Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 19
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
Tống Trình không biết cái nào ăn được cái nào không à? Đường Miên Miên thật sự rất bực.
Tống Trình liếc mắt ra ngoài sân, đứng dậy tiến lại gần trêu chọc: “Oán khí lớn thế, chắc đêm qua ở một mình trong phòng trống à, khó trách ngài Cố nói sợ em bỏ thuốc vào bữa sáng và để anh ăn, lúc nãy ngài ấy còn nhìn vào đũng quần của anh, em đoán là vì sao?"
Cố Viễn nhìn chằm chằm vào đũng quần của Tống Trình? ! Anh ta có sở thích ở phương diện kia hả?
Chẳng lẽ vì cô đến đây nên mọi tình tiết trong truyện đều thay đổi?
Đường Miên Miên còn chưa hoàn hồn thì eo bỗng bị Tống Trình siết chặt, bộ ngực mềm mại đẫy đà áp vào ngực Tống Trình, tư thế của hai người trở nên mờ ám.
"Anh đang làm gì vậy!" Da đầu Đường Miên Miên giật giật, theo bản năng nhìn về phía sân.
May mắn góc này đã bị một bức tường chắn lại, có lẽ là góc chết, Cố Viễn sẽ không thể nhìn thấy nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ ngồi yên trong xe không đi vào, lỡ anh ta muốn đi vệ sinh hay làm gì đó thì sao!
Cố Viễn trong sách muốn cô đi ngoại tình nhưng Cố Viễn hiện tại sẽ không như vậy! Đêm qua anh ta đã nói rõ mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô nếu cô cắm sừng anh ta!
"Ngài ấy nghi ngờ mình ngủ với nhau, anh đoán ngài ấy nhìn đũng quần của anh là để xem háng anh vẫn to như đêm qua, hay chỉ vì tối qua anh cứng nên mới lớn như vậy, nếu bị ngài ấy nghi ngờ mà anh không làm bất cứ việc gì, chẳng phải sẽ gặp bất lợi sao?”
Tống Trình nói xong liền cúi xuống giả vờ hôn cô, Đường Miên Miên sợ đến mức đưa tay ra, bịt chặt miệng Tống Trình, hoảng đến mức da đầu đổ mồ hôi.
"Anh bệnh hả! Cố Viễn đang ở ngoài cửa, anh muốn giết tôi à! Tôi nói cho anh biết, bà đây dù có đi ngoại tình thì cũng không làm với anh!”
Nghe vậy, Tống Trình cau mày, hiển nhiên đã bị lời nói của cô kích thích, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười bất cần.
Bàn tay ngăm đen to lớn của Tống Trình nắm lấy cổ tay trắng nõn thanh tú của Đường Miên Miên, dễ dàng đẩy tay cô ra.
“Nếu không thể chịch cái huyệt của em, thì ông đây không phải họ Tống!” Tống Trình dán sát bên tai cô nói xong, buông cánh tay ra khỏi eo cô.
Tai và mặt Đường Miên Miên đỏ bừng, cuống quít lùi lại mấy bước, tránh xa anh.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà Tống Trình nghe được tiếng bước chân của Cố Viễn, hai người tách ra, Cố Viễn liền bước vào nhà.
"Đường Miên Miên! Cô không muốn đi lại mặt sao?" Giọng của Cố Viễn cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Lại mặt?
Có vẻ như cốt truyện đã thực sự thay đổi.
Trong tiểu thuyết, sau khi kết hôn Cố Viễn không đi cùng Đường Miên Miên về nhà lại mặt, cô về một mình, còn bị ba mắng.
Sau đó, tất cả những bất bình và oán giận mà cô phải chịu đựng từ Cố Viễn đều được trả cho Ôn Hiểu Nhược.
Tống Trình liếc mắt ra ngoài sân, đứng dậy tiến lại gần trêu chọc: “Oán khí lớn thế, chắc đêm qua ở một mình trong phòng trống à, khó trách ngài Cố nói sợ em bỏ thuốc vào bữa sáng và để anh ăn, lúc nãy ngài ấy còn nhìn vào đũng quần của anh, em đoán là vì sao?"
Cố Viễn nhìn chằm chằm vào đũng quần của Tống Trình? ! Anh ta có sở thích ở phương diện kia hả?
Chẳng lẽ vì cô đến đây nên mọi tình tiết trong truyện đều thay đổi?
Đường Miên Miên còn chưa hoàn hồn thì eo bỗng bị Tống Trình siết chặt, bộ ngực mềm mại đẫy đà áp vào ngực Tống Trình, tư thế của hai người trở nên mờ ám.
"Anh đang làm gì vậy!" Da đầu Đường Miên Miên giật giật, theo bản năng nhìn về phía sân.
May mắn góc này đã bị một bức tường chắn lại, có lẽ là góc chết, Cố Viễn sẽ không thể nhìn thấy nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ ngồi yên trong xe không đi vào, lỡ anh ta muốn đi vệ sinh hay làm gì đó thì sao!
Cố Viễn trong sách muốn cô đi ngoại tình nhưng Cố Viễn hiện tại sẽ không như vậy! Đêm qua anh ta đã nói rõ mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô nếu cô cắm sừng anh ta!
"Ngài ấy nghi ngờ mình ngủ với nhau, anh đoán ngài ấy nhìn đũng quần của anh là để xem háng anh vẫn to như đêm qua, hay chỉ vì tối qua anh cứng nên mới lớn như vậy, nếu bị ngài ấy nghi ngờ mà anh không làm bất cứ việc gì, chẳng phải sẽ gặp bất lợi sao?”
Tống Trình nói xong liền cúi xuống giả vờ hôn cô, Đường Miên Miên sợ đến mức đưa tay ra, bịt chặt miệng Tống Trình, hoảng đến mức da đầu đổ mồ hôi.
"Anh bệnh hả! Cố Viễn đang ở ngoài cửa, anh muốn giết tôi à! Tôi nói cho anh biết, bà đây dù có đi ngoại tình thì cũng không làm với anh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Tống Trình cau mày, hiển nhiên đã bị lời nói của cô kích thích, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười bất cần.
Bàn tay ngăm đen to lớn của Tống Trình nắm lấy cổ tay trắng nõn thanh tú của Đường Miên Miên, dễ dàng đẩy tay cô ra.
“Nếu không thể chịch cái huyệt của em, thì ông đây không phải họ Tống!” Tống Trình dán sát bên tai cô nói xong, buông cánh tay ra khỏi eo cô.
Tai và mặt Đường Miên Miên đỏ bừng, cuống quít lùi lại mấy bước, tránh xa anh.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà Tống Trình nghe được tiếng bước chân của Cố Viễn, hai người tách ra, Cố Viễn liền bước vào nhà.
"Đường Miên Miên! Cô không muốn đi lại mặt sao?" Giọng của Cố Viễn cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Lại mặt?
Có vẻ như cốt truyện đã thực sự thay đổi.
Trong tiểu thuyết, sau khi kết hôn Cố Viễn không đi cùng Đường Miên Miên về nhà lại mặt, cô về một mình, còn bị ba mắng.
Sau đó, tất cả những bất bình và oán giận mà cô phải chịu đựng từ Cố Viễn đều được trả cho Ôn Hiểu Nhược.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro