Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 20
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
"Đi ngay!"
Đường Miên Miên cố gắng né Tống Trình, không để ý đến thái độ của Cố Viễn đang khó chịu đến thế nào.
Trên đường về nhà họ Đường.
Mặc dù Cố Viễn và Đường Miên Miên đang ngồi ở ghế sau cùng nhau nhưng họ như cách nhau cả cái Thái Bình Dương vậy.
Bởi vì buổi sáng bị Đường Miên Miên “quấy rối”, lúc này Cố Viễn đang nhìn cô với ánh mắt đề phòng.
Nhưng bây giờ Đường Miên Miên không còn lòng dạ nào quan tâm đến hành động của Cố Viễn nữa, cô đang suy nghĩ xem chuyện Cố Viễn bỗng đi cùng cô về nhà lại mặt này.
Vì đã thay đổi thành chuyện Cố Viễn đi cùng cô về nhà, điều đó có nghĩa là tình tiết của câu chuyện không phải là không thể thay đổi được.
Nếu cô không lén lút với Tống Trình và cũng không lăng mạ chọc giận anh ta, anh ta sẽ không nghỉ việc bỏ đi chứ đừng nói đến việc gặp anh ta ở miền bắc Myanmar.
Vậy nếu như cô không hãm hại nữ chính, để nữ chính cùng nam chính tự do yêu đương vụng trộm, cô càng có thể tránh bị Cố Viễn ghi thù, lập mưu khiến cô gặp nguy hiểm ở miền bắc Myanmar!
Cho đến ngày hôm sau, Đường Miên Miên đã lập kế hoạch mục tiêu để tránh cho bản thân rơi vào kết cục giống như nguyên chủ.
Tránh xa Tống Trình! Tuyệt đối không được lên giường với anh!
Bắt cầu giúp Cố Viễn, để anh ta yêu nữ chính càng sớm càng tốt!
Hoàn hảo!
Sau khi lên kế hoạch xong mọi việc, Đường Miên Miên thở phào một hơn, vui vẻ duỗi người.
Mu bàn tay vô tình chạm vào mặt Cố Viễn, tên kia như ôn thần nghiêng người dựa vào cửa sổ xe như thường lệ, đưa tay ra hất tay cô ra.
"Đừng chạm vào tôi!"
Cố Viễn xị mặt quay đi, mỗi một centimet trên khuôn mặt đẹp trai đều tràn đầy sự kháng cự.
Đường Miên Miên nhìn mà bực, tốt xấu gì bà đây cũng là vợ anh cưới hỏi đàng hoàng đấy, cũng chưa làm gì trái với luân thường đạo lý, sao anh ta lại tỏ vẻ chán ghét thế chứ?
Nếu không phải sợ làm hỏng kế hoạch, Đường Miên Miên đã xông tới, hôn lưỡi anh ta mạnh bạo rồi, xem anh ta có thể ghét tới nỗi tự cắt lưỡi mình hay không!
Sau khi xoa xoa bàn tay bị đập đến đỏ bừng của mình, Đường Miên Miên trợn mắt nhìn anh ta, khinh thường nói: “Tôi không thèm!”
"Tiểu thịt tươi và chó sói nhỏ ăn không ngon sao? Bà đây sẽ cắm cho anh trăm cái sừng luôn!”
Đường Miên Miên nhỏ giọng lẩm bẩm lời này, đương nhiên kẻ hèn nhát cô đây không dám đối đầu Cố Viễn rồi.
"Cô nói cái gì cơ? Cái gì mà chó săn nhỏ? Cắm sừng gì!"
Giọng điệu nén nhịn và vẻ mặt u ám của Cố Viễn nói cho Đường Miên Miên biết tên quái vật mặt đen này bây giờ đang giận đến mức nào!
Cô đã nói đủ nhỏ rồi mà! Chẳng lẽ anh ta là dơi hả? Tai thính thế?
Để xoa dịu cơn tức của Cố Viễn, Đường Miên Miên đành phải tiếp tục khoác lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, đôi mắt hoa đào quyến rũ tròn xoe, ra vẻ đáng thương nhìn về phía Cố Viễn.
Đường Miên Miên cố gắng né Tống Trình, không để ý đến thái độ của Cố Viễn đang khó chịu đến thế nào.
Trên đường về nhà họ Đường.
Mặc dù Cố Viễn và Đường Miên Miên đang ngồi ở ghế sau cùng nhau nhưng họ như cách nhau cả cái Thái Bình Dương vậy.
Bởi vì buổi sáng bị Đường Miên Miên “quấy rối”, lúc này Cố Viễn đang nhìn cô với ánh mắt đề phòng.
Nhưng bây giờ Đường Miên Miên không còn lòng dạ nào quan tâm đến hành động của Cố Viễn nữa, cô đang suy nghĩ xem chuyện Cố Viễn bỗng đi cùng cô về nhà lại mặt này.
Vì đã thay đổi thành chuyện Cố Viễn đi cùng cô về nhà, điều đó có nghĩa là tình tiết của câu chuyện không phải là không thể thay đổi được.
Nếu cô không lén lút với Tống Trình và cũng không lăng mạ chọc giận anh ta, anh ta sẽ không nghỉ việc bỏ đi chứ đừng nói đến việc gặp anh ta ở miền bắc Myanmar.
Vậy nếu như cô không hãm hại nữ chính, để nữ chính cùng nam chính tự do yêu đương vụng trộm, cô càng có thể tránh bị Cố Viễn ghi thù, lập mưu khiến cô gặp nguy hiểm ở miền bắc Myanmar!
Cho đến ngày hôm sau, Đường Miên Miên đã lập kế hoạch mục tiêu để tránh cho bản thân rơi vào kết cục giống như nguyên chủ.
Tránh xa Tống Trình! Tuyệt đối không được lên giường với anh!
Bắt cầu giúp Cố Viễn, để anh ta yêu nữ chính càng sớm càng tốt!
Hoàn hảo!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi lên kế hoạch xong mọi việc, Đường Miên Miên thở phào một hơn, vui vẻ duỗi người.
Mu bàn tay vô tình chạm vào mặt Cố Viễn, tên kia như ôn thần nghiêng người dựa vào cửa sổ xe như thường lệ, đưa tay ra hất tay cô ra.
"Đừng chạm vào tôi!"
Cố Viễn xị mặt quay đi, mỗi một centimet trên khuôn mặt đẹp trai đều tràn đầy sự kháng cự.
Đường Miên Miên nhìn mà bực, tốt xấu gì bà đây cũng là vợ anh cưới hỏi đàng hoàng đấy, cũng chưa làm gì trái với luân thường đạo lý, sao anh ta lại tỏ vẻ chán ghét thế chứ?
Nếu không phải sợ làm hỏng kế hoạch, Đường Miên Miên đã xông tới, hôn lưỡi anh ta mạnh bạo rồi, xem anh ta có thể ghét tới nỗi tự cắt lưỡi mình hay không!
Sau khi xoa xoa bàn tay bị đập đến đỏ bừng của mình, Đường Miên Miên trợn mắt nhìn anh ta, khinh thường nói: “Tôi không thèm!”
"Tiểu thịt tươi và chó sói nhỏ ăn không ngon sao? Bà đây sẽ cắm cho anh trăm cái sừng luôn!”
Đường Miên Miên nhỏ giọng lẩm bẩm lời này, đương nhiên kẻ hèn nhát cô đây không dám đối đầu Cố Viễn rồi.
"Cô nói cái gì cơ? Cái gì mà chó săn nhỏ? Cắm sừng gì!"
Giọng điệu nén nhịn và vẻ mặt u ám của Cố Viễn nói cho Đường Miên Miên biết tên quái vật mặt đen này bây giờ đang giận đến mức nào!
Cô đã nói đủ nhỏ rồi mà! Chẳng lẽ anh ta là dơi hả? Tai thính thế?
Để xoa dịu cơn tức của Cố Viễn, Đường Miên Miên đành phải tiếp tục khoác lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, đôi mắt hoa đào quyến rũ tròn xoe, ra vẻ đáng thương nhìn về phía Cố Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro