Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Mẹ Bia Đỡ Đạn Của Nam Chính
Vừa Xuyên Vào Đ...
2024-08-26 17:51:26
Trong nhà kho bỏ hoang, hai người đàn ông một cao một thấp đang nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, mái tóc dài đến thắt lưng, bởi vì bị bắt cóc mà mái tóc dài rối bù, có vài sợi dính trên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, hai tròng mắt ảm đạm vô thần, không hiểu sao có loại cảm giác vỡ nát.
Nam nhân cao lớn chép chép miệng, đối với Lỗi Tử thở dài: "Lỗi Tử anh nói mối tình đầu của Phong ca thật đúng là xinh đẹp, khó trách Phong ca nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi không quên."
"Đúng vậy, nhìn dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, thậm chí làn da cũng mềm mại như trứng bóc." Người đàn ông thấp bé ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Kiều Kiều đang quỳ trên mặt đất.
Phu nhân nhà có tiền đúng là có khác, cho dù sinh con dáng người này vẫn giống như tiểu cô nương, không giống vợ nhà ta, sinh con xong thắt lưng thô như thùng nước. "Nam nhân cao lớn nhìn nữ nhân điềm đạm đáng yêu trên mặt đất, so sánh với vợ nhà mình, thật sự là không thể so sánh.
“Mao Tử, so sánh làm gì, lần này chúng ta làm xong nhiệm vụ, Phong ca sẽ cho mình rất nhiều tiền, cô gái này dù có xinh đẹp đến đâu cũng không đến lượt chúng ta chơi, đến lúc đó muốn tìm cái gì thì tìm " Lôi tử sợ rằng Mao tử muốn động tay động chân, đến lúc đó Bạch Kiều Kiều cáo trạng gây phiền toái.
Người đàn ông tên Mao tử kia có ngứa ngáy cũng phải chịu đựng, không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, tôi cũng không phải không biết."
Cả hai người họ vốn là những tên côn đồ chơi bời lêu lỏng, cùng Phong ca trong miệng bọn họ đều đến từ một thôn.
Bạch Kiều Kiều nghe hai người này tùy ý đánh giá, cúi đầu trầm mặc, bình thường cô sẽ cho mỗi người một cục gạch, đáng tiếc hiện tại cô không có biện pháp.
Bởi vì bây giờ tay chân cô đều bị trói chặt đến mức không thể cử động được.
Nhưng may mắn thay, Phong ca trong miệng hai nam nhân này còn chưa xuất hiện, cô vẫn an toàn.
Vốn dĩ cô chỉ ngủ một giấc, sau đó không hiểu sao lại trở thành người phụ nữ bị bắt cóc này. Cô cũng có được tất cả những ký ức của người phụ nữ này.
Nguyên thân có cùng tên họ với cô, ngoại trừ việc Bạch Kiều Kiều chỉ là một đứa trẻ mồ côi, còn nguyên thân là con gái của gia đình thương gia giàu có Bạch gia.
Sau khi đọc được toàn bộ ký ức, Bạch Kiều Kiều hiểu được nguyên nhân mình bị bắt cóc đã bị sốc.
Bởi vì nguyên thân bị bắt cóc hoàn toàn do mối tình đầu của cô lên kế hoạch, chính là Phong ca được hai người trước mặt cô nhắc đến.
Kế hoạch ban đầu chính là hai người hợp mưu cùng nhau lừa gạt tiền của chồng cũ, sau đó cùng nhau bỏ trốn. Nào nghĩ tới Phong ca kia thật sự bắt cóc cô, kế tiếp hắn còn muốn làm gì cô cũng không biết.
Sau khi hiểu được nguồn gốc vụ bắt cóc, trong đầu Bạch Kiều Kiều hiện lên bốn chữ to đùng.
MDZZ! ! !
Thật là một hành động kỳ lạ!
Phu nhân nhà giàu không muốn làm, nhất định phải chơi những trò kích thích này!
Bạch Kiều Kiều đang phàn nàn thì trong đầu cô đột nhiên vang lên một giọng nói điện tử lạnh lùng.
[“Đinh, phát hiện sự sống của ký chủ, hệ thống bắt đầu nạp 1%...5%…”]
Hệ thống?
Nghe được âm thanh điện tử trong đầu, Bạch Kiều Kiêu lén nhìn hai người trước mặt, giống như không nghe thấy gì, bọn họ chỉ ngồi bên cạnh cô canh giữ.
Không để hai người chú ý tới điều gì, Bạch Kiều Kiều càng cúi đầu thấp hơn.
["50%...99%...100% tải hoàn tất."]
Hệ thống: ["Hệ thống đã tải xong, ký chủ có tiếp nhận nhiệm vụ chính hay không, hệ thống sẽ cố gắng hết sức giúp ký chủ thoát khỏi nguy hiểm nếu nhận nhiệm vụ, đồng thời hệ thống sẽ lựa chọn giải trừ nếu từ chối nhiệm vụ. "]
Đương nhiên là lựa chọn tiếp nhận rồi! Hiện tại cô đang bị trói, chồng cũ của cô không biết có đến giải cứu hay không nên chỉ có thể đặt hy vọng vào hệ thống này.
Bạch Kiều Kiều: Chấp nhận!
Hệ thống này còn rất biết cách lợi dụng. Cô lẩm bẩm trong lòng.
Hệ thống: [ kí chủ đã nhận nhiệm vụ, tiếp theo yêu cầu kí chủ cố gắng hết sức để duy trì thể lực. Chờ cơ hội trốn thoát. 】
Hiện tại có hệ thống ở bên cạnh, mặc dù nó còn chưa làm gì, nhưng tâm tình Bạch Kiêu Kiều cũng đã bình tĩnh lại.
Hệ thống: [Sau khi hệ thống kiểm tra, hiện tại cơ thể của ký chủ đang bị cạn kiệt nước và năng lượng nghiêm trọng, cơ thể yếu ớt và thể chất không đủ,vì bảo đảm trong quá trình chạy trốn kí chủ có đầy đủ năng lượng để chống đỡ. Khuyến nghị rằng ký chủ nên bộc lộ điểm yếu một cách thích hợp,tranh thủ một ít nước cùng thức ăn. 】
Cơ thể yếu? Bạch Kiều Kiều cười khổ, nguyên thân đã bị xuất huyết nặng sau khi sinh con, hơn nữa, còn mắc chứng trầm cảm sau sinh, không chăm sóc tốt cho cơ thể, đang trong tình trạng ốm yếu.
Kế hoạch bỏ trốn lúc đầu đã không có thức ăn và nước uống, bây giờ cơ thể thậm chí còn yếu hơn.
Đã thế! Vẫn nghĩ đến việc bỏ trốn cùng người yêu!
Bạch Kiều Kiều trong lòng chán ghét, nhưng lại đang nghĩ cách dụ dỗ hai người này cho mình ăn.
nghĩ như vậy, Bạch Kiều Kiều bắt đầu nức nở, khóc cũng có kỹ xảo.
Giọng khóc cũng rất mỏng manh và yếu ớt, thành công thu hút sự chú ý của hai người đàn ông.
“Sao cô lại khóc?” Mao tử sốt ruột hỏi.
Lôi Tử và Mao tử nhìn Bạch Kiều Kiều đang khóc.
"Tôi... tôi sợ..." Bạch Kiều Kiều ngẩng đầu lên, đôi lông mày xinh đẹp dường như cau lại, đôi mắt đào quyến rũ tràn ngập nước mắt muốn rơi cũng không rơi được, khuôn miệng anh đào khẽ run lên .
Bộ dáng đáng thương này kinh diễm đến mức cả hai người đều không khỏi nuốt nước miếng.
Từ xa xưa, cái đẹp thường khiến người ta lầm tưởng.
Bạch Kiều Kiều tiếp tục bộ dáng đáng thương: "Khi nào thì anh Phong mới tới? Không phải anh ấy nói khi lấy được tiền của Trần Ngôn sẽ dẫn tôi theo sao?"
Nói xong cô tiếp tục sướt mướt.
Mao tử và Lôi Tử hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ này còn chưa hiểu rõ tình hình, cho rằng còn đang cùng bọn họ diễn kịch.
Cả hai đều không ngờ rằng một người đẹp thanh tú như vậy lại có bộ óc yêu đương.
Trương Viễn Phong từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ đến việc cùng Bạch Kiều Kiều bỏ trốn, đồng thời lên kế hoạch lừa tiền rồi trực tiếp cắt đứt mối quan hệ.
Tuy nhiên, mỹ nữ hiểu nhầm như vậy, bọn họ cũng bớt lo lắng. Tránh cho mình gặp rắc rối.
Mao tử dỗ dành cô: "Chị dâu, chị yên tâm, chờ tiền của Trần Ngôn vào tay, anh Phong sẽ cởi trói cho chị, hiện tại cũng vì lừa gạt tên Trần Ngôn kia, lát nữa nói không chừng còn phải gọi video với Trần Ngôn, càng trân thực càng tốt, chị nhẫn nhịn một tí."
"Đúng vậy, chị dâu, tạm thời chị hãy chịu đựng, anh Phong còn ở bên ngoài xử lý việc, anh ấy chỉ đợi tiền đến tay chúng ta rồi chạy thôi." Lôi Tử cũng dỗ dành.
Bạch Kiều Kiều nghe vậy, mang theo chút nức nở, nói tiếp: "Có thật không?"
"Thật đấy"
“Đúng vậy, chị dâu, không ai hiểu rõ tình cảm của Anh Phong dành cho chị hơn chị phải không?”
Bạch Kiều Kiều đưa ra yêu cầu: "Vậy... tôi hiện tại có chút đói bụng, các anh có thể cho tôi ăn chút gì không?"
Hai người nhìn thấy yêu cầu của Bạch Kiều Kiều cũng không để ý nhiều, dù sao đều muốn giết con tin, cho ăn trước khi lên đường cũng không có gì.
Lôi tử mang bánh mì và nước khoáng đến chỗ Bạch Kiều Kiều, mở bánh mì và đút cho Bạch Kiều Kiều.
"Chị dâu, chị cũng đừng trách em, chủ yếu là cảnh này chúng ta phải diễn thật, không thể cởi trói cho chị, chị cứ ăn đi."
Bạch Kiều Kiều thầm mắng hai người này quá cẩn thận, cho dù cô có bệnh cũng không dám cởi trói.
Cũng may mắn còn có chút đồ ăn, nếu không lát nữa cô sẽ không còn sức để chạy trốn.
Cô ăn bánh mì từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng uống nước, nhưng cơ thể cô quá yếu nên không thể ăn nhiều, nửa miếng bánh mì là đủ.
Ăn xong, Bạch Kiều Kiêu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không còn yếu như trước, cô cúi đầu thay đổi tư thế, để lấy lại sức lực.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, mái tóc dài đến thắt lưng, bởi vì bị bắt cóc mà mái tóc dài rối bù, có vài sợi dính trên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, hai tròng mắt ảm đạm vô thần, không hiểu sao có loại cảm giác vỡ nát.
Nam nhân cao lớn chép chép miệng, đối với Lỗi Tử thở dài: "Lỗi Tử anh nói mối tình đầu của Phong ca thật đúng là xinh đẹp, khó trách Phong ca nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi không quên."
"Đúng vậy, nhìn dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, thậm chí làn da cũng mềm mại như trứng bóc." Người đàn ông thấp bé ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Kiều Kiều đang quỳ trên mặt đất.
Phu nhân nhà có tiền đúng là có khác, cho dù sinh con dáng người này vẫn giống như tiểu cô nương, không giống vợ nhà ta, sinh con xong thắt lưng thô như thùng nước. "Nam nhân cao lớn nhìn nữ nhân điềm đạm đáng yêu trên mặt đất, so sánh với vợ nhà mình, thật sự là không thể so sánh.
“Mao Tử, so sánh làm gì, lần này chúng ta làm xong nhiệm vụ, Phong ca sẽ cho mình rất nhiều tiền, cô gái này dù có xinh đẹp đến đâu cũng không đến lượt chúng ta chơi, đến lúc đó muốn tìm cái gì thì tìm " Lôi tử sợ rằng Mao tử muốn động tay động chân, đến lúc đó Bạch Kiều Kiều cáo trạng gây phiền toái.
Người đàn ông tên Mao tử kia có ngứa ngáy cũng phải chịu đựng, không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, tôi cũng không phải không biết."
Cả hai người họ vốn là những tên côn đồ chơi bời lêu lỏng, cùng Phong ca trong miệng bọn họ đều đến từ một thôn.
Bạch Kiều Kiều nghe hai người này tùy ý đánh giá, cúi đầu trầm mặc, bình thường cô sẽ cho mỗi người một cục gạch, đáng tiếc hiện tại cô không có biện pháp.
Bởi vì bây giờ tay chân cô đều bị trói chặt đến mức không thể cử động được.
Nhưng may mắn thay, Phong ca trong miệng hai nam nhân này còn chưa xuất hiện, cô vẫn an toàn.
Vốn dĩ cô chỉ ngủ một giấc, sau đó không hiểu sao lại trở thành người phụ nữ bị bắt cóc này. Cô cũng có được tất cả những ký ức của người phụ nữ này.
Nguyên thân có cùng tên họ với cô, ngoại trừ việc Bạch Kiều Kiều chỉ là một đứa trẻ mồ côi, còn nguyên thân là con gái của gia đình thương gia giàu có Bạch gia.
Sau khi đọc được toàn bộ ký ức, Bạch Kiều Kiều hiểu được nguyên nhân mình bị bắt cóc đã bị sốc.
Bởi vì nguyên thân bị bắt cóc hoàn toàn do mối tình đầu của cô lên kế hoạch, chính là Phong ca được hai người trước mặt cô nhắc đến.
Kế hoạch ban đầu chính là hai người hợp mưu cùng nhau lừa gạt tiền của chồng cũ, sau đó cùng nhau bỏ trốn. Nào nghĩ tới Phong ca kia thật sự bắt cóc cô, kế tiếp hắn còn muốn làm gì cô cũng không biết.
Sau khi hiểu được nguồn gốc vụ bắt cóc, trong đầu Bạch Kiều Kiều hiện lên bốn chữ to đùng.
MDZZ! ! !
Thật là một hành động kỳ lạ!
Phu nhân nhà giàu không muốn làm, nhất định phải chơi những trò kích thích này!
Bạch Kiều Kiều đang phàn nàn thì trong đầu cô đột nhiên vang lên một giọng nói điện tử lạnh lùng.
[“Đinh, phát hiện sự sống của ký chủ, hệ thống bắt đầu nạp 1%...5%…”]
Hệ thống?
Nghe được âm thanh điện tử trong đầu, Bạch Kiều Kiêu lén nhìn hai người trước mặt, giống như không nghe thấy gì, bọn họ chỉ ngồi bên cạnh cô canh giữ.
Không để hai người chú ý tới điều gì, Bạch Kiều Kiều càng cúi đầu thấp hơn.
["50%...99%...100% tải hoàn tất."]
Hệ thống: ["Hệ thống đã tải xong, ký chủ có tiếp nhận nhiệm vụ chính hay không, hệ thống sẽ cố gắng hết sức giúp ký chủ thoát khỏi nguy hiểm nếu nhận nhiệm vụ, đồng thời hệ thống sẽ lựa chọn giải trừ nếu từ chối nhiệm vụ. "]
Đương nhiên là lựa chọn tiếp nhận rồi! Hiện tại cô đang bị trói, chồng cũ của cô không biết có đến giải cứu hay không nên chỉ có thể đặt hy vọng vào hệ thống này.
Bạch Kiều Kiều: Chấp nhận!
Hệ thống này còn rất biết cách lợi dụng. Cô lẩm bẩm trong lòng.
Hệ thống: [ kí chủ đã nhận nhiệm vụ, tiếp theo yêu cầu kí chủ cố gắng hết sức để duy trì thể lực. Chờ cơ hội trốn thoát. 】
Hiện tại có hệ thống ở bên cạnh, mặc dù nó còn chưa làm gì, nhưng tâm tình Bạch Kiêu Kiều cũng đã bình tĩnh lại.
Hệ thống: [Sau khi hệ thống kiểm tra, hiện tại cơ thể của ký chủ đang bị cạn kiệt nước và năng lượng nghiêm trọng, cơ thể yếu ớt và thể chất không đủ,vì bảo đảm trong quá trình chạy trốn kí chủ có đầy đủ năng lượng để chống đỡ. Khuyến nghị rằng ký chủ nên bộc lộ điểm yếu một cách thích hợp,tranh thủ một ít nước cùng thức ăn. 】
Cơ thể yếu? Bạch Kiều Kiều cười khổ, nguyên thân đã bị xuất huyết nặng sau khi sinh con, hơn nữa, còn mắc chứng trầm cảm sau sinh, không chăm sóc tốt cho cơ thể, đang trong tình trạng ốm yếu.
Kế hoạch bỏ trốn lúc đầu đã không có thức ăn và nước uống, bây giờ cơ thể thậm chí còn yếu hơn.
Đã thế! Vẫn nghĩ đến việc bỏ trốn cùng người yêu!
Bạch Kiều Kiều trong lòng chán ghét, nhưng lại đang nghĩ cách dụ dỗ hai người này cho mình ăn.
nghĩ như vậy, Bạch Kiều Kiều bắt đầu nức nở, khóc cũng có kỹ xảo.
Giọng khóc cũng rất mỏng manh và yếu ớt, thành công thu hút sự chú ý của hai người đàn ông.
“Sao cô lại khóc?” Mao tử sốt ruột hỏi.
Lôi Tử và Mao tử nhìn Bạch Kiều Kiều đang khóc.
"Tôi... tôi sợ..." Bạch Kiều Kiều ngẩng đầu lên, đôi lông mày xinh đẹp dường như cau lại, đôi mắt đào quyến rũ tràn ngập nước mắt muốn rơi cũng không rơi được, khuôn miệng anh đào khẽ run lên .
Bộ dáng đáng thương này kinh diễm đến mức cả hai người đều không khỏi nuốt nước miếng.
Từ xa xưa, cái đẹp thường khiến người ta lầm tưởng.
Bạch Kiều Kiều tiếp tục bộ dáng đáng thương: "Khi nào thì anh Phong mới tới? Không phải anh ấy nói khi lấy được tiền của Trần Ngôn sẽ dẫn tôi theo sao?"
Nói xong cô tiếp tục sướt mướt.
Mao tử và Lôi Tử hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ này còn chưa hiểu rõ tình hình, cho rằng còn đang cùng bọn họ diễn kịch.
Cả hai đều không ngờ rằng một người đẹp thanh tú như vậy lại có bộ óc yêu đương.
Trương Viễn Phong từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ đến việc cùng Bạch Kiều Kiều bỏ trốn, đồng thời lên kế hoạch lừa tiền rồi trực tiếp cắt đứt mối quan hệ.
Tuy nhiên, mỹ nữ hiểu nhầm như vậy, bọn họ cũng bớt lo lắng. Tránh cho mình gặp rắc rối.
Mao tử dỗ dành cô: "Chị dâu, chị yên tâm, chờ tiền của Trần Ngôn vào tay, anh Phong sẽ cởi trói cho chị, hiện tại cũng vì lừa gạt tên Trần Ngôn kia, lát nữa nói không chừng còn phải gọi video với Trần Ngôn, càng trân thực càng tốt, chị nhẫn nhịn một tí."
"Đúng vậy, chị dâu, tạm thời chị hãy chịu đựng, anh Phong còn ở bên ngoài xử lý việc, anh ấy chỉ đợi tiền đến tay chúng ta rồi chạy thôi." Lôi Tử cũng dỗ dành.
Bạch Kiều Kiều nghe vậy, mang theo chút nức nở, nói tiếp: "Có thật không?"
"Thật đấy"
“Đúng vậy, chị dâu, không ai hiểu rõ tình cảm của Anh Phong dành cho chị hơn chị phải không?”
Bạch Kiều Kiều đưa ra yêu cầu: "Vậy... tôi hiện tại có chút đói bụng, các anh có thể cho tôi ăn chút gì không?"
Hai người nhìn thấy yêu cầu của Bạch Kiều Kiều cũng không để ý nhiều, dù sao đều muốn giết con tin, cho ăn trước khi lên đường cũng không có gì.
Lôi tử mang bánh mì và nước khoáng đến chỗ Bạch Kiều Kiều, mở bánh mì và đút cho Bạch Kiều Kiều.
"Chị dâu, chị cũng đừng trách em, chủ yếu là cảnh này chúng ta phải diễn thật, không thể cởi trói cho chị, chị cứ ăn đi."
Bạch Kiều Kiều thầm mắng hai người này quá cẩn thận, cho dù cô có bệnh cũng không dám cởi trói.
Cũng may mắn còn có chút đồ ăn, nếu không lát nữa cô sẽ không còn sức để chạy trốn.
Cô ăn bánh mì từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng uống nước, nhưng cơ thể cô quá yếu nên không thể ăn nhiều, nửa miếng bánh mì là đủ.
Ăn xong, Bạch Kiều Kiêu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không còn yếu như trước, cô cúi đầu thay đổi tư thế, để lấy lại sức lực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro