Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh, Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn
A
2024-11-03 11:31:53
Hổ Tử vui mừng khôn xiết. Bà cậu ấy cần tiền mua thuốc, có thêm thu nhập là cậu đã rất vui rồi. Sau khi thanh toán tiền nội tạng, Mộ Uyển Uyển gần như hết sạch tiền.
Hổ Tử giúp cô mang vải và nội tạng về nhà, cũng tiện nhận biết nhà cô.
Về đến nhà, Mộ Uyển Uyển bắt đầu rửa sạch nội tạng. Việc làm sạch ruột heo đặc biệt tốn thời gian, nhưng cô kiên nhẫn làm xong. Ăn tạm bữa trưa, cô bắt đầu may áo lót từ đống vải mới mua.
Nhà có sẵn máy may nên cô làm rất nhanh, khi thử chiếc áo lót mới làm, cảm giác thoải mái của loại vải mềm mại khiến cô hài lòng. Trời đang rất nóng, nên loại áo mỏng nhẹ như thế này giúp cô dễ chịu hơn. Cô tiện tay may thêm một chiếc váy ngủ dây, rồi mặc vào đi ngủ trưa.
Từ sáng đến giờ cô chưa có giây phút nghỉ ngơi, vừa đặt lưng xuống gối là cô chìm vào giấc ngủ, đến mức tiếng mưa rào ngoài trời cũng không biết.
Ôn Lâm về nhà trong tình trạng ướt sũng vì mưa, sau khi đưa Ôn Tâm về nhà ông nội. Thấy mưa lớn và gió thổi mạnh, anh vội đóng cửa sổ phòng khách.
Khi đang định vào phòng mình thay đồ, anh bất giác liếc sang phòng khách, thấy cửa phòng hé mở và bóng dáng mảnh mai của Mộ Uyển Uyển nằm trên giường, rèm cửa bị gió thổi tung bay.
Do dự một chút, anh quyết định bước vào.
Gió lớn thế này rất dễ khiến người ta đau đầu, mà trời mưa to cũng làm nước hắt vào phòng. Anh đi đến và đóng cửa sổ lại, lúc quay ra nhìn, anh thấy khuôn mặt Mộ Uyển Uyển ướt đẫm mồ hôi, hàng lông mày nhíu chặt. Nhìn kỹ còn thấy cơ thể cô đang khẽ run rẩy, có vẻ như đang gặp ác mộng.
Ôn Lâm có chút lo lắng, bước đến cạnh giường, định gọi cô tỉnh dậy. Nhưng đúng lúc đó, Mộ Uyển Uyển bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay anh, miệng phát ra tiếng nức nở. Nước mắt lăn dài xuống má cô, làm lòng anh bỗng dưng thắt lại.
Tệ hơn là cô ôm lấy tay anh rất chặt, và tay anh vô tình áp vào nơi mềm mại của cô. Qua lớp vải mỏng manh, anh có thể cảm nhận rõ từng đường nét mềm mại. Cổ áo váy của cô cũng thấp, và từ góc độ này anh có thể thoáng thấy làn da trắng nõn bên dưới.
Ôn Lâm cảm giác một làn nhiệt nóng lan từ cánh tay xuống khắp người.
Chết tiệt! Rõ ràng người anh còn đang ướt lạnh, thế mà giờ lại thấy nóng đến thế này.
Trong lúc anh còn luống cuống, Mộ Uyển Uyển lại cọ má lên tay anh, sau đó xoay người nằm ngửa, buông tay anh ra. Ôn Lâm lập tức rút tay về, nhưng ánh mắt lại lướt qua đôi chân thon dài của cô lộ ra dưới chiếc váy ngủ màu hồng, khiến anh vội vã rời khỏi phòng.
Lắc lắc đầu, anh thay đồ khô, rồi nằm nghỉ một chút.
Giấc ngủ trưa đó khiến anh mơ thấy Mộ Uyển Uyển. Trong mơ, cô mặc váy ngủ dây màu hồng, hai cánh tay mảnh mai ôm chặt cổ anh, cơ thể mềm mại áp sát vào người anh, làm anh nóng bừng như lửa đốt.
Trong mơ, Mộ Uyển Uyển chẳng khác nào một yêu tinh. Anh không thể kìm nén được nữa, quăng cô xuống giường rồi áp lên…
Khi tỉnh dậy, mặt Ôn Lâm tối sầm lại.
Anh lại dám nghĩ đến việc làm chuyện đó với Mộ Uyển Uyển! Chắc chắn đầu óc mình có vấn đề, tất cả chỉ là mơ!
Vội vàng thay quần áo, anh mang đồ dơ đi giặt. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, bầu trời âm u. Nghe tiếng động trong bếp, anh đi tới và thấy Mộ Uyển Uyển đang bận rộn nấu nướng, dường như chuẩn bị cả đồ hầm lẫn bữa tối.
Hổ Tử giúp cô mang vải và nội tạng về nhà, cũng tiện nhận biết nhà cô.
Về đến nhà, Mộ Uyển Uyển bắt đầu rửa sạch nội tạng. Việc làm sạch ruột heo đặc biệt tốn thời gian, nhưng cô kiên nhẫn làm xong. Ăn tạm bữa trưa, cô bắt đầu may áo lót từ đống vải mới mua.
Nhà có sẵn máy may nên cô làm rất nhanh, khi thử chiếc áo lót mới làm, cảm giác thoải mái của loại vải mềm mại khiến cô hài lòng. Trời đang rất nóng, nên loại áo mỏng nhẹ như thế này giúp cô dễ chịu hơn. Cô tiện tay may thêm một chiếc váy ngủ dây, rồi mặc vào đi ngủ trưa.
Từ sáng đến giờ cô chưa có giây phút nghỉ ngơi, vừa đặt lưng xuống gối là cô chìm vào giấc ngủ, đến mức tiếng mưa rào ngoài trời cũng không biết.
Ôn Lâm về nhà trong tình trạng ướt sũng vì mưa, sau khi đưa Ôn Tâm về nhà ông nội. Thấy mưa lớn và gió thổi mạnh, anh vội đóng cửa sổ phòng khách.
Khi đang định vào phòng mình thay đồ, anh bất giác liếc sang phòng khách, thấy cửa phòng hé mở và bóng dáng mảnh mai của Mộ Uyển Uyển nằm trên giường, rèm cửa bị gió thổi tung bay.
Do dự một chút, anh quyết định bước vào.
Gió lớn thế này rất dễ khiến người ta đau đầu, mà trời mưa to cũng làm nước hắt vào phòng. Anh đi đến và đóng cửa sổ lại, lúc quay ra nhìn, anh thấy khuôn mặt Mộ Uyển Uyển ướt đẫm mồ hôi, hàng lông mày nhíu chặt. Nhìn kỹ còn thấy cơ thể cô đang khẽ run rẩy, có vẻ như đang gặp ác mộng.
Ôn Lâm có chút lo lắng, bước đến cạnh giường, định gọi cô tỉnh dậy. Nhưng đúng lúc đó, Mộ Uyển Uyển bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay anh, miệng phát ra tiếng nức nở. Nước mắt lăn dài xuống má cô, làm lòng anh bỗng dưng thắt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tệ hơn là cô ôm lấy tay anh rất chặt, và tay anh vô tình áp vào nơi mềm mại của cô. Qua lớp vải mỏng manh, anh có thể cảm nhận rõ từng đường nét mềm mại. Cổ áo váy của cô cũng thấp, và từ góc độ này anh có thể thoáng thấy làn da trắng nõn bên dưới.
Ôn Lâm cảm giác một làn nhiệt nóng lan từ cánh tay xuống khắp người.
Chết tiệt! Rõ ràng người anh còn đang ướt lạnh, thế mà giờ lại thấy nóng đến thế này.
Trong lúc anh còn luống cuống, Mộ Uyển Uyển lại cọ má lên tay anh, sau đó xoay người nằm ngửa, buông tay anh ra. Ôn Lâm lập tức rút tay về, nhưng ánh mắt lại lướt qua đôi chân thon dài của cô lộ ra dưới chiếc váy ngủ màu hồng, khiến anh vội vã rời khỏi phòng.
Lắc lắc đầu, anh thay đồ khô, rồi nằm nghỉ một chút.
Giấc ngủ trưa đó khiến anh mơ thấy Mộ Uyển Uyển. Trong mơ, cô mặc váy ngủ dây màu hồng, hai cánh tay mảnh mai ôm chặt cổ anh, cơ thể mềm mại áp sát vào người anh, làm anh nóng bừng như lửa đốt.
Trong mơ, Mộ Uyển Uyển chẳng khác nào một yêu tinh. Anh không thể kìm nén được nữa, quăng cô xuống giường rồi áp lên…
Khi tỉnh dậy, mặt Ôn Lâm tối sầm lại.
Anh lại dám nghĩ đến việc làm chuyện đó với Mộ Uyển Uyển! Chắc chắn đầu óc mình có vấn đề, tất cả chỉ là mơ!
Vội vàng thay quần áo, anh mang đồ dơ đi giặt. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, bầu trời âm u. Nghe tiếng động trong bếp, anh đi tới và thấy Mộ Uyển Uyển đang bận rộn nấu nướng, dường như chuẩn bị cả đồ hầm lẫn bữa tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro