Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 34
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
Đường Đình Xuyên cố gắng kìm nén cảm xúc, trầm giọng hỏi: “Tuần sau cô muốn đến Nhạc Du à?”
Công ty giải trí này là một sản nghiệp đang kiếm được nhiều lợi nhuận nhất cho Đường thị, ba Đường không cho anh ta tiến vào sản nghiệp đang phát triển nhanh chóng như mặt trời ban trưa mà chỉ cho anh ta một doanh nghiệp chi nhánh này. Mấy năm nay, anh ta đã giúp Nhạc Du phát triển nhanh chóng, thế mà đúng lúc này Đường Miên Miên lại muốn nhảy vào chia một chén canh.
Sau bữa tối, ba Đường đã gọi anh ta vào thư phòng và nói cho anh ta biết chuyện này, thế là anh ta trằn trọc mãi không ngủ được, thế nên tất nhiên có thể nghe thấy tiếng rên rỉ mập mờ ở phòng bên cạnh.
Nghe thấy tiếng mở cửa và bước chân nặng nề đi ra, anh ta kết luận đó là Cố Viễn, không ngờ lúc ra cửa lại nhìn thấy bộ dạng cô ăn mặc hở hang như vậy.
“Anh không hoan nghênh em sao?” Đường Miên Miên kéo chăn che kín người, dè dặt hỏi anh ta.
Trong sách, Đường Miên Miên muốn vào Nhạc Du là để tranh cao thấp với Đường Đình Xuyên, nhưng cô chỉ là một người bình thường, chưa từng được học cách quản lý doanh nghiệp, sao có thể quản lý được công ty?
Cô chỉ muốn đi bổ mắt thôi, nếu gặp người mình thích có lẽ còn có thể bao nuôi được vài người, dù sao thì bây giờ cô cũng có tiền.
Huống hồ, Nhạc Du đã là thiên hạ của Đường Đình Xuyên từ lâu rồi, lúc ba Đường giao công ty nhỏ này cho anh ta, bởi vì là sản nghiệp nhánh nên đã cho anh ta hơn nửa số cổ phần. Anh ta đã là người phát ngôn lớn nhất ở Nhạc Du từ lâu, để cô vào đó chẳng qua là vì nể mặt ba Đường thôi.
“Tất nhiên là không phải.”
Anh ta chỉ muốn biết tại sao cô lại muốn vào Nhạc Du thôi, rõ ràng dưới trướng Đường thị còn có công ty khác kiếm được tiền mà.
Nếu cô không có ý gì khác thì anh ta có thể tha cho cô một lần, còn nếu đúng như mình nghĩ thì anh ta đã ghét cô sẵn từ trước rồi, đợi đến thời cơ thích hợp cho cô biến mất chẳng phải chuyện gì khó.
“Anh! Anh cứ yên tâm, em sẽ không tranh giành Nhạc Du với anh đâu, con người em chẳng có chí hướng gì lớn lao cả. Em biết anh có khát vọng, có tài hoa, giao công ty cho anh chắc chắn ba sẽ yên tâm.”
Đường Miên Miên vội vàng giơ tay ra thề để bày tỏ lòng thành.
Nếu cô nhớ không nhầm thì nhóm cổ đông lớn đều thấy rõ sự phát triển của Nhạc Du, mấy năm nay, Đường Đình Xuyên không chỉ nắm Nhạc Du trong tay mà ba Đường còn cho anh ta cả cổ phần tập đoàn, còn cả cổ phần trên danh nghĩa của mẹ kế chuyển cho anh ta nữa. Chính anh ta cũng đang ngầm thu mua cổ phần của tập đoàn.
Lúc cô lưu lạc ở miền bắc Myanmar cũng là lúc Đường Đình Xuyên đoạt quyền, từ bây giờ đến lúc đó cũng chỉ còn hơn một năm nữa thôi. Nói cách khác, bây giờ thực lực của anh ta đã rất lớn mạnh rồi, cô không thể để anh ta hiểu lầm rằng mình có suy nghĩ tranh quyền được.
Công ty giải trí này là một sản nghiệp đang kiếm được nhiều lợi nhuận nhất cho Đường thị, ba Đường không cho anh ta tiến vào sản nghiệp đang phát triển nhanh chóng như mặt trời ban trưa mà chỉ cho anh ta một doanh nghiệp chi nhánh này. Mấy năm nay, anh ta đã giúp Nhạc Du phát triển nhanh chóng, thế mà đúng lúc này Đường Miên Miên lại muốn nhảy vào chia một chén canh.
Sau bữa tối, ba Đường đã gọi anh ta vào thư phòng và nói cho anh ta biết chuyện này, thế là anh ta trằn trọc mãi không ngủ được, thế nên tất nhiên có thể nghe thấy tiếng rên rỉ mập mờ ở phòng bên cạnh.
Nghe thấy tiếng mở cửa và bước chân nặng nề đi ra, anh ta kết luận đó là Cố Viễn, không ngờ lúc ra cửa lại nhìn thấy bộ dạng cô ăn mặc hở hang như vậy.
“Anh không hoan nghênh em sao?” Đường Miên Miên kéo chăn che kín người, dè dặt hỏi anh ta.
Trong sách, Đường Miên Miên muốn vào Nhạc Du là để tranh cao thấp với Đường Đình Xuyên, nhưng cô chỉ là một người bình thường, chưa từng được học cách quản lý doanh nghiệp, sao có thể quản lý được công ty?
Cô chỉ muốn đi bổ mắt thôi, nếu gặp người mình thích có lẽ còn có thể bao nuôi được vài người, dù sao thì bây giờ cô cũng có tiền.
Huống hồ, Nhạc Du đã là thiên hạ của Đường Đình Xuyên từ lâu rồi, lúc ba Đường giao công ty nhỏ này cho anh ta, bởi vì là sản nghiệp nhánh nên đã cho anh ta hơn nửa số cổ phần. Anh ta đã là người phát ngôn lớn nhất ở Nhạc Du từ lâu, để cô vào đó chẳng qua là vì nể mặt ba Đường thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tất nhiên là không phải.”
Anh ta chỉ muốn biết tại sao cô lại muốn vào Nhạc Du thôi, rõ ràng dưới trướng Đường thị còn có công ty khác kiếm được tiền mà.
Nếu cô không có ý gì khác thì anh ta có thể tha cho cô một lần, còn nếu đúng như mình nghĩ thì anh ta đã ghét cô sẵn từ trước rồi, đợi đến thời cơ thích hợp cho cô biến mất chẳng phải chuyện gì khó.
“Anh! Anh cứ yên tâm, em sẽ không tranh giành Nhạc Du với anh đâu, con người em chẳng có chí hướng gì lớn lao cả. Em biết anh có khát vọng, có tài hoa, giao công ty cho anh chắc chắn ba sẽ yên tâm.”
Đường Miên Miên vội vàng giơ tay ra thề để bày tỏ lòng thành.
Nếu cô nhớ không nhầm thì nhóm cổ đông lớn đều thấy rõ sự phát triển của Nhạc Du, mấy năm nay, Đường Đình Xuyên không chỉ nắm Nhạc Du trong tay mà ba Đường còn cho anh ta cả cổ phần tập đoàn, còn cả cổ phần trên danh nghĩa của mẹ kế chuyển cho anh ta nữa. Chính anh ta cũng đang ngầm thu mua cổ phần của tập đoàn.
Lúc cô lưu lạc ở miền bắc Myanmar cũng là lúc Đường Đình Xuyên đoạt quyền, từ bây giờ đến lúc đó cũng chỉ còn hơn một năm nữa thôi. Nói cách khác, bây giờ thực lực của anh ta đã rất lớn mạnh rồi, cô không thể để anh ta hiểu lầm rằng mình có suy nghĩ tranh quyền được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro