Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 29
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
Cố Viễn lạnh mặt, chậm chạp không tỏ thái độ gì, Đường Miên Miên sốt ruột đi vòng vòng quanh người anh ta nhưng cái tên này vẫn quay mặt đi không thèm nhìn cô.
“Thật đấy! Em vẫn còn trinh mà! Nếu anh không tin thì cứ tự thử nghiệm được không?”
Vừa dứt lời, Cố Viễn lập tức nhìn chằm chằm Đường Miên Miên với vẻ khó tin.
“Cô... Sao cái gì cũng nói được thế?”
Tai Cố Viễn đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, Đường Miên Miên biết đã nắm được suy nghĩ của anh ta rồi, chỉ cần thêm một cây đuốc nữa thôi.
“Ai nha... Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà, lên giường là chuyện đương nhiên…” Đường Miên Miên giơ tay ra đầu ngón tay thon dài trắng nõn dè dặt nắm lấy ống tay áo Cố Viễn rồi khẽ lắc lắc, dịu dàng nói:
“Chồng à... Diễn giúp em một lát đi mà…”
Cố Viễn cảm thấy ngực mình như vừa vỡ vụn, cảm giác tê dại tràn vào lòng như một dòng nước nóng hổi, một cảm giác khó hiểu lan tràn từ tận đáy lòng.
Anh ta rũ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp, quyến rũ của Đường Miên Miên. Anh ta quen biết cô đã nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô xinh đẹp như vậy.
Đầu ngón tay cô như có như không mà chạm vào mu bàn tay anh ta, cảm giác giật điện còn mạnh hơn so với lúc vô tình nắm tay Ôn Hiểu Nhược năm đó.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không thể nào!
Cố Viễn cuống quýt hất tay ra, cố ý sầm mặt nói: “Diễn thì được nhưng không cho phép động tay động chân nữa!”
Nói xong, người đàn ông sải đôi chân dài bước vào trong nhà.
“Cắt... Tự luyến!” Đường Miên Miên làm mặt quỷ với bóng lưng của Cố Viễn, sau đó nhếch miệng, cười khanh khách đuổi theo bước chân của người đàn ông.
Đôi khi Cố Viễn cũng khá đáng yêu, ít nhất thì dễ dụ dỗ hơn Đường Đình Xuyên nhiều.
Lúc này, Đường Đình Xuyên đang đứng sau cửa sổ trên tầng hai nhíu chặt mày.
Từ sau khi lên đại học, anh ta rất ít khi chạm mặt với Đường Miên Miên nhưng anh ta tin tưởng bản tính của một người rất khó thay đổi.
Nhưng mà tại sao? Lời nói, hành động của Đường Miên Miên hôm nay giống như đã hoàn toàn biến thành người khác?
Trừ phi...
Đường Đình Xuyên xoay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất khỏi cửa sổ.
Ngày lại mặt hôm nay có lẽ là ngày mà Đường Miên Miên vui vẻ nhất từ sau khi xuyên qua, cả bữa trưa và bữa tối đều rất vui vẻ.
Cố Viễn không chủ động ân ái nhưng dù Đường Miên Miên nói gì anh ta cũng gật đầu phối hợp.
Mặc dù ba Đường cảm thấy rất kỳ lạ nhưng nhớ đến ngày kết hôn, Cố Viễn lúc nào cũng lạnh mặt mà bây giờ lại nguyện ý phối hợp với con gái, chứng tỏ quan hệ của hai người đã có chuyển biến tốt thì cũng không hỏi nhiều.
Huống hồ, con gái và vợ đã nói chuyện thân thiết hơn trước nhiều, ông ấy không hiểu tại sao nhưng tóm lại vẫn là chuyện tốt.
Lúc trước con gái vẫn luôn muốn nhậm chức quản lý công ty giải trí trực thuộc Đường thị, nhưng ba Đường thấy tính tình con gái kiêu ngạo, ương ngạnh nên chưa từng đồng ý, thế mà hôm nay ông ấy lại vui vẻ gật đầu.
“Thật đấy! Em vẫn còn trinh mà! Nếu anh không tin thì cứ tự thử nghiệm được không?”
Vừa dứt lời, Cố Viễn lập tức nhìn chằm chằm Đường Miên Miên với vẻ khó tin.
“Cô... Sao cái gì cũng nói được thế?”
Tai Cố Viễn đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, Đường Miên Miên biết đã nắm được suy nghĩ của anh ta rồi, chỉ cần thêm một cây đuốc nữa thôi.
“Ai nha... Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà, lên giường là chuyện đương nhiên…” Đường Miên Miên giơ tay ra đầu ngón tay thon dài trắng nõn dè dặt nắm lấy ống tay áo Cố Viễn rồi khẽ lắc lắc, dịu dàng nói:
“Chồng à... Diễn giúp em một lát đi mà…”
Cố Viễn cảm thấy ngực mình như vừa vỡ vụn, cảm giác tê dại tràn vào lòng như một dòng nước nóng hổi, một cảm giác khó hiểu lan tràn từ tận đáy lòng.
Anh ta rũ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp, quyến rũ của Đường Miên Miên. Anh ta quen biết cô đã nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô xinh đẹp như vậy.
Đầu ngón tay cô như có như không mà chạm vào mu bàn tay anh ta, cảm giác giật điện còn mạnh hơn so với lúc vô tình nắm tay Ôn Hiểu Nhược năm đó.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không thể nào!
Cố Viễn cuống quýt hất tay ra, cố ý sầm mặt nói: “Diễn thì được nhưng không cho phép động tay động chân nữa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, người đàn ông sải đôi chân dài bước vào trong nhà.
“Cắt... Tự luyến!” Đường Miên Miên làm mặt quỷ với bóng lưng của Cố Viễn, sau đó nhếch miệng, cười khanh khách đuổi theo bước chân của người đàn ông.
Đôi khi Cố Viễn cũng khá đáng yêu, ít nhất thì dễ dụ dỗ hơn Đường Đình Xuyên nhiều.
Lúc này, Đường Đình Xuyên đang đứng sau cửa sổ trên tầng hai nhíu chặt mày.
Từ sau khi lên đại học, anh ta rất ít khi chạm mặt với Đường Miên Miên nhưng anh ta tin tưởng bản tính của một người rất khó thay đổi.
Nhưng mà tại sao? Lời nói, hành động của Đường Miên Miên hôm nay giống như đã hoàn toàn biến thành người khác?
Trừ phi...
Đường Đình Xuyên xoay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất khỏi cửa sổ.
Ngày lại mặt hôm nay có lẽ là ngày mà Đường Miên Miên vui vẻ nhất từ sau khi xuyên qua, cả bữa trưa và bữa tối đều rất vui vẻ.
Cố Viễn không chủ động ân ái nhưng dù Đường Miên Miên nói gì anh ta cũng gật đầu phối hợp.
Mặc dù ba Đường cảm thấy rất kỳ lạ nhưng nhớ đến ngày kết hôn, Cố Viễn lúc nào cũng lạnh mặt mà bây giờ lại nguyện ý phối hợp với con gái, chứng tỏ quan hệ của hai người đã có chuyển biến tốt thì cũng không hỏi nhiều.
Huống hồ, con gái và vợ đã nói chuyện thân thiết hơn trước nhiều, ông ấy không hiểu tại sao nhưng tóm lại vẫn là chuyện tốt.
Lúc trước con gái vẫn luôn muốn nhậm chức quản lý công ty giải trí trực thuộc Đường thị, nhưng ba Đường thấy tính tình con gái kiêu ngạo, ương ngạnh nên chưa từng đồng ý, thế mà hôm nay ông ấy lại vui vẻ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro