Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Trong Mộng (3)
2024-11-17 01:42:26
Hạ Viễn Quân cảm thấy bản thân thật cầm thú, bọn họ chỉ vừa quen biết nhau ngày đầu tiên, đối phương rất còn có khả năng đã có bạn trai, thế mà hắn vừa nhìn đã muốn ôm hôn cậu, thậm chí chiếm hữu lấy cậu.
Nhưng mà không sao, đây chỉ là một giấc mộng, sẽ không có ai biết.
.
Kỳ Trạch không thở nổi.
Đầu óc cậu đã bị Hạ Viễn Quân hôn đến mơ hồ, không rõ tại sao mới giây trước còn đang ở phòng học, giây sau đã xuất hiện giữa một màn sương trắng. Cậu không thể phân biệt được đây là hiện thực hay cảnh trong mơ, nhưng bất kể nó là gì cũng không nỡ buông tay. Kỳ Trạch nâng cần cổ mong manh trắng nõn lên, tay nắm chặt vạt áo trước ngực Hạ Viễn Quân, đôi mắt ngập đầy cuồng nhiệt phóng túng để mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Cậu thật sự quá nhớ hắn.
Sáng sớm hôm sau thành phố C cũng ngập đầy sương mù. Màn sương lượn lờ giăng khắp tòa biệt thự, nếu nhìn từ cửa sổ sẽ cảm thấy phong cảnh càng thêm tươi mát lãng mạn hơn.
Hôm nay Ôn Uyển là người dậy sớm nhất, mới 7 giờ cô đã xuống lầu tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Nửa tiếng sau Vu Thu mới vội vàng lao xuống, ngượng ngùng gãi má vì dậy trễ. Cậu ta bị lạ giường nên đêm qua ngủ không được ngon lắm.
Ôn Uyển không có vẻ gì là bực dọc mà vẫn đáp lại rất ôn hòa, nói cô không cần đi làm sớm nên vẫn còn thời gian chuẩn bị. Dùng bữa sáng xong, Vu Thu hỏi cô muốn đi đâu để cậu ta đưa một đoạn, Ôn Uyển không có xe riêng, thế là cuối cùng hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Bọn họ vừa đi khuất, Kỳ Trạch liền bước xuống.
Thật ra cậu đã dậy từ hồi 8 giờ, nhưng là để lẻn vào phòng tắm đỏ mặt tắm rửa giặt quần lót, cho nên mất hơi nhiều thời gian.
Giấc mơ đêm qua thật sự quá…
Khụ, sáng nay Kỳ Trạch còn không có nổi dũng khí liếc sang Hạ Viễn Quân nằm trên giường bên cạnh, phải đối diện với khuôn mặt quá giống bệ hạ cũng đủ khiến cậu xấu hổ phát điên.
Ôn Uyển chuẩn bị sandwich cho cả nhà, Kỳ Trạch mở tủ lạnh rót một ly sữa, hâm nóng sữa xong liền ngồi xuống bàn bắt đầu dùng bữa.
Chờ cho dư âm giấc mộng tối hôm qua tan đi, lúc này Kỳ Trạch mới nhận ra sáng nay mình không còn buồn nôn nữa, thậm chí ăn uống rất ngon miệng.
Đây là một chuyện tốt.
Ăn xong sandwich, cậu ôm cốc sữa đi nhìn thử chậu hoa của mình, sau đó tìm thấy trên cành cây một mảnh cỏ, hai mảnh cỏ, ba mảnh cỏ, bốn mảnh cỏ bốn lá.
“!!!”
Kỳ Trạch hoảng hốt nấc một cái.
Có khi nào nhân viên công tác đặt nhầm rồi không? Sao cậu lại có tận bốn mảnh được?!
Còn chưa kịp xem kỹ đằng sau mỗi mảnh cỏ bốn lá viết gì, Kỳ Trạch nghe thấy tiếng người bước xuống cầu thang bèn vội vàng cất cả bốn tờ giấy vào trong túi rồi quay ra phòng khách xem thử.
Người bước xuống là ba cô gái còn lại trong nhà.
Kỳ Trạch nghĩ đến chuyện có lẽ ba trong số bốn mảnh giấy trong túi mình là do các cô đưa cho, tức khắc bối rối không biết nên đặt tay chân vào đâu mới phải. Cậu cẩn thận lên tiếng: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Ba cô gái vừa xuống lầu đã trông thấy Kỳ Trạch mang bộ dạng ngái ngủ, mái tóc trên đầu xoăn tít làm Hồ Lý và Bạch Linh Tiên ngứa hết cả tay, muốn vuốt thử mấy cái.
Kỳ Trạch nhìn cốc sữa, rốt cuộc cũng tìm được đề tài bèn chỉ vào trong bếp: “Hai người Vu Thu chuẩn bị bữa sáng rồi, các cô có muốn ăn một chút trước khi ra ngoài không?”
Các cô gái mỉm cười cùng nhau bước vào bếp.
Kỳ Trạch ngồi một mình đối diện các cô ngượng ngùng đến mức không biết nên nói gì, vì thế cậu cố uống cho xong sữa rồi cầm cái cốc đi rửa để thoát khỏi tình cảnh này.
Đáng tiếc, không ngồi cùng nhau không có nghĩa là không trao đổi được.
Hồ Lý vừa ăn bánh mì vừa hỏi cậu: “Kỳ Trạch, lát nữa cậu muốn đi đâu?”
Kỳ Trạch: “Tân Thụy.”
Đôi mắt cáo của Hồ Lý cong lên, “Tôi đi Hải Lộ, đúng lúc tiện đường đấy, hay là chúng ta đi cùng nhau đi?”
Kỳ Trạch nhớ lại chuyện tối qua đã đồng ý để Hạ Viễn Quân đưa đi, bèn lịch sự từ chối: “Không cần đâu ạ…”
Hồ Lý khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu. Lực sát thương của chị đẹp gợi cảm đột ngột moe hóa là vô cùng lớn, may mà Kỳ Trạch không thẳng nên mới miễn dịch được.
Kỳ Trạch đang muốn mở miệng giải thích thì có tiếng bước chân từ ngoài phòng bếp vọng vào, người đến là Hạ Viễn Quân. Hắn vừa xuất hiện đã dùng ánh mắt thách thức nhìn chằm chằm vào Hồ Lý: “Tôi và Kỳ Trạch hẹn nhau sáng nay cùng đi rồi!”
Lời tác giả:
Công (ngượng ngùng): Mới gặp nhau lần đầu mà tôi đã mơ thấy mình ấy ấy với em ấy rồi!
Kỳ Trạch: …
Nhưng mà không sao, đây chỉ là một giấc mộng, sẽ không có ai biết.
.
Kỳ Trạch không thở nổi.
Đầu óc cậu đã bị Hạ Viễn Quân hôn đến mơ hồ, không rõ tại sao mới giây trước còn đang ở phòng học, giây sau đã xuất hiện giữa một màn sương trắng. Cậu không thể phân biệt được đây là hiện thực hay cảnh trong mơ, nhưng bất kể nó là gì cũng không nỡ buông tay. Kỳ Trạch nâng cần cổ mong manh trắng nõn lên, tay nắm chặt vạt áo trước ngực Hạ Viễn Quân, đôi mắt ngập đầy cuồng nhiệt phóng túng để mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Cậu thật sự quá nhớ hắn.
Sáng sớm hôm sau thành phố C cũng ngập đầy sương mù. Màn sương lượn lờ giăng khắp tòa biệt thự, nếu nhìn từ cửa sổ sẽ cảm thấy phong cảnh càng thêm tươi mát lãng mạn hơn.
Hôm nay Ôn Uyển là người dậy sớm nhất, mới 7 giờ cô đã xuống lầu tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Nửa tiếng sau Vu Thu mới vội vàng lao xuống, ngượng ngùng gãi má vì dậy trễ. Cậu ta bị lạ giường nên đêm qua ngủ không được ngon lắm.
Ôn Uyển không có vẻ gì là bực dọc mà vẫn đáp lại rất ôn hòa, nói cô không cần đi làm sớm nên vẫn còn thời gian chuẩn bị. Dùng bữa sáng xong, Vu Thu hỏi cô muốn đi đâu để cậu ta đưa một đoạn, Ôn Uyển không có xe riêng, thế là cuối cùng hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Bọn họ vừa đi khuất, Kỳ Trạch liền bước xuống.
Thật ra cậu đã dậy từ hồi 8 giờ, nhưng là để lẻn vào phòng tắm đỏ mặt tắm rửa giặt quần lót, cho nên mất hơi nhiều thời gian.
Giấc mơ đêm qua thật sự quá…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khụ, sáng nay Kỳ Trạch còn không có nổi dũng khí liếc sang Hạ Viễn Quân nằm trên giường bên cạnh, phải đối diện với khuôn mặt quá giống bệ hạ cũng đủ khiến cậu xấu hổ phát điên.
Ôn Uyển chuẩn bị sandwich cho cả nhà, Kỳ Trạch mở tủ lạnh rót một ly sữa, hâm nóng sữa xong liền ngồi xuống bàn bắt đầu dùng bữa.
Chờ cho dư âm giấc mộng tối hôm qua tan đi, lúc này Kỳ Trạch mới nhận ra sáng nay mình không còn buồn nôn nữa, thậm chí ăn uống rất ngon miệng.
Đây là một chuyện tốt.
Ăn xong sandwich, cậu ôm cốc sữa đi nhìn thử chậu hoa của mình, sau đó tìm thấy trên cành cây một mảnh cỏ, hai mảnh cỏ, ba mảnh cỏ, bốn mảnh cỏ bốn lá.
“!!!”
Kỳ Trạch hoảng hốt nấc một cái.
Có khi nào nhân viên công tác đặt nhầm rồi không? Sao cậu lại có tận bốn mảnh được?!
Còn chưa kịp xem kỹ đằng sau mỗi mảnh cỏ bốn lá viết gì, Kỳ Trạch nghe thấy tiếng người bước xuống cầu thang bèn vội vàng cất cả bốn tờ giấy vào trong túi rồi quay ra phòng khách xem thử.
Người bước xuống là ba cô gái còn lại trong nhà.
Kỳ Trạch nghĩ đến chuyện có lẽ ba trong số bốn mảnh giấy trong túi mình là do các cô đưa cho, tức khắc bối rối không biết nên đặt tay chân vào đâu mới phải. Cậu cẩn thận lên tiếng: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Ba cô gái vừa xuống lầu đã trông thấy Kỳ Trạch mang bộ dạng ngái ngủ, mái tóc trên đầu xoăn tít làm Hồ Lý và Bạch Linh Tiên ngứa hết cả tay, muốn vuốt thử mấy cái.
Kỳ Trạch nhìn cốc sữa, rốt cuộc cũng tìm được đề tài bèn chỉ vào trong bếp: “Hai người Vu Thu chuẩn bị bữa sáng rồi, các cô có muốn ăn một chút trước khi ra ngoài không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các cô gái mỉm cười cùng nhau bước vào bếp.
Kỳ Trạch ngồi một mình đối diện các cô ngượng ngùng đến mức không biết nên nói gì, vì thế cậu cố uống cho xong sữa rồi cầm cái cốc đi rửa để thoát khỏi tình cảnh này.
Đáng tiếc, không ngồi cùng nhau không có nghĩa là không trao đổi được.
Hồ Lý vừa ăn bánh mì vừa hỏi cậu: “Kỳ Trạch, lát nữa cậu muốn đi đâu?”
Kỳ Trạch: “Tân Thụy.”
Đôi mắt cáo của Hồ Lý cong lên, “Tôi đi Hải Lộ, đúng lúc tiện đường đấy, hay là chúng ta đi cùng nhau đi?”
Kỳ Trạch nhớ lại chuyện tối qua đã đồng ý để Hạ Viễn Quân đưa đi, bèn lịch sự từ chối: “Không cần đâu ạ…”
Hồ Lý khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu. Lực sát thương của chị đẹp gợi cảm đột ngột moe hóa là vô cùng lớn, may mà Kỳ Trạch không thẳng nên mới miễn dịch được.
Kỳ Trạch đang muốn mở miệng giải thích thì có tiếng bước chân từ ngoài phòng bếp vọng vào, người đến là Hạ Viễn Quân. Hắn vừa xuất hiện đã dùng ánh mắt thách thức nhìn chằm chằm vào Hồ Lý: “Tôi và Kỳ Trạch hẹn nhau sáng nay cùng đi rồi!”
Lời tác giả:
Công (ngượng ngùng): Mới gặp nhau lần đầu mà tôi đã mơ thấy mình ấy ấy với em ấy rồi!
Kỳ Trạch: …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro