Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn
Tiểu Hầu Gia-1
2024-10-28 19:22:26
Nghe người khác tâng bốc, Tô Mộ cảm thấy chán nản, trở về phòng mà nghỉ ngơi.
Sau khi yên tĩnh lại, trong lòng nàng không ngừng trăn trở. Ngày hôm sau, khi nghe tin Tiểu Hầu gia đã đến phủ, nàng mượn cớ lén lút đi xem.
Dọc theo hành lang dài, đèn lồng đỏ thẫm đã được thắp sáng, từng chùm sáng kéo dài, như không có điểm dừng.
Tô Mộ ẩn mình bên núi giả, dù chưa nhìn thấy được chính diện Cố Thanh Huyền, nhưng nàng đã thấy nhóm người Trịnh thị vây quanh một nam tử, nam tử ấy đang bước lên hành lang dài.
Nam nhân có vóc dáng cao gầy, vai rộng eo thon, mặc bộ bào sam màu xanh lơ, tay áo bó sát, thanh tao như cành trúc.
Trên đầu mang khăn vấn đầu, bên hông thắt đai ngọc, chân mang ủng da, dáng đi nhẹ nhàng như gió, không nhanh không chậm.
Trịnh thị ở bên cạnh trò chuyện cùng hắn, nam nhân hơi nghiêng đầu, vóc dáng cao lớn khiến hắn nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà.
Tô Mộ không nghe rõ lời họ nói gì, chỉ cảm thấy nam tử kia toát lên khí phái uy nghiêm, thoạt nhìn khó gần gũi.
Sau chuyến ngựa xe mệt mỏi từ Kinh thành đến đây, Cố Thanh Huyền cảm thấy mệt mỏi.
Hắn đã lâu không trở về Thường Châu, chỉ thấy nơi đây mang một vẻ yên tĩnh u uất, như bước vào một không gian lạnh lẽo, tịch mịch.
Chu bà tử và mọi người dẫn hắn tới Tây Viên, mấy người này cẩn thận hỏi han chuyện chủ tớ cũ, còn hắn thì câu đáp câu không.
Chậm rãi đến Tây Viên, toàn bộ viện này đều đã được tu sửa, góc tường có bụi trúc cao ngất, những cây túc vươn mình bừa bãi trong sân, thoạt nhìn cũng có nét đẹp riêng.
Cố Thanh Huyền đứng một lát ở chân tường, rồi mới đi vào chính đường.
Trịnh thị dò hỏi có muốn tắm rửa không, hắn nhìn sắc trời, đáp: “Trước cứ chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm gội.”
Trịnh thị lập tức đi sai người chuẩn bị nước ấm.
Lần này Cố Thanh Huyền trở về Thường Châu, có lẽ sẽ phải ở lại đây một thời gian, Cố phu nhân ban thưởng cho Chu bà tử, coi như là thể hiện tình nghĩa chủ tớ.
Chu bà tử được ban thưởng, vui vẻ lui xuống.
Sau khi Chu bà tử lui ra, Cố Thanh Huyền ngồi ở ghế thái sư cùng hạ nhân Hứa Chư bàn bạc hành trình ngày mai. Hắn mới đến Thường Châu, tất nhiên ngày mai phải tới Giám Viện để lộ mặt, để mấy người đó biết sự xuất hiện của hắn.
Chẳng bao lâu, nước ấm đã chuẩn bị xong, Hứa Chư hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.
Cố Thanh Huyền thoải mái tắm rửa, gột rửa đi một thân mỏi mệt, thay áo lót mới, cả người thoải mái hơn nhiều.
Hứa Chư mang tới bộ quần áo màu xám nhạt, nam tử này cao gần 1m9, bộ đồ mang đến rộng thùng thình, mặc lên người rất lỏng lẻo.
Đeo thắt lưng to rộng lên, chân trần dẫm lên guốc gỗ, hắn bước vào phòng ngủ.
Tóc dài ướt đẫm, bộ quần áo rộng thùng thình khiến hắn trông thật luộm thuộm, nhìn từ xa bỗng mang theo vẻ tiên phong đạo cốt.
Trên đường, Đông Hương thấy được vóc dáng cao lớn ấy, vội vàng cúi đầu, tim đập nhanh, lén lút lảng tránh.
Trịnh thị đến phòng giúp chủ tử vắt khô tóc, thấy Đông Hương thất thế như vậy, tức giận nói: “Cần phải học hỏi nhiều hơn!”
Đông Hương cúi đầu không dám nói gì, chỉ đỏ mặt, cảm thấy lang quân cao lớn thật sự uy nghi, long chương phượng tư giống như lời đồn, khiến người ta không dám nhìn trộm.
Trịnh thị đi vào trong, mang theo khăn sạch bọc lên đầu Cố Thanh Huyền, nhắc nhở: “Lang quân mới đến Thường Châu nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Thanh Huyền giống như nghe được chuyện gì buồn cười, trầm thấp đáp: “Trịnh mụ mụ yên tâm, không ở lại đây một hai năm, ta khó mà quay về.”
Trịnh thị ngạc nhiên: “Phải ở lại lâu như vậy sao?”
Cố Thanh Huyền “Ừm” một tiếng, ung dung cầm lấy trâm ngọc, nói: “Một năm trước thánh nhân đã nói phải tra xét Thường Châu, cái đao treo trên cổ lúc này mới đưa xuống, nào dễ dàng báo cáo kết quả như vậy?”
Trịnh thị trầm ngâm: “Nói như vậy, nhiệm vụ này thật khó giải quyết.”
Cố Thanh Huyền: “Đúng là khó giải quyết, triều đình không có ai muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Trịnh thị cúi đầu cẩn thận vắt khô tóc cho hắn, trong lúc ấy, bên phòng bếp sai người tới hỏi có cần chuẩn bị gì không, Trịnh thị cầm trâm ngọc búi tóc, nói: “Truyền bữa.”
Một lát sau, phòng bếp lần lượt dọn thức ăn lên, có tôm hấp bóc vỏ, măng mùa xuân xào, canh đậu phụ, rau trộn dương xỉ cùng cá lư hấp.
Cố Thanh Huyền vốn thích ẩm thực thanh đạm, nên không chạm đến một món cay nào.
Sau khi yên tĩnh lại, trong lòng nàng không ngừng trăn trở. Ngày hôm sau, khi nghe tin Tiểu Hầu gia đã đến phủ, nàng mượn cớ lén lút đi xem.
Dọc theo hành lang dài, đèn lồng đỏ thẫm đã được thắp sáng, từng chùm sáng kéo dài, như không có điểm dừng.
Tô Mộ ẩn mình bên núi giả, dù chưa nhìn thấy được chính diện Cố Thanh Huyền, nhưng nàng đã thấy nhóm người Trịnh thị vây quanh một nam tử, nam tử ấy đang bước lên hành lang dài.
Nam nhân có vóc dáng cao gầy, vai rộng eo thon, mặc bộ bào sam màu xanh lơ, tay áo bó sát, thanh tao như cành trúc.
Trên đầu mang khăn vấn đầu, bên hông thắt đai ngọc, chân mang ủng da, dáng đi nhẹ nhàng như gió, không nhanh không chậm.
Trịnh thị ở bên cạnh trò chuyện cùng hắn, nam nhân hơi nghiêng đầu, vóc dáng cao lớn khiến hắn nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà.
Tô Mộ không nghe rõ lời họ nói gì, chỉ cảm thấy nam tử kia toát lên khí phái uy nghiêm, thoạt nhìn khó gần gũi.
Sau chuyến ngựa xe mệt mỏi từ Kinh thành đến đây, Cố Thanh Huyền cảm thấy mệt mỏi.
Hắn đã lâu không trở về Thường Châu, chỉ thấy nơi đây mang một vẻ yên tĩnh u uất, như bước vào một không gian lạnh lẽo, tịch mịch.
Chu bà tử và mọi người dẫn hắn tới Tây Viên, mấy người này cẩn thận hỏi han chuyện chủ tớ cũ, còn hắn thì câu đáp câu không.
Chậm rãi đến Tây Viên, toàn bộ viện này đều đã được tu sửa, góc tường có bụi trúc cao ngất, những cây túc vươn mình bừa bãi trong sân, thoạt nhìn cũng có nét đẹp riêng.
Cố Thanh Huyền đứng một lát ở chân tường, rồi mới đi vào chính đường.
Trịnh thị dò hỏi có muốn tắm rửa không, hắn nhìn sắc trời, đáp: “Trước cứ chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm gội.”
Trịnh thị lập tức đi sai người chuẩn bị nước ấm.
Lần này Cố Thanh Huyền trở về Thường Châu, có lẽ sẽ phải ở lại đây một thời gian, Cố phu nhân ban thưởng cho Chu bà tử, coi như là thể hiện tình nghĩa chủ tớ.
Chu bà tử được ban thưởng, vui vẻ lui xuống.
Sau khi Chu bà tử lui ra, Cố Thanh Huyền ngồi ở ghế thái sư cùng hạ nhân Hứa Chư bàn bạc hành trình ngày mai. Hắn mới đến Thường Châu, tất nhiên ngày mai phải tới Giám Viện để lộ mặt, để mấy người đó biết sự xuất hiện của hắn.
Chẳng bao lâu, nước ấm đã chuẩn bị xong, Hứa Chư hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.
Cố Thanh Huyền thoải mái tắm rửa, gột rửa đi một thân mỏi mệt, thay áo lót mới, cả người thoải mái hơn nhiều.
Hứa Chư mang tới bộ quần áo màu xám nhạt, nam tử này cao gần 1m9, bộ đồ mang đến rộng thùng thình, mặc lên người rất lỏng lẻo.
Đeo thắt lưng to rộng lên, chân trần dẫm lên guốc gỗ, hắn bước vào phòng ngủ.
Tóc dài ướt đẫm, bộ quần áo rộng thùng thình khiến hắn trông thật luộm thuộm, nhìn từ xa bỗng mang theo vẻ tiên phong đạo cốt.
Trên đường, Đông Hương thấy được vóc dáng cao lớn ấy, vội vàng cúi đầu, tim đập nhanh, lén lút lảng tránh.
Trịnh thị đến phòng giúp chủ tử vắt khô tóc, thấy Đông Hương thất thế như vậy, tức giận nói: “Cần phải học hỏi nhiều hơn!”
Đông Hương cúi đầu không dám nói gì, chỉ đỏ mặt, cảm thấy lang quân cao lớn thật sự uy nghi, long chương phượng tư giống như lời đồn, khiến người ta không dám nhìn trộm.
Trịnh thị đi vào trong, mang theo khăn sạch bọc lên đầu Cố Thanh Huyền, nhắc nhở: “Lang quân mới đến Thường Châu nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Thanh Huyền giống như nghe được chuyện gì buồn cười, trầm thấp đáp: “Trịnh mụ mụ yên tâm, không ở lại đây một hai năm, ta khó mà quay về.”
Trịnh thị ngạc nhiên: “Phải ở lại lâu như vậy sao?”
Cố Thanh Huyền “Ừm” một tiếng, ung dung cầm lấy trâm ngọc, nói: “Một năm trước thánh nhân đã nói phải tra xét Thường Châu, cái đao treo trên cổ lúc này mới đưa xuống, nào dễ dàng báo cáo kết quả như vậy?”
Trịnh thị trầm ngâm: “Nói như vậy, nhiệm vụ này thật khó giải quyết.”
Cố Thanh Huyền: “Đúng là khó giải quyết, triều đình không có ai muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Trịnh thị cúi đầu cẩn thận vắt khô tóc cho hắn, trong lúc ấy, bên phòng bếp sai người tới hỏi có cần chuẩn bị gì không, Trịnh thị cầm trâm ngọc búi tóc, nói: “Truyền bữa.”
Một lát sau, phòng bếp lần lượt dọn thức ăn lên, có tôm hấp bóc vỏ, măng mùa xuân xào, canh đậu phụ, rau trộn dương xỉ cùng cá lư hấp.
Cố Thanh Huyền vốn thích ẩm thực thanh đạm, nên không chạm đến một món cay nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro