Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh, Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn
A
2024-11-03 11:31:53
“Có cần tôi giúp gì không?” Anh chủ động hỏi.
“Không cần.”
Mộ Uyển Uyển không thèm quay đầu lại, giọng lạnh tanh, như thể anh không hề tồn tại. Nhưng Ôn Lâm vẫn cố chen vào, chần chừ rồi nói: “Chuyện sáng nay tôi đã biết rõ. Em thực sự không nên đánh Tiểu Như, sức khỏe của cô ấy vốn không tốt. Em cũng không cần bực mình vì chuyện đó. Anh trai cô ấy hy sinh để cứu tôi, tôi đã hứa với anh ấy sẽ chăm sóc cho Tiểu Như. Trong lòng tôi, cô ấy giống như Ôn Tâm, hy vọng em đừng hiểu lầm, cũng đừng đối đầu với cô ấy.”
Ôn Lâm tin rằng sự thay đổi của Mộ Uyển Uyển bắt đầu từ đêm tân hôn khi anh rời đi, và có lẽ vì chuyện này cô mới nhằm vào Lâm Huệ Như.
Nghe những lời đó, Mộ Uyển Uyển cảm thấy thật tức tưởi, quay lại nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Sức khỏe của cô ta có tốt hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi đã nói rồi, tốt nhất là cô ta đừng động đến tôi, nếu không tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Anh với cô ta có quan hệ thế nào, tôi chẳng quan tâm. Nếu anh lo cho cô ta thì hãy khuyên cô ta tránh xa tôi ra!
Còn anh, tốt nhất cũng tránh xa tôi ra!”
Câu cuối cùng, cô gần như hét lên.
Ôn Lâm sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng rồi anh cũng cảm thấy giận dữ. Mộ Uyển Uyển thật vô lý! Rõ ràng là cô sai, không xin lỗi thì thôi, lại còn tỏ thái độ như thế này. Không còn cách nào nói chuyện với cô khi cô đang tức giận đến mất lý trí, huống chi anh lớn lên đến giờ chưa ai dám trút giận lên anh như thế này, nhất là cô – người từng có thái độ hoàn toàn trái ngược.
Cắn chặt răng, Ôn Lâm quay người bỏ đi, không quan tâm đến cơn mưa vẫn đang trút nước ngoài trời.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Đình Vũ đang ngủ bị đánh thức. Anh ta gãi đầu, càu nhàu: "Ai vậy? Trời đang mưa thế này ngủ mới thích mà, ai lại dám phá đám thế!”
Khi mở cửa thấy Ôn Lâm đứng dưới mưa, Anh ta ngạc nhiên.
“Trời ạ! Lâm, cậu sao vậy? Mặt mũi trông khó chịu thế này, ai chọc giận cậu à?”
Ôn Lâm không trả lời, đẩy anh bạn sang một bên và bước vào. Nhà của Tống Đình Vũ gần nhà anh, và vì cha mẹ anh ta thường xuyên vắng nhà nên Ôn Lâm tìm đến đây để tránh mặt Mộ Uyển Uyển.
“Không nói gì à? Ai chọc giận cậu thế? Có phải lại là con nhỏ thôn quê đó không? Cô ta lại bám lấy cậu, hay làm gì cậu rồi?”
Tống Đình Vũ liếc nhìn xuống dưới, đoán rằng với độ si mê trước kia của Mộ Uyển Uyển, cô có khi nào lại làm mấy chuyện ép buộc này nọ.
Mặt Ôn Lâm càng tối sầm, anh đưa tay đấm mạnh vào vai Tống Đình Vũ. “Cậu nói bậy cái gì thế?”
“Ui da! Nhẹ tay thôi. Thế có chuyện gì?”
Ôn Lâm cảm thấy nghẹn lòng, anh cũng không giấu bạn mà kể lại sơ qua chuyện xảy ra. Nghe xong, Tống Đình Vũ tức tối không chịu nổi.
“Đúng là xuất thân từ nông thôn, cô ta chẳng khác nào bà chằn! Cô ta dám đánh Tiểu Như, lại còn trút giận lên cậu. Tính khí ghen tuông này sao mà chịu nổi! Ôn Lâm, nếu cậu sống cả đời với cô ta, chắc chắn không ngày nào được yên thân!”
Anh ta liếc nhìn bạn mình với ánh mắt cảm thông.
Ôn Lâm cũng thấy đau đầu. Anh đã nộp đơn xin ly hôn, nhưng không chắc nếu đến lúc đó, Mộ Uyển Uyển có hối hận hay không. Nếu cô hối hận thì hôn sự này khó mà chấm dứt, và anh cũng chẳng thể sống chung với người như thế. Lời hứa với Lâm Quân về việc chăm sóc em gái anh ta, Ôn Lâm nhất định sẽ giữ. Nhưng nếu vì điều này mà Mộ Uyển Uyển cứ làm ầm lên, không thể ly hôn được, anh chẳng biết sẽ còn phiền phức thế nào.
“Không cần.”
Mộ Uyển Uyển không thèm quay đầu lại, giọng lạnh tanh, như thể anh không hề tồn tại. Nhưng Ôn Lâm vẫn cố chen vào, chần chừ rồi nói: “Chuyện sáng nay tôi đã biết rõ. Em thực sự không nên đánh Tiểu Như, sức khỏe của cô ấy vốn không tốt. Em cũng không cần bực mình vì chuyện đó. Anh trai cô ấy hy sinh để cứu tôi, tôi đã hứa với anh ấy sẽ chăm sóc cho Tiểu Như. Trong lòng tôi, cô ấy giống như Ôn Tâm, hy vọng em đừng hiểu lầm, cũng đừng đối đầu với cô ấy.”
Ôn Lâm tin rằng sự thay đổi của Mộ Uyển Uyển bắt đầu từ đêm tân hôn khi anh rời đi, và có lẽ vì chuyện này cô mới nhằm vào Lâm Huệ Như.
Nghe những lời đó, Mộ Uyển Uyển cảm thấy thật tức tưởi, quay lại nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Sức khỏe của cô ta có tốt hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi đã nói rồi, tốt nhất là cô ta đừng động đến tôi, nếu không tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Anh với cô ta có quan hệ thế nào, tôi chẳng quan tâm. Nếu anh lo cho cô ta thì hãy khuyên cô ta tránh xa tôi ra!
Còn anh, tốt nhất cũng tránh xa tôi ra!”
Câu cuối cùng, cô gần như hét lên.
Ôn Lâm sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng rồi anh cũng cảm thấy giận dữ. Mộ Uyển Uyển thật vô lý! Rõ ràng là cô sai, không xin lỗi thì thôi, lại còn tỏ thái độ như thế này. Không còn cách nào nói chuyện với cô khi cô đang tức giận đến mất lý trí, huống chi anh lớn lên đến giờ chưa ai dám trút giận lên anh như thế này, nhất là cô – người từng có thái độ hoàn toàn trái ngược.
Cắn chặt răng, Ôn Lâm quay người bỏ đi, không quan tâm đến cơn mưa vẫn đang trút nước ngoài trời.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Đình Vũ đang ngủ bị đánh thức. Anh ta gãi đầu, càu nhàu: "Ai vậy? Trời đang mưa thế này ngủ mới thích mà, ai lại dám phá đám thế!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mở cửa thấy Ôn Lâm đứng dưới mưa, Anh ta ngạc nhiên.
“Trời ạ! Lâm, cậu sao vậy? Mặt mũi trông khó chịu thế này, ai chọc giận cậu à?”
Ôn Lâm không trả lời, đẩy anh bạn sang một bên và bước vào. Nhà của Tống Đình Vũ gần nhà anh, và vì cha mẹ anh ta thường xuyên vắng nhà nên Ôn Lâm tìm đến đây để tránh mặt Mộ Uyển Uyển.
“Không nói gì à? Ai chọc giận cậu thế? Có phải lại là con nhỏ thôn quê đó không? Cô ta lại bám lấy cậu, hay làm gì cậu rồi?”
Tống Đình Vũ liếc nhìn xuống dưới, đoán rằng với độ si mê trước kia của Mộ Uyển Uyển, cô có khi nào lại làm mấy chuyện ép buộc này nọ.
Mặt Ôn Lâm càng tối sầm, anh đưa tay đấm mạnh vào vai Tống Đình Vũ. “Cậu nói bậy cái gì thế?”
“Ui da! Nhẹ tay thôi. Thế có chuyện gì?”
Ôn Lâm cảm thấy nghẹn lòng, anh cũng không giấu bạn mà kể lại sơ qua chuyện xảy ra. Nghe xong, Tống Đình Vũ tức tối không chịu nổi.
“Đúng là xuất thân từ nông thôn, cô ta chẳng khác nào bà chằn! Cô ta dám đánh Tiểu Như, lại còn trút giận lên cậu. Tính khí ghen tuông này sao mà chịu nổi! Ôn Lâm, nếu cậu sống cả đời với cô ta, chắc chắn không ngày nào được yên thân!”
Anh ta liếc nhìn bạn mình với ánh mắt cảm thông.
Ôn Lâm cũng thấy đau đầu. Anh đã nộp đơn xin ly hôn, nhưng không chắc nếu đến lúc đó, Mộ Uyển Uyển có hối hận hay không. Nếu cô hối hận thì hôn sự này khó mà chấm dứt, và anh cũng chẳng thể sống chung với người như thế. Lời hứa với Lâm Quân về việc chăm sóc em gái anh ta, Ôn Lâm nhất định sẽ giữ. Nhưng nếu vì điều này mà Mộ Uyển Uyển cứ làm ầm lên, không thể ly hôn được, anh chẳng biết sẽ còn phiền phức thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro