Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Đồng Ý Làm Xét...
2024-10-26 17:14:34
"A Viên, bác có thể gọi con như vậy không? Bác không nói lung tung đâu, những gì bác nói đều là sự thật, nhà con ở Kinh đô, con có cha mẹ và ba người anh trai, nếu con theo bác về, con sẽ có cuộc sống như công chúa, tốt hơn nhiều so với việc ở lại đây."
Thẩm Tòng Hưng nghĩ rằng vì cô không biết đến sự phồn hoa của Kinh đô và sự giàu có của nhà họ Thẩm nên mới từ chối một cách dứt khoát như vậy.
Lam Viên cười nhạt, cũng nghe ra ý tứ của ông: "Thẩm tiên sinh, cháu tốt nghiệp đại học ở Kinh đô, đã sống ở đó vài năm, cháu cũng đã nghe nói về nhà họ Thẩm là một trong sáu gia tộc giàu có, rất lợi hại, nhưng đó không phải là nhà của cháu, nhà cháu ở đây, trong khu vườn nhỏ này."
Lời của Lam Viên khiến mẹ Thẩm và Thẩm Dật cảm động, trong lòng vừa yên tâm vừa áy náy.
Yên tâm vì có lẽ Lam Viên sẽ không rời đi, sẽ mãi ở bên họ, áy náy vì việc cô từ chối cha mẹ ruột có lẽ quá bất công với cô.
Lam Viên đã quyết định, dù thế nào cũng không rời bỏ gia đình này, cô không muốn cuộc sống của mình gặp phải những điều bất ngờ không biết trước, các gia tộc lớn vốn chẳng dễ dàng gì, ân oán, đấu đá, tranh giành lẫn nhau, thời xưa, các gia đình lớn đều như vậy, có lẽ các gia tộc hiện đại cũng không khác là bao.
Cô có thể tự lo cho bản thân mình sống tốt trong ngôi nhà hiện tại này, điều quan trọng nhất là cô có sự tự do tuyệt đối, còn nếu về nhà họ Thẩm ở Kinh đô, cô chưa biết sẽ phải đối mặt với cuộc sống như thế nào.
Thẩm Tòng Hưng cảm thấy đau đầu, không hiểu vì sao con gái lại không chịu trở về nhà.
Nhưng giờ Lam Viên đã là người trưởng thành không cần người giám hộ, nếu cô không đồng ý thì dù có chứng minh được quan hệ huyết thống, ông cũng không thể cưỡng ép đưa cô về.
"A Viên , con đang lo lắng điều gì? Có thể nói với ba, ba sẽ giúp con giải quyết tất cả."
Thẩm Tòng Hưng đã bắt đầu tự xưng là "ba" rồi.
Lam Viên bất lực: "Thẩm tiên sinh, cháu vốn yêu tự do, cho dù bác là cha ruột của cháu cũng không thể quản được cháu, cháu không thích bị ràng buộc, không muốn sống ở Kinh đô, cháu rất thích cuộc sống hiện tại của mình, không muốn phá vỡ sự yên bình này."
Lam Viên nói rất chân thành, mong rằng Thẩm Tòng Hưng có thể từ bỏ ý định nhận cô làm con gái.
Thẩm Tòng Hưng vội cam đoan: "Con hoàn toàn có thể yên tâm, sau khi con trở về sẽ không ai hạn chế tự do của con, con mãi mãi là tự do, ở nhà muốn sống thế nào cũng được, ba có thể đảm bảo điều đó."
Thái độ của Thẩm Tòng Hưng khiến Thẩm Diệu cũng phải ngạc nhiên! Không ngờ rằng ông lại khoan dung và yêu chiều cô con gái đã xa cách hơn hai mươi năm đến thế.
Thẩm Diệu chưa bao giờ thấy qua cách ông dỗ dành con gái, không, chỉ có với mẹ của cậu ta, ba mới có thái độ như vậy.
Những người khác không hề nhận được sự ưu ái này, ngay cả Thẩm Thư Ninh được yêu chiều nhất, ba cũng chưa từng dỗ dành như vậy.
Lam Viên có chút bối rối, dường như Thẩm Tòng Hưng không có ý định dễ dàng từ bỏ.
Lúc này Thẩm Diệu lên tiếng: "Ba, con nghĩ trước hết nên làm một cuộc xét nghiệm ADN đã, sau đó hãy nói đến chuyện khác."
Nói xong, Thẩm Diệu quay sang Lam Viên: "Còn cô, nếu cô không muốn về nhà họ Thẩm cũng không phải là không thể, cô có thể làm xét nghiệm ADN trước, sau khi có kết quả, cô có thể đàm phán điều kiện với ba tôi, tôi cũng là người nhà họ Thẩm nhưng vẫn ở đây, cô chắc chắn cũng có thể."
"Im đi! Chị con có thể giống như con sao?"
Ba Thẩm không hài lòng quát Thẩm Diệu một tiếng.
Lam Viên do dự, lúc này mẹ Thẩm mới lên tiếng: "A Viên à, con nên làm một cuộc xét nghiệm đi. Thật ra, ba con luôn mong con có thể tìm được gia đình ruột thịt của mình, mặc dù chúng ta sẽ rất buồn nhưng không thể ích kỷ mà để con không bao giờ biết được gia đình thật sự của mình là ai."
Mẹ Thẩm lúc này đã hiểu vì sao nhìn Thẩm Tòng Hưng lại thấy quen thuộc, bởi đôi mắt của Lam Viên rất giống ông ấy, bà cũng rõ ràng rằng nhà họ Thẩm đến từ Kinh đô gần như chắc chắn chính là gia đình ruột của Lam Viên.
Mắt Thẩm Dật đỏ hoe, không nói lời nào.
Lam Viên bất lực, cuối cùng cũng đồng ý đi làm xét nghiệm.
Đồng thời, cô đặt hy vọng vào kết quả xét nghiệm này, hy vọng rằng cô không phải là con gái của Thẩm Tòng Hưng.
Lam Viên vốn đã định vào thành phố, sau khi trấn an mẹ và em trai, cô liền ngồi xe của Thẩm Tòng Hưng đi vào thành phố.
Ba người họ trực tiếp đến bệnh viện để lấy mẫu tóc làm xét nghiệm.
Sau khi lấy mẫu tóc, Lam Viên chuẩn bị rời đi nhưng ba Thẩm cố gắng mời cô ở lại ăn bữa cơm.
Lòng hiếu khách khó từ chối, Lam Viên cuối cùng không thể từ chối được đành phải cùng họ đến nhà hàng ăn tối.
Suốt bữa ăn, Thẩm Tòng Hưng là người nói nhiều nhất, còn Lam Viên lại rất ít lời, Thẩm Tòng Hưng hỏi han về cuộc sống trước đây của cô.
Trùng hợp thay, công ty mà Lam Viên từng làm việc lại là một công ty nhỏ thuộc tập đoàn Thẩm Thị, Lam Viên không khỏi cảm thán về sự kỳ diệu của duyên phận.
Thực ra, nói một cách nghiêm túc, Lam Viên trước đây mới chính là con gái của Thẩm Tòng Hưng, còn bây giờ cô không còn là con gái của ông nữa.
Thật đáng tiếc, trước đây Lam Viên đã từng ở rất gần với nhà họ Thẩm, thậm chí còn từng làm việc trong một công ty thuộc tập đoàn của gia đình nhưng cả nhà lại không đoàn tụ.
Thẩm Tòng Hưng hỏi: “Đã vào được Vân Sam rồi sao cuối cùng lại nghỉ việc? Ở lại phát triển tại Vân Sam cũng rất tốt mà!”
Dù sao Vân Sam cũng là một trong những công ty thiết kế hàng đầu, có thể vào làm đối với người bình thường đã là rất giỏi rồi.
Lam Viên nhẹ nhàng đáp: “Bị người ta hãm hại, môi trường làm việc không tốt, tóm lại là không vui nên cháu đã nghỉ việc.”
Thẩm Tòng Hưng cau mày: “Bị hãm hại? Bị hại thế nào? Nói với ba đi, về nhà rồi ba sẽ giúp con trả thù.”
Giọng điệu của Lam Viên vẫn rất thản nhiên, không hề có chút phẫn nộ nào, cũng không có ý mách lẻo: “Chuyện của cháu cháu sẽ tự giải quyết, bác không cần lo.”
Thẩm Tòng Hưng bất đắc dĩ, trên mặt ông không tự chủ mà lộ ra một chút vẻ yêu chiều.
“Được được, vậy ba không can thiệp, nhưng nếu con thích, về nhà ba sẽ tặng Vân Sam cho con, con tự xử lý mọi chuyện trong công ty.”
Càng tiếp xúc nhiều với Lam Viên, Thẩm Tòng Hưng càng yêu quý cô và càng khẳng định rằng đây chính là con gái mình, tính cách và khí chất của cô thật giống ông khi còn trẻ.
Ngày xưa ông cũng vậy, không coi ai ra gì, luôn lạnh lùng, xa cách và ít nói.
Nếu Lam Viên biết ông đang nghĩ gì, không biết cô sẽ có phản ứng thế nào.
Thật ra, cô không phải vậy với tất cả mọi người, cô chỉ đối xử như thế với Thẩm Tòng Hưng để khiến ông cảm thấy chán ghét và không ép cô trở về Kinh đô thôi.
Lam Viên biết rằng bây giờ có nói gì từ chối cũng vô ích, cô không còn muốn tranh cãi với ông nữa mà chỉ hờ hững đáp: “Tùy bác thôi!”
Thẩm Tòng Hưng nghĩ rằng vì cô không biết đến sự phồn hoa của Kinh đô và sự giàu có của nhà họ Thẩm nên mới từ chối một cách dứt khoát như vậy.
Lam Viên cười nhạt, cũng nghe ra ý tứ của ông: "Thẩm tiên sinh, cháu tốt nghiệp đại học ở Kinh đô, đã sống ở đó vài năm, cháu cũng đã nghe nói về nhà họ Thẩm là một trong sáu gia tộc giàu có, rất lợi hại, nhưng đó không phải là nhà của cháu, nhà cháu ở đây, trong khu vườn nhỏ này."
Lời của Lam Viên khiến mẹ Thẩm và Thẩm Dật cảm động, trong lòng vừa yên tâm vừa áy náy.
Yên tâm vì có lẽ Lam Viên sẽ không rời đi, sẽ mãi ở bên họ, áy náy vì việc cô từ chối cha mẹ ruột có lẽ quá bất công với cô.
Lam Viên đã quyết định, dù thế nào cũng không rời bỏ gia đình này, cô không muốn cuộc sống của mình gặp phải những điều bất ngờ không biết trước, các gia tộc lớn vốn chẳng dễ dàng gì, ân oán, đấu đá, tranh giành lẫn nhau, thời xưa, các gia đình lớn đều như vậy, có lẽ các gia tộc hiện đại cũng không khác là bao.
Cô có thể tự lo cho bản thân mình sống tốt trong ngôi nhà hiện tại này, điều quan trọng nhất là cô có sự tự do tuyệt đối, còn nếu về nhà họ Thẩm ở Kinh đô, cô chưa biết sẽ phải đối mặt với cuộc sống như thế nào.
Thẩm Tòng Hưng cảm thấy đau đầu, không hiểu vì sao con gái lại không chịu trở về nhà.
Nhưng giờ Lam Viên đã là người trưởng thành không cần người giám hộ, nếu cô không đồng ý thì dù có chứng minh được quan hệ huyết thống, ông cũng không thể cưỡng ép đưa cô về.
"A Viên , con đang lo lắng điều gì? Có thể nói với ba, ba sẽ giúp con giải quyết tất cả."
Thẩm Tòng Hưng đã bắt đầu tự xưng là "ba" rồi.
Lam Viên bất lực: "Thẩm tiên sinh, cháu vốn yêu tự do, cho dù bác là cha ruột của cháu cũng không thể quản được cháu, cháu không thích bị ràng buộc, không muốn sống ở Kinh đô, cháu rất thích cuộc sống hiện tại của mình, không muốn phá vỡ sự yên bình này."
Lam Viên nói rất chân thành, mong rằng Thẩm Tòng Hưng có thể từ bỏ ý định nhận cô làm con gái.
Thẩm Tòng Hưng vội cam đoan: "Con hoàn toàn có thể yên tâm, sau khi con trở về sẽ không ai hạn chế tự do của con, con mãi mãi là tự do, ở nhà muốn sống thế nào cũng được, ba có thể đảm bảo điều đó."
Thái độ của Thẩm Tòng Hưng khiến Thẩm Diệu cũng phải ngạc nhiên! Không ngờ rằng ông lại khoan dung và yêu chiều cô con gái đã xa cách hơn hai mươi năm đến thế.
Thẩm Diệu chưa bao giờ thấy qua cách ông dỗ dành con gái, không, chỉ có với mẹ của cậu ta, ba mới có thái độ như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác không hề nhận được sự ưu ái này, ngay cả Thẩm Thư Ninh được yêu chiều nhất, ba cũng chưa từng dỗ dành như vậy.
Lam Viên có chút bối rối, dường như Thẩm Tòng Hưng không có ý định dễ dàng từ bỏ.
Lúc này Thẩm Diệu lên tiếng: "Ba, con nghĩ trước hết nên làm một cuộc xét nghiệm ADN đã, sau đó hãy nói đến chuyện khác."
Nói xong, Thẩm Diệu quay sang Lam Viên: "Còn cô, nếu cô không muốn về nhà họ Thẩm cũng không phải là không thể, cô có thể làm xét nghiệm ADN trước, sau khi có kết quả, cô có thể đàm phán điều kiện với ba tôi, tôi cũng là người nhà họ Thẩm nhưng vẫn ở đây, cô chắc chắn cũng có thể."
"Im đi! Chị con có thể giống như con sao?"
Ba Thẩm không hài lòng quát Thẩm Diệu một tiếng.
Lam Viên do dự, lúc này mẹ Thẩm mới lên tiếng: "A Viên à, con nên làm một cuộc xét nghiệm đi. Thật ra, ba con luôn mong con có thể tìm được gia đình ruột thịt của mình, mặc dù chúng ta sẽ rất buồn nhưng không thể ích kỷ mà để con không bao giờ biết được gia đình thật sự của mình là ai."
Mẹ Thẩm lúc này đã hiểu vì sao nhìn Thẩm Tòng Hưng lại thấy quen thuộc, bởi đôi mắt của Lam Viên rất giống ông ấy, bà cũng rõ ràng rằng nhà họ Thẩm đến từ Kinh đô gần như chắc chắn chính là gia đình ruột của Lam Viên.
Mắt Thẩm Dật đỏ hoe, không nói lời nào.
Lam Viên bất lực, cuối cùng cũng đồng ý đi làm xét nghiệm.
Đồng thời, cô đặt hy vọng vào kết quả xét nghiệm này, hy vọng rằng cô không phải là con gái của Thẩm Tòng Hưng.
Lam Viên vốn đã định vào thành phố, sau khi trấn an mẹ và em trai, cô liền ngồi xe của Thẩm Tòng Hưng đi vào thành phố.
Ba người họ trực tiếp đến bệnh viện để lấy mẫu tóc làm xét nghiệm.
Sau khi lấy mẫu tóc, Lam Viên chuẩn bị rời đi nhưng ba Thẩm cố gắng mời cô ở lại ăn bữa cơm.
Lòng hiếu khách khó từ chối, Lam Viên cuối cùng không thể từ chối được đành phải cùng họ đến nhà hàng ăn tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suốt bữa ăn, Thẩm Tòng Hưng là người nói nhiều nhất, còn Lam Viên lại rất ít lời, Thẩm Tòng Hưng hỏi han về cuộc sống trước đây của cô.
Trùng hợp thay, công ty mà Lam Viên từng làm việc lại là một công ty nhỏ thuộc tập đoàn Thẩm Thị, Lam Viên không khỏi cảm thán về sự kỳ diệu của duyên phận.
Thực ra, nói một cách nghiêm túc, Lam Viên trước đây mới chính là con gái của Thẩm Tòng Hưng, còn bây giờ cô không còn là con gái của ông nữa.
Thật đáng tiếc, trước đây Lam Viên đã từng ở rất gần với nhà họ Thẩm, thậm chí còn từng làm việc trong một công ty thuộc tập đoàn của gia đình nhưng cả nhà lại không đoàn tụ.
Thẩm Tòng Hưng hỏi: “Đã vào được Vân Sam rồi sao cuối cùng lại nghỉ việc? Ở lại phát triển tại Vân Sam cũng rất tốt mà!”
Dù sao Vân Sam cũng là một trong những công ty thiết kế hàng đầu, có thể vào làm đối với người bình thường đã là rất giỏi rồi.
Lam Viên nhẹ nhàng đáp: “Bị người ta hãm hại, môi trường làm việc không tốt, tóm lại là không vui nên cháu đã nghỉ việc.”
Thẩm Tòng Hưng cau mày: “Bị hãm hại? Bị hại thế nào? Nói với ba đi, về nhà rồi ba sẽ giúp con trả thù.”
Giọng điệu của Lam Viên vẫn rất thản nhiên, không hề có chút phẫn nộ nào, cũng không có ý mách lẻo: “Chuyện của cháu cháu sẽ tự giải quyết, bác không cần lo.”
Thẩm Tòng Hưng bất đắc dĩ, trên mặt ông không tự chủ mà lộ ra một chút vẻ yêu chiều.
“Được được, vậy ba không can thiệp, nhưng nếu con thích, về nhà ba sẽ tặng Vân Sam cho con, con tự xử lý mọi chuyện trong công ty.”
Càng tiếp xúc nhiều với Lam Viên, Thẩm Tòng Hưng càng yêu quý cô và càng khẳng định rằng đây chính là con gái mình, tính cách và khí chất của cô thật giống ông khi còn trẻ.
Ngày xưa ông cũng vậy, không coi ai ra gì, luôn lạnh lùng, xa cách và ít nói.
Nếu Lam Viên biết ông đang nghĩ gì, không biết cô sẽ có phản ứng thế nào.
Thật ra, cô không phải vậy với tất cả mọi người, cô chỉ đối xử như thế với Thẩm Tòng Hưng để khiến ông cảm thấy chán ghét và không ép cô trở về Kinh đô thôi.
Lam Viên biết rằng bây giờ có nói gì từ chối cũng vô ích, cô không còn muốn tranh cãi với ông nữa mà chỉ hờ hững đáp: “Tùy bác thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro