. Nhưng nếu cô vào bệnh viện là có mưu đồ khác, như vậy hiện tại cô đã thấy, toan tính của cô đã bại lộ rồi. Nếu tôi là cô, ít nhất tôi sẽ không ngu xuẩn đến nỗi đứng chất vấn tôi ở đây như vừa rồi.”
Ngữ điệu của Tuyên Mạt bình tĩnh lại không mất vẻ uy nghiêm. Cô mang khí thế của chính thất, hoàn toàn đánh bại Nghê Hoa đang khí thế bừng bừng. Nhưng cô ta không cam lòng.
Cô ta cắn răng nói: “Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc, thân phận như cô không vào được . Cho dù bây giờ không ai phản đối thì đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi!”
Tuyên Mạt mỉm cười, không bị lời nói của cô ta làm ảnh hưởng tới tâm trạng.
“Ừ, tôi biết, nhưng chồng tôi quan tâm tôi, bảo vệ tôi, cho nên tôi không sợ gì hết. Huống hồ tôi cũng không ở trong nhà họ Hoắc.”
Nghê Hoan một lần nữa bị tức đến xanh mặt.
“Cô chỉ coi trọng tiền của Hoắc Tam thiếu thôi! Cô chỉ muốn lợi dụng Hoắc Tam thiếu để đổi đời thôi! Cho dù thành công thì đã sao, thân phận con gái tiểu tam của cô cũng không thay đổi được đâu!”
Bốp!
Tuyên Mạt không nương tay giáng một cái tát. Cả người Nghê Hoan ngã xuống giường.
Cô ta không dám tin che lấy mặt mình: “Cô dám đánh tôi?”
“Cô mắng tôi, vì sao tôi không thể đánh cô? Chẳng lẽ tôi còn phải khóc lóc giằng co với cô, bảo cô xin lỗi tôi hay sao? Như vậy thì cô sẽ nói xin lỗi hay sao?” Tuyên Mạt lạnh lùng hỏi.
Nghê Hoan đương nhiên sẽ không, cô ta thậm chí sẽ càng phách lối thêm.
“Cô biết tôi là ai không? Sao cô lại dám đánh tôi!” Nghê Hoan tức giận hỏi.
“Tôi không cần biết cô là ai, tôi chỉ cần biết cô tên gì, cô là bác sĩ của bệnh viện tư nhân của nhà họ Hoắc là được!”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra. Nếu trong mắt người khác, lúc này Nghê Hoan là đang bị người ta bắt nạt. Mà đúng lúc người tiến vào lại chính là Hoắc Vân Chính.
Nghê Hoan cảm thấy đây là một cơ hội tốt nên cô ta che lấy khuôn mặt đã sưng to lên của mình, chạy đến trước mặt anh: “Hoắc Tam thiếu, tôi không làm gì nhưng Hoắc Tam thái thái lại đánh tôi.”
Tuyên Mạt nhớ rất rõ, những người không liên quan này, lúc trước đã chỉ vào mặt cô mà mắng chửi. Cho dù lúc đó xung quanh rất ồn ào, nhưng cô vẫn có thể nghe được mang máng . Xã hội là như thế. Không ai quan tâm chân tướng là gì, chỉ biết nhìn vào một mặt. Cho dù cuối cùng phát hiện ra điều đó là sai, bọn họ cũng sẽ coi như không có việc gì, gió chiều nào theo chiều nấy.
Hoắc Vân Chính cũng không có ý muốn bỏ qua. Anh bảo nhân viên an ninh chặn người phụ nữ mập lại trước, mang cả ba người đến trước mặt.
“Xin lỗi vợ tôi ngay.”
Người phụ nữ mập không còn vẻ kiêu căng, phách lối như trước, cô ta cũng là người xin lỗi trước tiên: “Hoắc Tam thái thái, tôi không ngờ lại nghi oan cho cô. Đều do người đàn ông này quá tâm cơ! Tôi thật sự xin lỗi, rất xin lỗi cô.”
Tuyên Mạt nghe thấy lời nói của cô ta cũng đau đầu. Ngay sau đó, người đàn ông kia cũng xin lỗi: “Là lỗi của tôi, là do tôi có mắt không tròng, không có nhận ra cô.”
Tuyên Mạt âm trầm đứng trước mặt của anh ta, hỏi: “Anh biết vợ anh muốn tới bắt anh, vì bảo vệ tình nhân, anh tiếp cận tôi, để vợ anh hiểu nhầm tôi là tiểu tam. Làm như vậy, tình nhân của anh mới có thể chạy trốn được đúng không?”
Người đàn ông chấn động, toát mồ hôi lạnh. Tuyên Mạt cười lạnh, lại nhìn về phía người phụ nữ mập: “Cô biết tại sao chồng cô lại ngoại tình không?”
Người phụ nữ mập không dám nói lời nào.
“Não thẳng như ruột ngựa, khó trách bị anh ta lừa đến mức này!”
Mặt của người phụ nữ mập đỏ tới mang tai. Còn người phụ nữ kia, Tuyên Mạt nhìn cũng không thèm nhìn, quay người đi luôn.
Cuối cùng, Hoắc Vân Chính khinh bỉ nói: “Đưa đến cục cảnh sát hết đi. Còn nữa, các người chờ thư của luật sư đi.”
Người phụ nữ mập ngồi liệt trên mặt đất. Thư luật sư của Hoắc Vân Chính đó. Chẳng lẽ muốn cô ta chết mới vừa lòng?
Một giây sau, cô ta vừa uất ức vừa hung ác nhào về phía người đàn ông, miệng mắng đủ loại lời khó nghe. ( dịch bởi Đại Mao, cập nhật chương mới tại đêm buồn / truyện hd/dtruyen)
Tuyên Mạt vốn là định đi siêu thị dạo để thư giãn, ai ngờ tâm trạng không tốt lại càng không tốt hơn. Mà còn bị Hoắc Vân Chính chứng kiến cảnh mất mặt như vậy nữa chứ.
Trong xe, không khí thật yên tĩnh. Tuyên Mạt rất muốn hỏi Hoắc Vân Chính sao đang yên đang lành lại xuất hiện ở siêu thị, không ngờ anh đã tới gần.
Tiếng nói khàn khàn dễ nghe vang lên: “Lại đây.”
Tuyên Mạt sửng sốt một lát, cánh tay của cô đã bị anh kéo qua. Cô còn chưa kịp làm gì đã cảm thấy có cánh tay chạm vào sau đầu mình.
Cô không nhịn được hô nhẹ: “Đau.”
“Đi bệnh viện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu đã quay đầu xe. Tuyên Mạt có chút xấu hổ: “Tôi không sao đâu, về nhà bôi thuốc là được rồi.”
Hoắc Vân Chính thản nhiên nói: “Đầu bị làm sao thì tôi phải nuôi em cả đời à?”
Tuyên Mạt không biết mình nên trả lời như thế nào. Cô cũng chỉ bị va chạm nhẹ thôi, đâu đến nỗi trở thành đồ ngốc chứ. Nhưng anh nhất quyết nói phải đến bệnh viện.
Bởi vì là bệnh viện tư nhân của nhà họ Hoắc nên Tuyên Mạt được tiếp đón chu đáo đi kiểm tra toàn diện. Hoắc Vân Chính không đi cùng, thậm chí cô cũng không biết anh đi đâu nữa. Tuyên Mạt được bác sĩ đưa đến bên này, lại đưa qua bên kia, xoay vòng vòng đến mức sắp chóng mặt luôn. Cuối cùng, sau khi kiểm tra xong, cô tạm thời chờ ở phòng bệnh.
Kẹt!.
Cửa bị mở ra. Có một nữ bác sĩ bưng một cốc nước vào.
“Hoắc Tam thái thái, nước của cô đây.”
“Cảm ơn.”
Tuyên Mạt cũng không để ý, nhưng lúc uống nước, cô phát hiện cô bác sĩ này cũng không có ý muốn đi ra. Lúc này cô mới nhíu mày, đối đầu với cặp mắt không quá thân thiện kia.
“Kết quả kiểm tra của tôi có rồi à?”
“Vẫn chưa.”
Đối phương vẫn không chịu đi. Tuyên Mạt đã nhìn ra cô ta muốn tìm cô. Cô nhìn vào thẻ trên ngực của nữ bác sĩ: Nghê Hoan.
“Bác sĩ Nghê có việc tìm tôi à?”
“Cô không kết hôn thật với Hoắc Tam thiếu đúng không?”
Mặc dù là nghi vấn, nhưng ngữ điệu như chắc chắn.
“Bác sĩ Nghê đang dùng thân phận gì để hỏi tôi vậy?”
Nghê Hoan nhíu mày. Một giây trước còn đoan trang, giây sau đã không sót lại gì: “Cô muốn tôi dùng thân phận gì thì tôi dùng thân phận ấy.”
“Bác sĩ không có tư cách hỏi vấn đề riêng tư của bệnh nhân.”
“Tôi không lấy thân phận bác sĩ!”
“Ha ha, vừa nãy bác sĩ Nghê không phải nói tôi muốn cô lấy thân phận gì cũng được à?”
Nghê Hoan bị lời nói của Tuyên Mạt chặn miệng lại. Mà trong toàn quá trình, Tuyên Mạt đều đặt mình ở bên ngoài, thậm chí còn giả bộ cao cao tại thượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô chỉ là kết hôn giả với Hoắc Tam thiếu thôi đúng không!”
“Cô có tư cách gì hỏi tôi, mà tôi lại có lợi ích gì khi trả lời cô?”
Tuyên Mạt buông ly nước xuống, đứng dậy, bình tĩnh đứng ở trước mặt của cô ta: “Có phải tôi nên hoài nghi quan hệ của cô và chồng tôi rất thân thiết hay không? Sao cô không đi hỏi chồng tôi đi? Câu trả lời của anh ấy đủ làm cho cô tin tuyệt đối rồi chứ.”
Nghê Hoan đứng bất động. Cô ta không dám.
“Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Hoắc, cô đã có tư cách làm bác sĩ ở đây thì đừng làm hỏng tiền đồ của mình. Nhưng nếu cô vào bệnh viện là có mưu đồ khác, như vậy hiện tại cô đã thấy, toan tính của cô đã bại lộ rồi. Nếu tôi là cô, ít nhất tôi sẽ không ngu xuẩn đến nỗi đứng chất vấn tôi ở đây như vừa rồi.”
Ngữ điệu của Tuyên Mạt bình tĩnh lại không mất vẻ uy nghiêm. Cô mang khí thế của chính thất, hoàn toàn đánh bại Nghê Hoa đang khí thế bừng bừng. Nhưng cô ta không cam lòng.
Cô ta cắn răng nói: “Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc, thân phận như cô không vào được . Cho dù bây giờ không ai phản đối thì đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi!”
Tuyên Mạt mỉm cười, không bị lời nói của cô ta làm ảnh hưởng tới tâm trạng.
“Ừ, tôi biết, nhưng chồng tôi quan tâm tôi, bảo vệ tôi, cho nên tôi không sợ gì hết. Huống hồ tôi cũng không ở trong nhà họ Hoắc.”
Nghê Hoan một lần nữa bị tức đến xanh mặt.
“Cô chỉ coi trọng tiền của Hoắc Tam thiếu thôi! Cô chỉ muốn lợi dụng Hoắc Tam thiếu để đổi đời thôi! Cho dù thành công thì đã sao, thân phận con gái tiểu tam của cô cũng không thay đổi được đâu!”
Bốp!
Tuyên Mạt không nương tay giáng một cái tát. Cả người Nghê Hoan ngã xuống giường.
Cô ta không dám tin che lấy mặt mình: “Cô dám đánh tôi?”
“Cô mắng tôi, vì sao tôi không thể đánh cô? Chẳng lẽ tôi còn phải khóc lóc giằng co với cô, bảo cô xin lỗi tôi hay sao? Như vậy thì cô sẽ nói xin lỗi hay sao?” Tuyên Mạt lạnh lùng hỏi.
Nghê Hoan đương nhiên sẽ không, cô ta thậm chí sẽ càng phách lối thêm.
“Cô biết tôi là ai không? Sao cô lại dám đánh tôi!” Nghê Hoan tức giận hỏi.
“Tôi không cần biết cô là ai, tôi chỉ cần biết cô tên gì, cô là bác sĩ của bệnh viện tư nhân của nhà họ Hoắc là được!”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra. Nếu trong mắt người khác, lúc này Nghê Hoan là đang bị người ta bắt nạt. Mà đúng lúc người tiến vào lại chính là Hoắc Vân Chính.
Nghê Hoan cảm thấy đây là một cơ hội tốt nên cô ta che lấy khuôn mặt đã sưng to lên của mình, chạy đến trước mặt anh: “Hoắc Tam thiếu, tôi không làm gì nhưng Hoắc Tam thái thái lại đánh tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro