Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ

Tâm Tư Khác Nha...

2024-10-26 17:14:34

Hai người ăn xong bữa tối đã là sáu giờ tối.

Thẩm Tòng Hưng đưa Lam Viên đến khách sạn nghỉ ngơi rồi rời đi.

Sau khi Lam Viên rửa mặt thay đồ, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bây giờ còn rất lâu mới đến 1 giờ 20 sáng, cô đi sớm cũng không có ích gì.

Vừa nằm xuống, cô đã nhận được điện thoại của mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm hỏi cô đã làm xét nghiệm ADN chưa.

Lam Viên gật đầu: "Con đã làm rồi, họ nói phải ba ngày mới có kết quả.”

Mẹ Thẩm khẽ gật đầu: "A Viên, con đừng có áp lực tâm lý gì cả, ba mẹ ruột đã sinh con ra, họ có ân với con, con không thể không nhận họ. Mẹ thấy ba con rất quan tâm đến con, như vậy mẹ mới yên tâm, con cũng đừng có thái độ phản kháng gì, đừng làm họ đau lòng.”

Mẹ Thẩm nghẹn ngào dặn dò, dù trong lòng vô cùng không nỡ nhưng bà biết rằng, bản thân không thể quá ích kỷ.

Lam Viên từ lâu đã nghe ra giọng mẹ đang nghẹn ngào, cô thở dài bất lực.

Cô lên tiếng an ủi: "Mẹ, cho dù con có ba mẹ ruột cũng không thay đổi sự thật rằng con là con gái của mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con, con nhận mẹ làm mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều mà tự chuốc lấy phiền muộn, được không?”

Mẹ Thẩm gật đầu: "Được, mẹ biết rồi, mẹ biết, con nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân đừng làm ba con buồn lòng.”

Mẹ Thẩm không hiểu nhiều lắm nhưng cũng có thể nhìn ra rằng Thẩm Tòng Hưng không phải người bình thường.

Bà sợ rằng sự thẳng thắn và bốc đồng của Lam Viên sẽ khiến Thẩm Tòng Hưng không hài lòng, ảnh hưởng đến quan hệ ba con của họ.

Lam Viên bất lực gật đầu: "Được, con biết rồi.”

Bên này, Thẩm Tòng Hưng cũng đang gọi điện cho gia đình, chỉ khác là họ đang nói chuyện trong cuộc gọi gia đình nhóm, gia đình họ Thẩm có một nhóm chat nhỏ, bình thường có chuyện gì cũng sẽ nói trong đó.

Nhóm này là do Thẩm Thư Ninh tạo ra.

Ban đầu mọi người chưa quen, nhưng dần dần dùng nhiều cũng thành thói quen, hầu như chuyện lớn chuyện nhỏ gì cả nhà cũng nói trong đó.

Thẩm Tòng Hưng nhắn tin hỏi mọi người có ở đó không.

Mọi người đều trả lời tin nhắn, ngay sau đó ông trực tiếp mở cuộc gọi video nhóm.

“Ba đã tìm được Thư Dao rồi, nhưng bây giờ con bé không còn tên là Thư Dao nữa, con bé tên là Thẩm Lam Viên, gia đình nhận nuôi con bé cũng họ Thẩm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Tòng Hưng chưa nói hết câu, Thẩm Đình An là người con thứ hai đã vội vàng hỏi: “Ba, sao ba chắc chắn cô ấy là em gái của con? Đã làm xét nghiệm ADN chưa?”

Thẩm Tòng Hưng lắc đầu: "Kết quả vẫn chưa có, hôm nay mới làm nhưng không cần xét nghiệm, chỉ nhìn mặt là ba có thể khẳng định con bé là con gái của ba, con bé giống mẹ con, cũng giống ba. Haha, ngay cả tính tình cũng giống ba hồi trẻ như đúc.”

Khi Thẩm Tòng Hưng nói những lời này, nụ cười và niềm vui trên gương mặt ông khiến Thẩm Thư Ninh cảm thấy nhói lòng.

Cô ta chỉ thấy bây giờ mình như người ngoài bị gạt ra ngoài lề, cô ta không giống Thẩm Tòng Hưng, cũng không giống Thẩm phu nhân, không có điểm nào giống với người nhà Thẩm cả.

Thẩm Ninh Hãn là con trưởng với mặt không biểu cảm, không tỏ thái độ gì đặc biệt.

“Nếu đúng là em gái thì cần phải đón về và đào tạo cẩn thận, là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, lời nói hành động đều không thể thô lỗ tuỳ tiện.”

Từ nhỏ, Thẩm Ninh Hãn đã được nuôi dạy để trở thành người thừa kế gia tộc, trong quan niệm của anh, mọi thứ đều phải lấy lợi ích gia tộc làm trọng.

Dù chỉ mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi nhưng cách anh xử lý mọi việc giống như một ông già bốn, năm mươi tuổi, cứng nhắc, truyền thống và rất cổ hủ.

Bình thường, đối với cô con gái duy nhất trong nhà là Thẩm Thư Ninh cũng rất nuông chiều, nhưng anh vẫn luôn coi trọng quy củ lễ nghi.

Thẩm Tòng Hưng cười nói: “A Viên rất tốt, khí chất dung mạo đều xuất sắc, ở cả Kinh đô này ba chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn con bé cả. Các con chắc chắn cũng sẽ thích con bé cho xem, chỉ có điều, A Viên không muốn về nhà.”

Nói đến đây, Thẩm Tòng Hưng có chút đau đầu, không biết phải khuyên con gái về nhà thế nào.

Thẩm Thư Ninh không thể tin được, không muốn về nhà? Làm sao có thể có người không muốn về nhà họ Thẩm chứ! Là vì cô không biết gia đình này giàu có thế nào hay là đang chơi chiêu “lạt mềm buộc chặt”?

Thẩm phu nhân nhíu mày: "Không muốn về nhà là có ý gì?”

Thẩm Tòng Hưng bất lực nói: "Anh cũng không biết, có vẻ như con bé rất thích ngôi nhà hiện tại của mình, không muốn gia nhập vào một gia đình mới, đối với những bậc cha mẹ ruột bỗng dưng xuất hiện như chúng ta, côn bé có chút phản kháng, cũng không chào đón.”

Thẩm phu nhân có chút không vui: "Có ý gì? Chẳng lẽ nó ghét chúng ta ư?”

Thẩm Đình An lên tiếng: "Nó bị bảo mẫu trong nhà bắt cóc, có thể trách gì chúng ta? Đâu phải chúng ta vứt bỏ nó, nó ghét chúng ta làm gì?”

Thẩm phu nhân cảm thấy áy náy: "Hồi đó là do bảo mẫu muốn trả thù em, nói cho cùng cũng là lỗi của em.”

Thẩm Ninh Hãn giọng nhạt nhẽo nói: "Chỉ cần cô ấy là con gái nhà họ Thẩm thì việc về hay không về không phải do cô ấy quyết định.”

Thẩm phu nhân gật đầu: "Ừ, nếu kết quả xét nghiệm xác nhận đúng là Thư Dao thì con bé phải về nhà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Thư Ninh lên tiếng, giọng điệu có chút uất ức, yếu ớt: "Bố, mẹ, anh cả, anh hai, có phải vì con đang ở đây nên chị ấy mới không muốn về không?”

Thẩm Đình An lập tức nói: "Em nói bậy gì thế? Em với nó đều là con gái nhà họ Thẩm, Ninh Ninh, em đừng sợ, e, mãi mãi là em gái của anh.”

Thẩm phu nhân cũng lên tiếng: "Đúng rồi! Ninh Ninh, con đừng suy nghĩ nhiều, con không ảnh hưởng đến ai cả, chờ kết quả rồi tính tiếp!”

Thẩm Tòng Hưng nhìn thái độ của các thành viên trong gia đình cảm thấy không đúng lắm.

Tìm lại được con gái và em gái, chẳng phải mọi người nên vui mừng sao? Sao phản ứng của họ lại không có chút vui vẻ nào cả thế.

Ngay cả vợ mình từng yêu thương con gái nhất, bây giờ cũng chẳng có chút hứng thú vui vẻ.

“Thôi được rồi, không nói nữa, ba còn phải ở đây vài ngày, mấy ngày này thằng cả chú ý đến công ty, có gì không giải quyết được thì gọi cho ba.”

Thẩm Tòng Hưng có chút mệt mỏi, giọng điệu rõ ràng không vui.

Thẩm Ninh Hãn gật đầu: "Vâng, con biết rồi.”

Thẩm Tòng Hưng gật đầu, vốn định dập máy nhưng nghĩ ngợi một lúc, vẫn nói: “Tiểu Vân, A Viên tám chín phần là con gái của chúng ta, trước đây em là người yêu thương nó nhất, giờ tìm thấy nó rồi chắc em vui lắm, nhớ chuẩn bị phòng cho con gái chúng ta thật tốt đón con bé về nhà.”

Thẩm phu nhân ngẩn ra, nhìn thấy sắc mặt chồng có vẻ không vui, lúc này mới nhận ra mình có vẻ quá thờ ơ với chuyện tìm lại được con gái.

Lời của Thẩm Tòng Hưng giống như một lời cảnh báo.

Tâm trạng hiện tại của bà không giống như cảm xúc của một người mẹ vừa tìm lại được con gái đã mất từ lâu.

Thẩm phu nhân lúc này mới nhận ra, có lẽ bà đã quên mất đứa con gái ruột của mình từ rất lâu.

“Em… em sẽ chuẩn bị phòng thật tốt, anh yên tâm! Ưm cũng rất vui khi tìm lại con gái, sau khi có kết quả, anh mau đưa con về nhà.”

Thẩm Tòng Hưng nhìn bà một cái, khẽ gật đầu: "Được, vậy anh dập máy trước.”

Thẩm Tòng Hưng nói xong bèn cúp máy.

Lúc này, không khí trong nhà họ Thẩm không mấy tốt đẹp, con gái sắp về nhà.

Trong lòng Thẩm phu nhân không hề vui mừng mà chỉ có lo lắng.

Bà cũng không rõ bản thân đang lo lắng điều gì, chỉ là cảm thấy trong lòng bất an một cách khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ

Số ký tự: 0