Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 35
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
Chăn mềm đắp trên người cô theo động tác của cô mà chậm rãi trượt xuống, hai bầu ngực chi chít dấu tay của Đường Miên Miên bại lộ trước mắt Đường Đình Xuyên.
“A!”
Hơi lạnh thổi tới, Đường Miên Miên hét lên một tiếng, cuống quýt kéo chăn lên, động tác càng mạnh thì bộ ngực càng bị ép thành hình dạng mê người.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì Đường Đình Xuyên đã biến mất ở cửa ra vào.
Chết mất!
Đường Miên Miên hối hận che kín mặt, rốt cuộc hôm nay làm sao vậy?
Cố Viễn đã bỏ đi mất rồi! Cô phải làm sao đây?
Buồn bực cầm cái điện thoại lên mở danh bạ ra, Đường Miên Miên không khỏi thở dài. Nhân duyên của nguyên chủ tệ thật đấy, lúc cần thiết thì chả tìm được ai để nói chuyện giải tỏa cả.
Ngoài số của ba, Cố Viễn và Tống Trình ra thì trong danh bạ chỉ còn mỗi Giang Thi Ý, nhân vật này có xuất hiện thoáng qua trong sách, cái tên đầy ý thơ nhưng lại là một cô gái nhà giàu háo sắc không có lòng thừa kế gia sản. Cũng chính là người bạn duy nhất mà cô có thể giãi bày tâm trạng lúc này.
Trời vừa rạng sáng, Đường Miên Miên thử gọi điện thoại cho Giang Thi Ý xem sao.
Cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng thở gấp của phụ nữ bên kia điện thoại.
“Ưm... A... Miên Miên... Sao vậy? Tìm tớ... Tìm tớ... A... Làm gì…”
Tiếng rên rỉ khiến người ta miên man suy nghĩ làm Đường Miên Miên chợt nhớ lại hình ảnh ân ái của cô và Cố Viễn.
“Không có gì! Cậu không tiện thì để hôm khác nói vậy.” Đường Miên Miên hốt hoảng nói, sau đó muốn cúp máy ngay lập tức.
“Có mà... Cậu chờ chút…”
Sau một loạt âm thanh ồn ào từ bên kia, cuối cùng Giang Thi Ý cũng hít thở bình thường lại.
“Sao thế? Nửa đêm nửa hôm mà người mới tân hôn như cậu lại có thời gian rảnh gọi điện cho tớ à cơ à? Cố Viễn để cậu phòng không gối chiếc hả?”
“Ai... Một lời khó mà nói hết được, cậu đang ở đâu vậy? Có tiện gặp tớ không?”
Giang Thi Ý rất ngạc nhiên, do dự nói: “Đường Miên Miên, cậu có chắc là muốn đến tìm tớ không?”
Khi đến quán bar mà Giang Thi Ý gửi định vị cho cô, dưới ánh đèn mờ và âm nhạc xập xình, nam thanh nữ tú đang nhiệt tình nhảy nhót trên sàn. Cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Trong góc tối, có một hàng ghế dài hơi khuất, tiếng rên rỉ phát ra từ những đôi nam nữ đang giao hoan thỉnh thoảng lại truyền ra khiến Đường Miên Miên rất sốc.
Tuy cô có tính háo sắc nhưng tối đa cũng chỉ là thích trai đẹp thôi, quả thực chưa từng dùng đao thật kiếm thật ra trận, càng không nghĩ đến chuyện làm chuyện này ngay giữa bàn dân thiên hạ. Quả thực là mở rộng tầm mắt.
“Miên Miên!”
Ở một quầy bar cách đó không xa, Giang Thi Ý nhiệt tình vẫy tay với cô.
Chen qua biển người đông đúc, Đường Miên Miên vừa ngồi xuống đã bị thu hút bởi những dấu hôn màu tím xanh chi chít trên ngực Giang Thi Ý.
“Ai da! Cậu nhìn gì thế? Vừa nãy có một anh chàng người mẫu lai rất đẹp trai, không nhịn được nên mới…”
“A!”
Hơi lạnh thổi tới, Đường Miên Miên hét lên một tiếng, cuống quýt kéo chăn lên, động tác càng mạnh thì bộ ngực càng bị ép thành hình dạng mê người.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì Đường Đình Xuyên đã biến mất ở cửa ra vào.
Chết mất!
Đường Miên Miên hối hận che kín mặt, rốt cuộc hôm nay làm sao vậy?
Cố Viễn đã bỏ đi mất rồi! Cô phải làm sao đây?
Buồn bực cầm cái điện thoại lên mở danh bạ ra, Đường Miên Miên không khỏi thở dài. Nhân duyên của nguyên chủ tệ thật đấy, lúc cần thiết thì chả tìm được ai để nói chuyện giải tỏa cả.
Ngoài số của ba, Cố Viễn và Tống Trình ra thì trong danh bạ chỉ còn mỗi Giang Thi Ý, nhân vật này có xuất hiện thoáng qua trong sách, cái tên đầy ý thơ nhưng lại là một cô gái nhà giàu háo sắc không có lòng thừa kế gia sản. Cũng chính là người bạn duy nhất mà cô có thể giãi bày tâm trạng lúc này.
Trời vừa rạng sáng, Đường Miên Miên thử gọi điện thoại cho Giang Thi Ý xem sao.
Cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng thở gấp của phụ nữ bên kia điện thoại.
“Ưm... A... Miên Miên... Sao vậy? Tìm tớ... Tìm tớ... A... Làm gì…”
Tiếng rên rỉ khiến người ta miên man suy nghĩ làm Đường Miên Miên chợt nhớ lại hình ảnh ân ái của cô và Cố Viễn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì! Cậu không tiện thì để hôm khác nói vậy.” Đường Miên Miên hốt hoảng nói, sau đó muốn cúp máy ngay lập tức.
“Có mà... Cậu chờ chút…”
Sau một loạt âm thanh ồn ào từ bên kia, cuối cùng Giang Thi Ý cũng hít thở bình thường lại.
“Sao thế? Nửa đêm nửa hôm mà người mới tân hôn như cậu lại có thời gian rảnh gọi điện cho tớ à cơ à? Cố Viễn để cậu phòng không gối chiếc hả?”
“Ai... Một lời khó mà nói hết được, cậu đang ở đâu vậy? Có tiện gặp tớ không?”
Giang Thi Ý rất ngạc nhiên, do dự nói: “Đường Miên Miên, cậu có chắc là muốn đến tìm tớ không?”
Khi đến quán bar mà Giang Thi Ý gửi định vị cho cô, dưới ánh đèn mờ và âm nhạc xập xình, nam thanh nữ tú đang nhiệt tình nhảy nhót trên sàn. Cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Trong góc tối, có một hàng ghế dài hơi khuất, tiếng rên rỉ phát ra từ những đôi nam nữ đang giao hoan thỉnh thoảng lại truyền ra khiến Đường Miên Miên rất sốc.
Tuy cô có tính háo sắc nhưng tối đa cũng chỉ là thích trai đẹp thôi, quả thực chưa từng dùng đao thật kiếm thật ra trận, càng không nghĩ đến chuyện làm chuyện này ngay giữa bàn dân thiên hạ. Quả thực là mở rộng tầm mắt.
“Miên Miên!”
Ở một quầy bar cách đó không xa, Giang Thi Ý nhiệt tình vẫy tay với cô.
Chen qua biển người đông đúc, Đường Miên Miên vừa ngồi xuống đã bị thu hút bởi những dấu hôn màu tím xanh chi chít trên ngực Giang Thi Ý.
“Ai da! Cậu nhìn gì thế? Vừa nãy có một anh chàng người mẫu lai rất đẹp trai, không nhịn được nên mới…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro