Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 18
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
"Đường Miên Miên! Cô lại muốn làm gì nữa!"
Thì giọng nói giận dữ của Cố Viễn đã vang lên trên đầu.
Đường Miên Miên run lên vì kinh ngạc, run rẩy quay lại nhìn Cố Viễn.
Đôi lông mày đẹp của anh ta nhíu lại, đôi mắt đầy vẻ tức giận không hiểu nổi.
"Em… Em gọi anh dậy ăn sáng!" Đường Miên Miên hoảng hốt trả lời, trong lúc căng thẳng cô không những quên buông ra mà còn siết chặt côn thịt trong tay.
"Cô…!"
Cố Viễn phát ra tiếng rên rỉ gần như không rõ, giống như tiếng gọi giường sung sướng vậy, Đường Miên Miên không nghe rõ vì giây tiếp theo cô đã bị hét giận dữ chói tai của Cố Viễn khiến tai ù luôn rồi.
“Buông tay ra!"
Đường Miên Miên thả tay ra rồi đứng dậy, bịt tai lại vặn lại: "Im đi! Ồn quá! Sờ có chút thì làm sao? Cùng lắm anh sờ em chút là được!"
“Cái gì?” Cố Viễn nhìn người phụ nữ vô liêm sỉ trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
Từ trước đến nay anh ta chỉ biết cô là người tùy tiện xấu tính, ích kỷ và độc ác, nhưng bây giờ anh ta phát hiện ra cô cũng là một kẻ háo sắc!
Hôm qua trên xe cưới, lúc anh ta chưa kịp phản ứng thì đã mạnh bạo liếm núm vú của anh ta! Sáng sớm hôm nay, cô lại lẻn vào phòng anh ra và sờ…
"Đường Miên Miên, cô có biết xấu hổ không thế! Tôi đã nói với cô rồi, cho dù cô có dùng hết mọi cách để khiến tôi cưới cô, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô, huống chi là chạm vào cô! Tốt nhất cô nên từ bỏ đi !”
Cố Viễn hành động như một ôn thần, xuống giường mặc quần áo liền một mạch, sợ Đường Miên Miên sẽ lại lợi dụng anh ta.
Nhìn thấy lời nói và hành động của anh ta như vậy, cho dù cô không phải Đường Miên Miên thật thì cũng có hơi bực.
Cô hít một hơi thật sâu để kìm nén sự xấu hổ và tức giận, hơi vén cổ váy ngủ bằng lụa, ra vẻ quyến rũ nói: “Anh không muốn em chạm vào anh thì em càng muốn làm… Tốt nhất buổi tối anh nên khóa cửa chặt vào, nếu không lần sau khi em đi vào, sẽ không chỉ là sờ thôi đâu…”
Đường Miên Miên biết, cô càng nói vậy thì Cố Viễn càng điên lên, cô sẽ được thấy bộ dạng giận sôi của anh ta.
"Không thể hiểu được!"
Cố Viễn bỏ lại lời này, xoay người tức giận đi ra khỏi phòng.
Đường Miên Miên không nhìn thấy vành tai anh ta đỏ lên, tránh né đi ra ngoài.
"Hả?"
Sau khi Cố Viễn rời đi, Đường Miên Miên mới phản ứng lại, không phải đến cô lấy lòng Cố Viễn sao? Sao lại làm anh ta lại tức giận bỏ đi rồi?
Sau khi Đường Miên Miên xuống lầu thì trong nhà đã không còn bóng dáng Cố Viễn nữa, chỉ có Tống Trình đang ngồi ở bàn ăn, ăn bữa sáng được cô chuẩn bị kỹ càng.
"Cố Viễn đâu?" Đường Miên Miên tới gần hỏi.
“Đang đợi em trên xe.” Tống Trình đang ăn bữa sáng, giả vờ thản nhiên hỏi: “Tối qua động phòng rồi à?”
Động phòng cái con khỉ! Tên kia có cho cô chạm vào đâu!
"Không phải chuyện của anh! Ai cho anh ăn bữa sáng tôi làm?"
Thì giọng nói giận dữ của Cố Viễn đã vang lên trên đầu.
Đường Miên Miên run lên vì kinh ngạc, run rẩy quay lại nhìn Cố Viễn.
Đôi lông mày đẹp của anh ta nhíu lại, đôi mắt đầy vẻ tức giận không hiểu nổi.
"Em… Em gọi anh dậy ăn sáng!" Đường Miên Miên hoảng hốt trả lời, trong lúc căng thẳng cô không những quên buông ra mà còn siết chặt côn thịt trong tay.
"Cô…!"
Cố Viễn phát ra tiếng rên rỉ gần như không rõ, giống như tiếng gọi giường sung sướng vậy, Đường Miên Miên không nghe rõ vì giây tiếp theo cô đã bị hét giận dữ chói tai của Cố Viễn khiến tai ù luôn rồi.
“Buông tay ra!"
Đường Miên Miên thả tay ra rồi đứng dậy, bịt tai lại vặn lại: "Im đi! Ồn quá! Sờ có chút thì làm sao? Cùng lắm anh sờ em chút là được!"
“Cái gì?” Cố Viễn nhìn người phụ nữ vô liêm sỉ trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
Từ trước đến nay anh ta chỉ biết cô là người tùy tiện xấu tính, ích kỷ và độc ác, nhưng bây giờ anh ta phát hiện ra cô cũng là một kẻ háo sắc!
Hôm qua trên xe cưới, lúc anh ta chưa kịp phản ứng thì đã mạnh bạo liếm núm vú của anh ta! Sáng sớm hôm nay, cô lại lẻn vào phòng anh ra và sờ…
"Đường Miên Miên, cô có biết xấu hổ không thế! Tôi đã nói với cô rồi, cho dù cô có dùng hết mọi cách để khiến tôi cưới cô, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô, huống chi là chạm vào cô! Tốt nhất cô nên từ bỏ đi !”
Cố Viễn hành động như một ôn thần, xuống giường mặc quần áo liền một mạch, sợ Đường Miên Miên sẽ lại lợi dụng anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy lời nói và hành động của anh ta như vậy, cho dù cô không phải Đường Miên Miên thật thì cũng có hơi bực.
Cô hít một hơi thật sâu để kìm nén sự xấu hổ và tức giận, hơi vén cổ váy ngủ bằng lụa, ra vẻ quyến rũ nói: “Anh không muốn em chạm vào anh thì em càng muốn làm… Tốt nhất buổi tối anh nên khóa cửa chặt vào, nếu không lần sau khi em đi vào, sẽ không chỉ là sờ thôi đâu…”
Đường Miên Miên biết, cô càng nói vậy thì Cố Viễn càng điên lên, cô sẽ được thấy bộ dạng giận sôi của anh ta.
"Không thể hiểu được!"
Cố Viễn bỏ lại lời này, xoay người tức giận đi ra khỏi phòng.
Đường Miên Miên không nhìn thấy vành tai anh ta đỏ lên, tránh né đi ra ngoài.
"Hả?"
Sau khi Cố Viễn rời đi, Đường Miên Miên mới phản ứng lại, không phải đến cô lấy lòng Cố Viễn sao? Sao lại làm anh ta lại tức giận bỏ đi rồi?
Sau khi Đường Miên Miên xuống lầu thì trong nhà đã không còn bóng dáng Cố Viễn nữa, chỉ có Tống Trình đang ngồi ở bàn ăn, ăn bữa sáng được cô chuẩn bị kỹ càng.
"Cố Viễn đâu?" Đường Miên Miên tới gần hỏi.
“Đang đợi em trên xe.” Tống Trình đang ăn bữa sáng, giả vờ thản nhiên hỏi: “Tối qua động phòng rồi à?”
Động phòng cái con khỉ! Tên kia có cho cô chạm vào đâu!
"Không phải chuyện của anh! Ai cho anh ăn bữa sáng tôi làm?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro