Sau Khi Xuyên Không Ta Dựa Vào Phản Diện Để Sống Sót
Cãi nhau với cha mẹ
Phất Lệ Y
2024-07-04 03:54:01
Vào buổi tối giữa thành phố tập lập xa hoa đèn điện sáng rọi vào ban đêm thì lại có một thiếu niên tên tố lâm ở một căn nhà hai tầng trông cũng khá là cũ kĩ đứng trước ban công nhìn về phía thành phố tấp nập xe cộ đi qua đi lại với khuôn mặt buồn bã và thất vọng nghĩ về chuyện hôm nay mình cãi nhau với ba mẹ càng nghĩ lại càng không biết tại sao ba mẹ lại luôn muốn sắp xếp mình như vậy cứ muốn điều khiển mình như một con rối để ba mẹ mát mày mát mặt với hàng xóm.
Nhớ lại lúc ấy sau khi vừa ăn cơm xong ra phòng khách thì ba cậu đang xem ti vi mẹ cậu đang bận rộn bê đống quần áo vừa giặt xong còn chưa phơi cậu liền lấy hết dũng cảm để nói ra suy nghĩ của mình:
" ba mẹ con....con không muốn vào đại học.... "
"con.... Con muốn đi xuất khẩu lao động"
Sau khi nói ra những câu này thì cậu liền cúi mặt xuống,sợ hãi hai tay nắm chặt thành nắm đấm lồng ngực bức bối như bị thứ gì đè chặt vào vậy. ba mẹ của tố lâm bỗng khựng lại không khí trong nhà bỗng im bạch chỉ còn tiếng ti vi vẫn đang nói, không gian lúc này như chết lặng.
Nhà của tố lâm rất nghèo bố của tố lâm là một kẻ nát rượu suốt ngày chỉ biết đàn đúm cùng đám bạn nhậu không chịu làm ăn còn thường xuyên về đánh đập mẹ vợ con thế nên mẹ cậu chỉ đành gồng gánh nuôi cậu và chị của cậu ăn học từ nhỏ cho đến lớn chị của tố lâm vì kinh tế khó khăn lên sau khi học hết cấp 2 thì đã nghỉ học và đi làm lên kinh tế mới khá giả hơn nên tố lâm mới có cơ hội được học hết cấp 3 và sắp lên đại học nữa
vì sống trong một hoàn cảnh như vậy nên từ nhỏ cậu đã nhận biết được sức mạnh của đồng tiền nên luôn khiêm tốn và quý trọng đồng tiền, dù thích thứ gì thì chỉ có thể ngắm nhìn nhưng chẳng thể có được những đứa trẻ cùng tuổi cậu thì đang tuổi ăn tuổi chơi thì cậu phải lao đầu làm những công việc để phụ mẹ, nhưng ngoài những thứ đó ra thì cậu luôn phải nghe mẹ kể những gánh nặng của mẹ và mẹ cậu luôn thúc giục cậu phải học hành thật tốt để mai sau không phải khổ như mẹ cậu
Nhưng nói là muốn tốt cho cậu nhưng ba mẹ cậu khi thấy cậu đạt được thành tích cao trong học tập thì lại đi khoe mẽ và lại càng dồi vào đầu cậu những thứ như
" con phải xem xem con nhà bác khâu ở cạnh nhà mình kìa bao nhiêu bằng khen dán đầy nhà đã thế lại còn rất chăm chỉ "
" nhìn đấy mà học đừng có học những thứ vớ vẩn và vô ích nhớ chưa "
"con là niềm hi vọng của cả nhà mình ba mẹ đã không biết chữ thì con phải cố gắng để mai này không phải vất vả như mẹ "
Ba mẹ luôn dồn hết gánh nặng của mình lên tố lâm nhưng họ lại chẳng để ý xem cảm giác của tố lâm như thế nào vì thế nên tố lâm luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và không cần ai phải bảo vệ bề ngoài cậu luôn luôn là người lạc quan yêu đời nhưng ai mà biết bên trong cái lớp lạc quan yêu đời ấy lại là một con người hoàn toàn khác, sau lớp mặt lạ vô tư ấy lại là khuôn mặt tràn đầy bi thương và lạnh lẽo cậu luôn cảm thấy chán nản với cuộc sống hiện tại mỗi khi về nhà cậu lại chỉ cảm thấy như mình bị nhốt lại trong chính ngôi nhà của mình không thể tự do muốn làm thứ gì thì luôn phải xem xét gương mặt của cha mẹ cậu cảm thấy như mình không được tự do trong chính căn nhà của mình. bảo nhiêu cảm xúc cậu đều dồn nén hết vào trong không bao giờ thổ lộ ra cậu luôn dùng nụ cười để che giấu đi tất cả sự uất ức mà mình phải trải qua
Nhưng hôm nay cậu muốn làm theo ý mình không muốn mình phải làm theo lời người khác nữa nên cậu đã nói với bố mẹ là cậu không muốn học đại học nhưng sau khi nghe tố lâm nói vậy mẹ cậu liền thả thả chậu quần áo đang cầm trên tay xuống gắt gỏng nói:
" con bị làm sao vậy con có biết con vừa nói gì không"
" bao nhiêu người muốn vào đại học như con mà không được đấy!!!!"
" con có biết mẹ đã tốn bao nhiêu công sức để nuôi con lớn bây giờ con lại nói với mẹ con không muốn học con đang đùa mẹ à hả tố lâm"
Tố lâm liền có hơi sợ nhưng vẫn cố gắng thẳng thắn nói:
" Mẹ à tất cả mọi chuyện từ nhỏ con đều nghe theo mẹ nhưng bây giờ con đã lớn rồi mẹ cũng lên để con tự quyết định cuộc đời của mình chứ"
Nghe đến đây bố cậu ở bên ngoài cũng không thể nghe được nữa liền đứng dậy mạnh bạo đập xuống bàn rồi hét lên:
" mày giỏi quá nhể lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi thích làm gì thì làm chứ gì "
"tao nói cho mày biết mày là con tao tao có quyền quản giáo mày không phải thích làm gì thì làm thế đó được "
" tốt nhất đừng bao giờ nói những lời vô nghĩa như thế trước mặt tao không thì tao đập g.ã.y chân mày đấy "
Nhớ lại lúc ấy sau khi vừa ăn cơm xong ra phòng khách thì ba cậu đang xem ti vi mẹ cậu đang bận rộn bê đống quần áo vừa giặt xong còn chưa phơi cậu liền lấy hết dũng cảm để nói ra suy nghĩ của mình:
" ba mẹ con....con không muốn vào đại học.... "
"con.... Con muốn đi xuất khẩu lao động"
Sau khi nói ra những câu này thì cậu liền cúi mặt xuống,sợ hãi hai tay nắm chặt thành nắm đấm lồng ngực bức bối như bị thứ gì đè chặt vào vậy. ba mẹ của tố lâm bỗng khựng lại không khí trong nhà bỗng im bạch chỉ còn tiếng ti vi vẫn đang nói, không gian lúc này như chết lặng.
Nhà của tố lâm rất nghèo bố của tố lâm là một kẻ nát rượu suốt ngày chỉ biết đàn đúm cùng đám bạn nhậu không chịu làm ăn còn thường xuyên về đánh đập mẹ vợ con thế nên mẹ cậu chỉ đành gồng gánh nuôi cậu và chị của cậu ăn học từ nhỏ cho đến lớn chị của tố lâm vì kinh tế khó khăn lên sau khi học hết cấp 2 thì đã nghỉ học và đi làm lên kinh tế mới khá giả hơn nên tố lâm mới có cơ hội được học hết cấp 3 và sắp lên đại học nữa
vì sống trong một hoàn cảnh như vậy nên từ nhỏ cậu đã nhận biết được sức mạnh của đồng tiền nên luôn khiêm tốn và quý trọng đồng tiền, dù thích thứ gì thì chỉ có thể ngắm nhìn nhưng chẳng thể có được những đứa trẻ cùng tuổi cậu thì đang tuổi ăn tuổi chơi thì cậu phải lao đầu làm những công việc để phụ mẹ, nhưng ngoài những thứ đó ra thì cậu luôn phải nghe mẹ kể những gánh nặng của mẹ và mẹ cậu luôn thúc giục cậu phải học hành thật tốt để mai sau không phải khổ như mẹ cậu
Nhưng nói là muốn tốt cho cậu nhưng ba mẹ cậu khi thấy cậu đạt được thành tích cao trong học tập thì lại đi khoe mẽ và lại càng dồi vào đầu cậu những thứ như
" con phải xem xem con nhà bác khâu ở cạnh nhà mình kìa bao nhiêu bằng khen dán đầy nhà đã thế lại còn rất chăm chỉ "
" nhìn đấy mà học đừng có học những thứ vớ vẩn và vô ích nhớ chưa "
"con là niềm hi vọng của cả nhà mình ba mẹ đã không biết chữ thì con phải cố gắng để mai này không phải vất vả như mẹ "
Ba mẹ luôn dồn hết gánh nặng của mình lên tố lâm nhưng họ lại chẳng để ý xem cảm giác của tố lâm như thế nào vì thế nên tố lâm luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và không cần ai phải bảo vệ bề ngoài cậu luôn luôn là người lạc quan yêu đời nhưng ai mà biết bên trong cái lớp lạc quan yêu đời ấy lại là một con người hoàn toàn khác, sau lớp mặt lạ vô tư ấy lại là khuôn mặt tràn đầy bi thương và lạnh lẽo cậu luôn cảm thấy chán nản với cuộc sống hiện tại mỗi khi về nhà cậu lại chỉ cảm thấy như mình bị nhốt lại trong chính ngôi nhà của mình không thể tự do muốn làm thứ gì thì luôn phải xem xét gương mặt của cha mẹ cậu cảm thấy như mình không được tự do trong chính căn nhà của mình. bảo nhiêu cảm xúc cậu đều dồn nén hết vào trong không bao giờ thổ lộ ra cậu luôn dùng nụ cười để che giấu đi tất cả sự uất ức mà mình phải trải qua
Nhưng hôm nay cậu muốn làm theo ý mình không muốn mình phải làm theo lời người khác nữa nên cậu đã nói với bố mẹ là cậu không muốn học đại học nhưng sau khi nghe tố lâm nói vậy mẹ cậu liền thả thả chậu quần áo đang cầm trên tay xuống gắt gỏng nói:
" con bị làm sao vậy con có biết con vừa nói gì không"
" bao nhiêu người muốn vào đại học như con mà không được đấy!!!!"
" con có biết mẹ đã tốn bao nhiêu công sức để nuôi con lớn bây giờ con lại nói với mẹ con không muốn học con đang đùa mẹ à hả tố lâm"
Tố lâm liền có hơi sợ nhưng vẫn cố gắng thẳng thắn nói:
" Mẹ à tất cả mọi chuyện từ nhỏ con đều nghe theo mẹ nhưng bây giờ con đã lớn rồi mẹ cũng lên để con tự quyết định cuộc đời của mình chứ"
Nghe đến đây bố cậu ở bên ngoài cũng không thể nghe được nữa liền đứng dậy mạnh bạo đập xuống bàn rồi hét lên:
" mày giỏi quá nhể lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi thích làm gì thì làm chứ gì "
"tao nói cho mày biết mày là con tao tao có quyền quản giáo mày không phải thích làm gì thì làm thế đó được "
" tốt nhất đừng bao giờ nói những lời vô nghĩa như thế trước mặt tao không thì tao đập g.ã.y chân mày đấy "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro