Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 28
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
“Ai nói dối? Ai mà ngu ngốc đến mức đó chứ? Đâm vào thế này này!”
Đường Miên Miên tức nổ đầu, ai bảo trong hiện thực cô vẫn luôn đạt thành tích kém cỏi chứ? Đối với cô mà nói thì câu này còn có lực sát thương mạnh hơn câu “háo sắc thành tính” kia, khiến cô nhất thời mất hết lý trí.
Cô vòng hai tay ôm eo Cố Viễn rồi kéo mạnh một cái, cơ thể hai người đâm mạnh vào nhau, lồng ngực cứng rắn của người đàn ông một lần nữa ép mạnh khiến bầu ngực mềm mại của cô suýt nữa đã nhảy ra khỏi cổ áo.
“A! Đau…”
Bởi vì tức giận nên cô không để ý lực mạnh nhẹ, bầu ngực mềm mại giống như bị người ta đấm mạnh một cái!
Nhưng cô vẫn không quên chỉ vào ngực mình nói: “Anh tự mà nhìn xem có đâm vào không!”
Lồng ngực mình bị nơi mềm mại của cô gái đè lên, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bầu ngực mềm mại, trắng nõn như sữa bò, Cố Viễn thở hổn hển, đầu óc có chút chết máy.
“Cái tư thế này... Chẳng lẽ không phải do cô chủ động ôm ấp sao?”
Cố Viễn vừa nói xong, Đường Miên Miên cảm thấy đầu mình đã như nổ tung.
Tại sao trên đời lại có một sinh vật đáng ghét như Cố Viễn cơ chứ?
“Đúng vậy, thật ra tôi còn lên giường với cả Đường Đình Xuyên và Tống Trình nữa đấy! Đầu anh đã đội đầy nón xanh từ lâu rồi, hài lòng chưa?”
“Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!” Cố Viễn trợn mắt nói.
“Lời hay không nói hai lần!”
“Cô!”
“A... Đau...! Anh nhẹ tay chút!”
Giọng điệu nổi giận, trách cứ rơi vào tai mẹ kế, cộng với tư thế mập mờ của hai người rất khó không khiến người khác hiểu sai.
Hai má mẹ kế phiếm hồng, ngượng ngùng nói: “Lão Đường... Ông ấy bảo dì ra xem có phải hai đứa lại cãi nhau không... Thế thì... Dì không quấy rầy hai đứa nữa…”
Lúc dì Từ xoay người đi, hai người mới chợt nhận ra tại sao mẹ kế lại hiểu nhầm, thế là mới luống cuống tách ra.
Cố Viễn tỏ vẻ lạnh lùng để che giấu tâm trạng của mình, sau khi sửa sang lại quần áo thì lập tức xoay người định đi ra khỏi cửa hông của vườn hoa.
“Này! Họ Cố kia, anh làm gì thế?” Đường Miên Miên chạy chậm đuổi theo anh ta xuống cầu thang.
“Cô cảm thấy hai ta còn diễn tiếp được cái màn kịch vợ chồng ân ái này à?” Cố Viễn đen mặt, lạnh giọng đáp.
Đường Miên Miên đổ đầy mồ hôi vì sốt ruột, cơn tức vừa bị khơi dậy lúc này đã mềm xuống.
“Vừa rồi em chỉ đùa anh thôi mà, cầu xin anh đấy, Cố Viễn! Hôm nay em lại mặt, tốt xấu gì anh cũng phải diễn nốt vở kịch này cùng em chứ. Chắc chắn hai ngày nữa ba mẹ sẽ gọi chúng ta về ăn cơm, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm một người con dâu mười phân vẹn mười, đảm bảo ba mẹ sẽ hài lòng.”
“Cố Viễn, cầu xin anh mà!”
“Cái gì mà nón xanh, cái gì mà Tống Trình, Đường Đình Xuyên chứ, tất cả đều là em bịa chuyện thôi! Từ nhỏ đến lớn em chỉ thích mỗi mình anh, trong lòng anh cũng hiểu rõ mà!”
Đường Miên Miên tức nổ đầu, ai bảo trong hiện thực cô vẫn luôn đạt thành tích kém cỏi chứ? Đối với cô mà nói thì câu này còn có lực sát thương mạnh hơn câu “háo sắc thành tính” kia, khiến cô nhất thời mất hết lý trí.
Cô vòng hai tay ôm eo Cố Viễn rồi kéo mạnh một cái, cơ thể hai người đâm mạnh vào nhau, lồng ngực cứng rắn của người đàn ông một lần nữa ép mạnh khiến bầu ngực mềm mại của cô suýt nữa đã nhảy ra khỏi cổ áo.
“A! Đau…”
Bởi vì tức giận nên cô không để ý lực mạnh nhẹ, bầu ngực mềm mại giống như bị người ta đấm mạnh một cái!
Nhưng cô vẫn không quên chỉ vào ngực mình nói: “Anh tự mà nhìn xem có đâm vào không!”
Lồng ngực mình bị nơi mềm mại của cô gái đè lên, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bầu ngực mềm mại, trắng nõn như sữa bò, Cố Viễn thở hổn hển, đầu óc có chút chết máy.
“Cái tư thế này... Chẳng lẽ không phải do cô chủ động ôm ấp sao?”
Cố Viễn vừa nói xong, Đường Miên Miên cảm thấy đầu mình đã như nổ tung.
Tại sao trên đời lại có một sinh vật đáng ghét như Cố Viễn cơ chứ?
“Đúng vậy, thật ra tôi còn lên giường với cả Đường Đình Xuyên và Tống Trình nữa đấy! Đầu anh đã đội đầy nón xanh từ lâu rồi, hài lòng chưa?”
“Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!” Cố Viễn trợn mắt nói.
“Lời hay không nói hai lần!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô!”
“A... Đau...! Anh nhẹ tay chút!”
Giọng điệu nổi giận, trách cứ rơi vào tai mẹ kế, cộng với tư thế mập mờ của hai người rất khó không khiến người khác hiểu sai.
Hai má mẹ kế phiếm hồng, ngượng ngùng nói: “Lão Đường... Ông ấy bảo dì ra xem có phải hai đứa lại cãi nhau không... Thế thì... Dì không quấy rầy hai đứa nữa…”
Lúc dì Từ xoay người đi, hai người mới chợt nhận ra tại sao mẹ kế lại hiểu nhầm, thế là mới luống cuống tách ra.
Cố Viễn tỏ vẻ lạnh lùng để che giấu tâm trạng của mình, sau khi sửa sang lại quần áo thì lập tức xoay người định đi ra khỏi cửa hông của vườn hoa.
“Này! Họ Cố kia, anh làm gì thế?” Đường Miên Miên chạy chậm đuổi theo anh ta xuống cầu thang.
“Cô cảm thấy hai ta còn diễn tiếp được cái màn kịch vợ chồng ân ái này à?” Cố Viễn đen mặt, lạnh giọng đáp.
Đường Miên Miên đổ đầy mồ hôi vì sốt ruột, cơn tức vừa bị khơi dậy lúc này đã mềm xuống.
“Vừa rồi em chỉ đùa anh thôi mà, cầu xin anh đấy, Cố Viễn! Hôm nay em lại mặt, tốt xấu gì anh cũng phải diễn nốt vở kịch này cùng em chứ. Chắc chắn hai ngày nữa ba mẹ sẽ gọi chúng ta về ăn cơm, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm một người con dâu mười phân vẹn mười, đảm bảo ba mẹ sẽ hài lòng.”
“Cố Viễn, cầu xin anh mà!”
“Cái gì mà nón xanh, cái gì mà Tống Trình, Đường Đình Xuyên chứ, tất cả đều là em bịa chuyện thôi! Từ nhỏ đến lớn em chỉ thích mỗi mình anh, trong lòng anh cũng hiểu rõ mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro