Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Tuyên Viễn Gọi Đến
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Tuyên Mạt cảm thấy bản thân rất xui xẻo, ngày đầu tiên đi làm ở Phong Đầu Hành liền xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trước mắt, cô không có chỗ nào để đi. Cho nên tranh thủ đi siêu thị, mua một ít đồ dùng để trong phòng, sau đó bèn trở về Đường Cung .
Dì Trần nhìn thấy cô xách về túi to túi nhỏ, liếc mắt một cái liền nhận ra mấy thứ bên trong, vội vàng nói: ”Thiếu phu nhân, cô cần mấy thứ này thì cứ nói cho tôi một tiếng, tôi lập tức mua ngay.”
“Không sao đâu ạ, đây chỉ là đồ vật ngày thường cháu quen dùng, mà lại không phải đồ đắt.”
“Thiếu phu nhân, lần sau không được như vậy nữa, dì ở đây là để chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của cô và Thiếu gia.” Dì Trần kiên trì nói.
“Vâng dì.”
Tuyên Mạt chỉ có thể đồng ý, tránh làm dì Trần hiểu lầm cho rằng cô không thích bà chăm sóc. Cô vốn không phải là bà chủ của nhà này, cho dù trên hợp đồng nói rằng cô có thể tùy ý sắp xếp bất cứ thứ gì ở Đường Cung, nhưng thứ không phải của cô, chung quy cũng không thuộc về cô.
Cô sẽ không vượt qua giới hạn.
“Thiếu phu nhân, tay cô bị làm sao vậy?”
Dì Trần lần nữa thét chói tai kéo Tuyên Mạt ra khỏi suy nghĩ. Tuyên Mạt tùy tiện tìm một lí do lừa gạt cho qua chuyện, rồi viện cớ muốn đi bài trí nhà tắm một chút, xong vội vàng lên trên tầng.
Trở lại phòng, Tuyên Mạt mới cảm giác có phút giây thoải mái thuộc về chính mình.
Nhưng cũng không yên tĩnh được bao lâu. Cách sự tình ngày hôm qua xảy ra đã hơn hai mươi giờ đồng hồ. Cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của Tuyên Viễn. Cô ngồi ở mép giường, nghe điện thoại. Bên kia liền truyền tới giọng nói không khó chịu: “Tuyên Mạt, mày làm gì mà lâu như vậy mới tiếp điện thoại?”
“Có việc gì?” Giọng điệu lãnh đạm đến cực điểm, tuyệt nhiên không nghĩ giải thích điều gì. Rất nhanh, Tuyên Viễn thay đổi giống như là người khác: “Tuyên Mạt, sao con không nói cho ba biết con quen Tam thiếu nhà họ Hoắc?”
Tuyên Mạt nghe thế, nghĩ thầm, chắc chắn là người nhà họ Tống đã tìm đến Tuyên gia đi.
“Chuyện lúc trước là ba suy xét không được chu đáo, nếu như con nói sớm một chút cho ba quan hệ của con với Tam thiếu, thì ba cũng không đến nỗi bức con đi Tống gia. Cũng nhờ Hoắc tam thiếu mà Tống gia đã không đến làm phiền chúng ta nữa. Bà nội con biết chuyện này, cũng mắng chúng ta một trận. Bây giờ bà rất muốn gặp con, con về nhà đi.”
Mặc dù lời nói rất hay, nhưng không có nửa điểm ấm áp, thật giống như đang thực hiện nghĩa vụ.
Nhưng từ trong lời nói của ông ta thì Tuyên Mạt vẫn có thể nhận ra ông ta gọi đến là có mục đích.
“Được rồi, sáng mai tôi sẽ về.”
“Vì sao hôm nay không về luôn?” Tuyên Viễn hơi cáu mở miệng truy hỏi.
Tuyên Mạt híp mặt lại, lạnh lùng cười: “Thời điểm tôi còn ở nước ngoài, ông nói bà nội bị bệnh nằm viện, yêu cầu tôi về gấp, hiện tại cũng là bà nội muốn tôi về, lần này lại là phẫu thuật?”
“Mày, mày rủa bà nội mày đấy à?”
“Rốt cuộc là ai rủa bà nội?”
“Hỗn láo!”
“Ngày mai là ngày mai, nếu không muốn gặp, vậy thì không gặp nữa!”
Tuyên viễn tức đến nỗi muốn ném đồ.
“Được, vậy ngày mai về sớm một chút.”
Cạch!
Đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tuyên Mạt cụp mắt nhìn màn hình đi động tối om, nhếch miệng cười lạnh.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tuyên Mạt lập tức thu dọn tốt rồi ra mở cửa, không nghĩ đứng trước cửa lại là Hoắc Vân Chính, hôm nay anh mặc bộ vét màu xanh than, phẳng phiu đầy mạnh mẽ.
“Hoắc tiên sinh!”
Cô hơi kinh ngạc, thời điểm này lẽ ra Hoắc Vân Chính không có mặt ở Đường Cung mới đúng.
“Dì Trần nói cô bị thương."
Tuyên Mạt cố tình đem tay giấu ở phía sau, “Không có việc gì, cái này chỉ là ngoài ý muốn.”
“Cùng tôi tới phòng làm việc.” Hoắc Vân Chính đã xoay người rời đi, không cho Tuyên Mạt cơ hội từ chối.
Tuyên Mạt bất đắc dĩ, đuổi kịp bước chân. Tiến vào phòng, Tuyên Mạt thấy trong tay Hoắc Vân Chính không biết khi nào đã cầm hòm thuốc.
“Hoắc tiên sinh, tôi đã xử lí qua, không sao rồi.”
“Tự cô xem đi.”
Tuyên Mạt nâng tay lên thì thấy băng gạc trên mu bàn tay không biết từ khi nào biến thành màu đỏ, là máu bên trong lại chảy ra. Tám phần là vừa nãy sắp xếp đồ đạc, không chú ý lực cầm.
“Tôi không thích nhiều lần bị người khác cự tuyệt, đồng thời.”
Hoắc Vân Chính ngồi xuống, ngước mắt lên nói tiếp, “Tuyên tiểu thư quên là hiện tại tôi với cô là quan hệ gì sao?”
Lỗ tai Tuyên Mạt hơi nóng lên, biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên.
“Trạng thái của cô phải luôn luôn duy trì thật tốt, mới có thể thay tôi loại bỏ những tình huống đột nhiên phát sinh, cô cảm thấy vết thương trên mu bàn tay là vết thương nhỏ, nếu như có người đối với vết thương của cô xuống tay, thì cô cảm thấy có thể thuận lợi giúp tôi xử lí phiền toái không?”
Nghe vậy, Tuyên Mạt thầm nghĩ đạo lí kì quái trong lời nói của Hoắc Vân Chính, quan hệ của hai người rất vĩ đại sao? Chẳng lẽ cô còn phải đi đánh người à?
“Lại đây.”
Giọng của Hoắc Vân Chính lại tăng lên một chút. Tuyên Mạt nhận mệnh, đành phải ngồi ở bên cạnh anh, tận lực kéo ra khoảng cách rất nhỏ.
“Nhấc tay.”
Tuyên Mạt phối hợp theo.
Mặt Hoắc Vân Chính không dư thừa biểu cảm nào, nhưng quen tay hay việc, thuần thục xử lí miệng vết thương.
“Mấy ngày này sẽ có người Hoắc gia tìm cô, cô biết nên làm thế nào đấy.”
Tuyên Mạt nghe xong mới phản ứng lại, Hoắc Vân Chính không phải tự nhiên tốt bụng giúp mình xử lí vết thương, mà vì làm nền thôi. Nhớ lại sự việc tối qua ở nhà tổ Hoắc gia, cô đại khái có chút hiểu biết với các thành viên của Hoắc gia.
“Ngày hôm qua cô chứng kiến không phải là tất cả.”
Sau một hồi cân nhắc Tuyên Mạt lại hỏi: “Nếu phát sinh xung đột chân tay, mặc kệ lí do gì, anh có đứng về phía tôi hay không?”
Đáy mắt Hoắc Vân Chính mang theo vài phần hứng thú, “Vậy cô cho rằng tôi kết hôn với cô là vì cái gì?”
Trước mắt, cô không có chỗ nào để đi. Cho nên tranh thủ đi siêu thị, mua một ít đồ dùng để trong phòng, sau đó bèn trở về Đường Cung .
Dì Trần nhìn thấy cô xách về túi to túi nhỏ, liếc mắt một cái liền nhận ra mấy thứ bên trong, vội vàng nói: ”Thiếu phu nhân, cô cần mấy thứ này thì cứ nói cho tôi một tiếng, tôi lập tức mua ngay.”
“Không sao đâu ạ, đây chỉ là đồ vật ngày thường cháu quen dùng, mà lại không phải đồ đắt.”
“Thiếu phu nhân, lần sau không được như vậy nữa, dì ở đây là để chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của cô và Thiếu gia.” Dì Trần kiên trì nói.
“Vâng dì.”
Tuyên Mạt chỉ có thể đồng ý, tránh làm dì Trần hiểu lầm cho rằng cô không thích bà chăm sóc. Cô vốn không phải là bà chủ của nhà này, cho dù trên hợp đồng nói rằng cô có thể tùy ý sắp xếp bất cứ thứ gì ở Đường Cung, nhưng thứ không phải của cô, chung quy cũng không thuộc về cô.
Cô sẽ không vượt qua giới hạn.
“Thiếu phu nhân, tay cô bị làm sao vậy?”
Dì Trần lần nữa thét chói tai kéo Tuyên Mạt ra khỏi suy nghĩ. Tuyên Mạt tùy tiện tìm một lí do lừa gạt cho qua chuyện, rồi viện cớ muốn đi bài trí nhà tắm một chút, xong vội vàng lên trên tầng.
Trở lại phòng, Tuyên Mạt mới cảm giác có phút giây thoải mái thuộc về chính mình.
Nhưng cũng không yên tĩnh được bao lâu. Cách sự tình ngày hôm qua xảy ra đã hơn hai mươi giờ đồng hồ. Cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của Tuyên Viễn. Cô ngồi ở mép giường, nghe điện thoại. Bên kia liền truyền tới giọng nói không khó chịu: “Tuyên Mạt, mày làm gì mà lâu như vậy mới tiếp điện thoại?”
“Có việc gì?” Giọng điệu lãnh đạm đến cực điểm, tuyệt nhiên không nghĩ giải thích điều gì. Rất nhanh, Tuyên Viễn thay đổi giống như là người khác: “Tuyên Mạt, sao con không nói cho ba biết con quen Tam thiếu nhà họ Hoắc?”
Tuyên Mạt nghe thế, nghĩ thầm, chắc chắn là người nhà họ Tống đã tìm đến Tuyên gia đi.
“Chuyện lúc trước là ba suy xét không được chu đáo, nếu như con nói sớm một chút cho ba quan hệ của con với Tam thiếu, thì ba cũng không đến nỗi bức con đi Tống gia. Cũng nhờ Hoắc tam thiếu mà Tống gia đã không đến làm phiền chúng ta nữa. Bà nội con biết chuyện này, cũng mắng chúng ta một trận. Bây giờ bà rất muốn gặp con, con về nhà đi.”
Mặc dù lời nói rất hay, nhưng không có nửa điểm ấm áp, thật giống như đang thực hiện nghĩa vụ.
Nhưng từ trong lời nói của ông ta thì Tuyên Mạt vẫn có thể nhận ra ông ta gọi đến là có mục đích.
“Được rồi, sáng mai tôi sẽ về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vì sao hôm nay không về luôn?” Tuyên Viễn hơi cáu mở miệng truy hỏi.
Tuyên Mạt híp mặt lại, lạnh lùng cười: “Thời điểm tôi còn ở nước ngoài, ông nói bà nội bị bệnh nằm viện, yêu cầu tôi về gấp, hiện tại cũng là bà nội muốn tôi về, lần này lại là phẫu thuật?”
“Mày, mày rủa bà nội mày đấy à?”
“Rốt cuộc là ai rủa bà nội?”
“Hỗn láo!”
“Ngày mai là ngày mai, nếu không muốn gặp, vậy thì không gặp nữa!”
Tuyên viễn tức đến nỗi muốn ném đồ.
“Được, vậy ngày mai về sớm một chút.”
Cạch!
Đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tuyên Mạt cụp mắt nhìn màn hình đi động tối om, nhếch miệng cười lạnh.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tuyên Mạt lập tức thu dọn tốt rồi ra mở cửa, không nghĩ đứng trước cửa lại là Hoắc Vân Chính, hôm nay anh mặc bộ vét màu xanh than, phẳng phiu đầy mạnh mẽ.
“Hoắc tiên sinh!”
Cô hơi kinh ngạc, thời điểm này lẽ ra Hoắc Vân Chính không có mặt ở Đường Cung mới đúng.
“Dì Trần nói cô bị thương."
Tuyên Mạt cố tình đem tay giấu ở phía sau, “Không có việc gì, cái này chỉ là ngoài ý muốn.”
“Cùng tôi tới phòng làm việc.” Hoắc Vân Chính đã xoay người rời đi, không cho Tuyên Mạt cơ hội từ chối.
Tuyên Mạt bất đắc dĩ, đuổi kịp bước chân. Tiến vào phòng, Tuyên Mạt thấy trong tay Hoắc Vân Chính không biết khi nào đã cầm hòm thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hoắc tiên sinh, tôi đã xử lí qua, không sao rồi.”
“Tự cô xem đi.”
Tuyên Mạt nâng tay lên thì thấy băng gạc trên mu bàn tay không biết từ khi nào biến thành màu đỏ, là máu bên trong lại chảy ra. Tám phần là vừa nãy sắp xếp đồ đạc, không chú ý lực cầm.
“Tôi không thích nhiều lần bị người khác cự tuyệt, đồng thời.”
Hoắc Vân Chính ngồi xuống, ngước mắt lên nói tiếp, “Tuyên tiểu thư quên là hiện tại tôi với cô là quan hệ gì sao?”
Lỗ tai Tuyên Mạt hơi nóng lên, biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên.
“Trạng thái của cô phải luôn luôn duy trì thật tốt, mới có thể thay tôi loại bỏ những tình huống đột nhiên phát sinh, cô cảm thấy vết thương trên mu bàn tay là vết thương nhỏ, nếu như có người đối với vết thương của cô xuống tay, thì cô cảm thấy có thể thuận lợi giúp tôi xử lí phiền toái không?”
Nghe vậy, Tuyên Mạt thầm nghĩ đạo lí kì quái trong lời nói của Hoắc Vân Chính, quan hệ của hai người rất vĩ đại sao? Chẳng lẽ cô còn phải đi đánh người à?
“Lại đây.”
Giọng của Hoắc Vân Chính lại tăng lên một chút. Tuyên Mạt nhận mệnh, đành phải ngồi ở bên cạnh anh, tận lực kéo ra khoảng cách rất nhỏ.
“Nhấc tay.”
Tuyên Mạt phối hợp theo.
Mặt Hoắc Vân Chính không dư thừa biểu cảm nào, nhưng quen tay hay việc, thuần thục xử lí miệng vết thương.
“Mấy ngày này sẽ có người Hoắc gia tìm cô, cô biết nên làm thế nào đấy.”
Tuyên Mạt nghe xong mới phản ứng lại, Hoắc Vân Chính không phải tự nhiên tốt bụng giúp mình xử lí vết thương, mà vì làm nền thôi. Nhớ lại sự việc tối qua ở nhà tổ Hoắc gia, cô đại khái có chút hiểu biết với các thành viên của Hoắc gia.
“Ngày hôm qua cô chứng kiến không phải là tất cả.”
Sau một hồi cân nhắc Tuyên Mạt lại hỏi: “Nếu phát sinh xung đột chân tay, mặc kệ lí do gì, anh có đứng về phía tôi hay không?”
Đáy mắt Hoắc Vân Chính mang theo vài phần hứng thú, “Vậy cô cho rằng tôi kết hôn với cô là vì cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro