Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Vinh Tổng Xuất Hiện Kịp Thời
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Hai mắt Triệu Thông đỏ ngầu, dao nhỏ trong tay không biết lấy từ đâu ra, ông ta nghiến răng trợn mắt, mặt mày hung ác, trong nháy mắt nhìn thấy Tuyên Mạt lập tức nhào tới.
"Ah ah! Cứu tôi! Có ai không! Chị Mạt, coi chừng! Cứu tôi! Cứu với!”
Hà Tuyết Nhi sợ tới mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, trong lúc hốt hoảng gào thét không ngừng, thuận tay chụp lấy chậu hoa bên cạnh.
Tuyên Mạt bên này vội bật dậy, né tránh mũi dao đầu tiên của Triệu Thông đâm tới.
Đồng tử cô chợt co rút lại, lúc vòng qua bàn làm việc thì thấy Hà Tuyết Nhi đang định đập chậu cây xuống. Cùng lúc đó, Triệu Thông đã hoàn toàn mất đi lý trí, mắt thấy Hà Tuyết Nhi cản trở, lập tức tập trung hướng mục tiêu vào cô ấy.
"Tao cho mày giúp nó này! Tao cho mày giúp nó này!”
“Cẩn thận!” Tuyên Mạt sải bước đi qua, nhanh chóng bắt lấy tay trái của Hà Tuyết Nhi, kéo mạnh về phía sau, lại không tiếc dùng thân mình xông lên.
Mắt thấy Triệu Thông tới gần, cô nhanh chóng nắm lấy bàn phím trên bàn vung lên đỡ.
Tiếng ràooo vang lên!
Con dao nhỏ của Triệu Thông đâm mạnh xuống.
Mu bàn tay trái của Tuyên Mạt bị chém một nhát!
"Chị Mạt!" Hà Tuyết Nhi thấy Tuyên Mạt bị thương, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Con đĩ ! Cho dù tao xuống địa ngục, tao cũng phải kéo mày theo! Ngăn cản con đường phát tài của tao, chắc là mày không muốn ngồi ở vị trí này nữa!"
Triệu Thông nhìn thấy vết máu dính trên dao, càng thêm phấn khích âm ngoan.
Ông ta giống như một con sói phát cuồng, muốn nhào tới.
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện.
Đá một cước rất mạnh vào ngực Triệu Thông, khiến ông ta ngã lăn xuống sàn. Con dao cũng rơi xuống.
Người nọ một cước đá văng con dao, sau đó tiến lên hai bước, kéo Triệu Thông dựng đứng lên.
Triệu Thông vừa nhìn thấy người nọ thì không còn vẻ kiêu ngạo như vừa nãy nữa, "Vinh, Vinh tổng!”
Người đàn ông mỉm cười rồi đấm liên tục vào mặt ông ta. Cảm thấy còn chưa đủ, lại liên tiếp đấm túi bụi khiến Triệu Thông gào khóc kêu cha gọi mẹ.
"Vinh tổng, tôi không, không dám nữa."
"Giờ không dám nữa? Nhưng dáng vẻ cầm dao vừa rồi không phải rất uy phong sao?"
Vinh Kinh túm lấy cổ áo ông ta như xách gà con.
Hà Tuyết Nhi bên này đã nhanh chóng cầm khăn giấy giữ chặt vết thương của Tuyên Mạt.
Tuyên Mạt nhịn đau, nhìn bóng lưng kia.
Cô đã đọc qua tư liệu của Phong Đầu Hành, Vinh Kinh, vị trước mắt này đang là người có tiếng nói nhất của Phong Đầu Hành, mà lời nói của anh ta chính là đại biểu cho lời của ông chủ lớn nhất đứng sau.
Anh ta không ở trong công ty thường xuyên.
Hôm nay, tám phần là do chuyện của ngọc lục bảo.
Chẳng bao lâu, trong văn phòng cũng đổ xô vào không ít người.
Vinh Kinh ném Triệu Thông cho bọn họ, xoay người đi tới trước mặt Tuyên Mạt, lập tức phân phó: "Phải đi bệnh viện thôi.”
"Vết thương không lớn, Vinh tổng không cần lo lắng."
"Đi lấy hộp y tế!"
Vinh Kinh thuận theo ý của cô, "Ngồi đi, về chuyện này tôi sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho cô.”
Công bằng?
Đầu óc Tuyên Mạt có chút không xoay chuyển được.
Triệu Thông bởi vì sự tình bại lộ mới vọt vào muốn lấy mạng cô, hiện tại Triệu Thông đã bắt được, hẳn là không có việc gì nữa rồi.
Đang lúc cô cho rằng như vậy thì thấy Vinh Kinh dựa vào bàn làm việc, tư thế đứng lười nhác mà tùy hứng, trông như tên lưu manh. Hoàn toàn không giống một vị tổng giám đốc đứng đắn.
"Tôi nuôi các anh ăn không ngồi rồi à? Hoặc là lúc phỏng vấn xin việc sao không nói trước là tai của các người bị điếc?"
Tuyên Mạt nghe vậy mới chợt bừng tỉnh.
Đúng rồi.
Lúc nãy Hà Tuyết Nhi kêu cứu lâu như vậy thế nhưng không có lấy một ai tiến vào ứng cứu.
Nếu không phải Vinh tổng xuất hiện kịp thời, cô chưa chắc chỉ bị thương một vết nhẹ như vậy đâu.
Giờ phút này đứng trước mặt vẫn là các nhân viên bảo vệ, ai cũng không dám thở mạnh một tiếng, cúi gằm mặt, cũng không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt của Vinh Kinh.
Lúc này có người mạnh dạn lên tiếng giải thích: "Vinh tổng, chúng tôi nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới.”
Tay phải của Vinh Kinh đặt ở mép bàn, ngón tay tùy ý gõ vào mặt bàn, anh híp mắt nhìn qua đám người một lượt.
Đang định nói thì Tuyên Mạt mở miệng trước: "Vinh tổng, hiện tại quan trọng không phải là xử lý chuyện này, mà là chuyện ngọc lục bảo.”
Trên mặt Vinh Kinh bớt đi vài phần khó chịu, "Chuyện ngọc lục bảo đương nhiên phải điều tra rõ ràng, còn về phần danh sách vật phẩm đấu giá, trước tiên hãy xóa nó khỏi danh mục đấu giá, dùng những thứ khác thế vào là được rồi.”
Tuyên Mạt gật gật đầu, những thứ khác cô không hỏi đến.
Vết thương đã được xử lý đơn giản, may mắn chỉ là rách da, vết thương cũng không sâu.
Sau khi Vinh Kinh được đảm bảo cô không có việc gì, cũng lập tức đi xử lý chuyện của Triệu Thông cùng ngọc lục bảo, tạm thời cho Tuyên Mạt về nhà nghỉ ngơi trước.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất.
Vinh Kinh nhanh chóng thông báo tình huống bên này cho Hoắc Vân Chính.
"Anh ba, cô vợ này anh lấy ở đâu thế."
Vinh Kinh đang nói chuyện hiện tại và Vinh Kinh với bộ dáng tức giận lúc trước hoàn toàn đối lập.
"Tò mò vậy sao?"
Hoắc Vân Chính chậm rãi phun ra mấy chữ, nội tâm Vinh Kinh rung lên chuông báo động.
"Không không không, không muốn biết. Em chỉ muốn nói cho anh, nếu không phải nhờ chị dâu, Phong Đầu Hành lần này thật sự sẽ ngã ngựa đấy. Ngay lúc em vừa mới chạy tới, tên hề Triệu Thông còn định giết luôn chị dâu.”
Hoắc Vân Chính nhíu mày, thở ra như có như không.
Vinh Kinh cảm nhận được, đây là dấu hiệu trước khi Hoắc Vân Chính nổi giận.
"Anh ba yên tâm, chị dâu không có việc gì, chuyện của Triệu Thông em sẽ xử lý tốt, về phần ngọc lục bảo."
"Bên tôi đã có manh mối."
"Vậy em rút trước."
"Chú muốn rút đi đâu?"
Cơ thể Vinh Kinh khựng lại, than thở, "Anh à, lúc trước em muốn giúp cho công ty của anh, nhưng anh bảo là tùy em thoải mái vui vẻ, bây giờ anh lại muốn ép em ngồi văn phòng?”
"Chú cảm thấy để xảy ra chuyện như vậy là ngoài ý muốn hay ngẫu nhiên?"
“…”
“Làm tốt chức tổng tài của cậu đi, nếu có chuyện tương tự như vậy xảy ra, anh cho chú đi đảo Cực Quang đặc huấn ba tháng!”
"Ah ah! Cứu tôi! Có ai không! Chị Mạt, coi chừng! Cứu tôi! Cứu với!”
Hà Tuyết Nhi sợ tới mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, trong lúc hốt hoảng gào thét không ngừng, thuận tay chụp lấy chậu hoa bên cạnh.
Tuyên Mạt bên này vội bật dậy, né tránh mũi dao đầu tiên của Triệu Thông đâm tới.
Đồng tử cô chợt co rút lại, lúc vòng qua bàn làm việc thì thấy Hà Tuyết Nhi đang định đập chậu cây xuống. Cùng lúc đó, Triệu Thông đã hoàn toàn mất đi lý trí, mắt thấy Hà Tuyết Nhi cản trở, lập tức tập trung hướng mục tiêu vào cô ấy.
"Tao cho mày giúp nó này! Tao cho mày giúp nó này!”
“Cẩn thận!” Tuyên Mạt sải bước đi qua, nhanh chóng bắt lấy tay trái của Hà Tuyết Nhi, kéo mạnh về phía sau, lại không tiếc dùng thân mình xông lên.
Mắt thấy Triệu Thông tới gần, cô nhanh chóng nắm lấy bàn phím trên bàn vung lên đỡ.
Tiếng ràooo vang lên!
Con dao nhỏ của Triệu Thông đâm mạnh xuống.
Mu bàn tay trái của Tuyên Mạt bị chém một nhát!
"Chị Mạt!" Hà Tuyết Nhi thấy Tuyên Mạt bị thương, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Con đĩ ! Cho dù tao xuống địa ngục, tao cũng phải kéo mày theo! Ngăn cản con đường phát tài của tao, chắc là mày không muốn ngồi ở vị trí này nữa!"
Triệu Thông nhìn thấy vết máu dính trên dao, càng thêm phấn khích âm ngoan.
Ông ta giống như một con sói phát cuồng, muốn nhào tới.
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện.
Đá một cước rất mạnh vào ngực Triệu Thông, khiến ông ta ngã lăn xuống sàn. Con dao cũng rơi xuống.
Người nọ một cước đá văng con dao, sau đó tiến lên hai bước, kéo Triệu Thông dựng đứng lên.
Triệu Thông vừa nhìn thấy người nọ thì không còn vẻ kiêu ngạo như vừa nãy nữa, "Vinh, Vinh tổng!”
Người đàn ông mỉm cười rồi đấm liên tục vào mặt ông ta. Cảm thấy còn chưa đủ, lại liên tiếp đấm túi bụi khiến Triệu Thông gào khóc kêu cha gọi mẹ.
"Vinh tổng, tôi không, không dám nữa."
"Giờ không dám nữa? Nhưng dáng vẻ cầm dao vừa rồi không phải rất uy phong sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vinh Kinh túm lấy cổ áo ông ta như xách gà con.
Hà Tuyết Nhi bên này đã nhanh chóng cầm khăn giấy giữ chặt vết thương của Tuyên Mạt.
Tuyên Mạt nhịn đau, nhìn bóng lưng kia.
Cô đã đọc qua tư liệu của Phong Đầu Hành, Vinh Kinh, vị trước mắt này đang là người có tiếng nói nhất của Phong Đầu Hành, mà lời nói của anh ta chính là đại biểu cho lời của ông chủ lớn nhất đứng sau.
Anh ta không ở trong công ty thường xuyên.
Hôm nay, tám phần là do chuyện của ngọc lục bảo.
Chẳng bao lâu, trong văn phòng cũng đổ xô vào không ít người.
Vinh Kinh ném Triệu Thông cho bọn họ, xoay người đi tới trước mặt Tuyên Mạt, lập tức phân phó: "Phải đi bệnh viện thôi.”
"Vết thương không lớn, Vinh tổng không cần lo lắng."
"Đi lấy hộp y tế!"
Vinh Kinh thuận theo ý của cô, "Ngồi đi, về chuyện này tôi sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho cô.”
Công bằng?
Đầu óc Tuyên Mạt có chút không xoay chuyển được.
Triệu Thông bởi vì sự tình bại lộ mới vọt vào muốn lấy mạng cô, hiện tại Triệu Thông đã bắt được, hẳn là không có việc gì nữa rồi.
Đang lúc cô cho rằng như vậy thì thấy Vinh Kinh dựa vào bàn làm việc, tư thế đứng lười nhác mà tùy hứng, trông như tên lưu manh. Hoàn toàn không giống một vị tổng giám đốc đứng đắn.
"Tôi nuôi các anh ăn không ngồi rồi à? Hoặc là lúc phỏng vấn xin việc sao không nói trước là tai của các người bị điếc?"
Tuyên Mạt nghe vậy mới chợt bừng tỉnh.
Đúng rồi.
Lúc nãy Hà Tuyết Nhi kêu cứu lâu như vậy thế nhưng không có lấy một ai tiến vào ứng cứu.
Nếu không phải Vinh tổng xuất hiện kịp thời, cô chưa chắc chỉ bị thương một vết nhẹ như vậy đâu.
Giờ phút này đứng trước mặt vẫn là các nhân viên bảo vệ, ai cũng không dám thở mạnh một tiếng, cúi gằm mặt, cũng không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt của Vinh Kinh.
Lúc này có người mạnh dạn lên tiếng giải thích: "Vinh tổng, chúng tôi nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới.”
Tay phải của Vinh Kinh đặt ở mép bàn, ngón tay tùy ý gõ vào mặt bàn, anh híp mắt nhìn qua đám người một lượt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang định nói thì Tuyên Mạt mở miệng trước: "Vinh tổng, hiện tại quan trọng không phải là xử lý chuyện này, mà là chuyện ngọc lục bảo.”
Trên mặt Vinh Kinh bớt đi vài phần khó chịu, "Chuyện ngọc lục bảo đương nhiên phải điều tra rõ ràng, còn về phần danh sách vật phẩm đấu giá, trước tiên hãy xóa nó khỏi danh mục đấu giá, dùng những thứ khác thế vào là được rồi.”
Tuyên Mạt gật gật đầu, những thứ khác cô không hỏi đến.
Vết thương đã được xử lý đơn giản, may mắn chỉ là rách da, vết thương cũng không sâu.
Sau khi Vinh Kinh được đảm bảo cô không có việc gì, cũng lập tức đi xử lý chuyện của Triệu Thông cùng ngọc lục bảo, tạm thời cho Tuyên Mạt về nhà nghỉ ngơi trước.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất.
Vinh Kinh nhanh chóng thông báo tình huống bên này cho Hoắc Vân Chính.
"Anh ba, cô vợ này anh lấy ở đâu thế."
Vinh Kinh đang nói chuyện hiện tại và Vinh Kinh với bộ dáng tức giận lúc trước hoàn toàn đối lập.
"Tò mò vậy sao?"
Hoắc Vân Chính chậm rãi phun ra mấy chữ, nội tâm Vinh Kinh rung lên chuông báo động.
"Không không không, không muốn biết. Em chỉ muốn nói cho anh, nếu không phải nhờ chị dâu, Phong Đầu Hành lần này thật sự sẽ ngã ngựa đấy. Ngay lúc em vừa mới chạy tới, tên hề Triệu Thông còn định giết luôn chị dâu.”
Hoắc Vân Chính nhíu mày, thở ra như có như không.
Vinh Kinh cảm nhận được, đây là dấu hiệu trước khi Hoắc Vân Chính nổi giận.
"Anh ba yên tâm, chị dâu không có việc gì, chuyện của Triệu Thông em sẽ xử lý tốt, về phần ngọc lục bảo."
"Bên tôi đã có manh mối."
"Vậy em rút trước."
"Chú muốn rút đi đâu?"
Cơ thể Vinh Kinh khựng lại, than thở, "Anh à, lúc trước em muốn giúp cho công ty của anh, nhưng anh bảo là tùy em thoải mái vui vẻ, bây giờ anh lại muốn ép em ngồi văn phòng?”
"Chú cảm thấy để xảy ra chuyện như vậy là ngoài ý muốn hay ngẫu nhiên?"
“…”
“Làm tốt chức tổng tài của cậu đi, nếu có chuyện tương tự như vậy xảy ra, anh cho chú đi đảo Cực Quang đặc huấn ba tháng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro