Sau Khi Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Sở Kinh Lan, ta là tâm ma của ngươi
Trạch Đạt
2024-06-29 11:41:23
Editor: hoameei
Tiêu Mặc đi dạo bên bờ sông. Tối hôm qua cậu đọc được một cuốn sách máu chó đến cực điểm, combat với độc giả trên mạng suốt một đêm, tâm tình bực bội, bèn ra ngoài một chút.
Sách tên là 《 Bạch nguyệt quang giới Tu chân 》.
Tiêu Mặc vừa mới thi đỗ đại học, tranh thủ kỳ nghỉ hè dài nhất trong suốt ba năm học sinh cấp 3 vừa học vừa làm, công việc nhiều nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều, tình cờ thấy trên diễn đàn tân sinh viên đang thảo luận bộ tiểu thuyết nào đó, cũng thử đi đọc xem.
Đọc rồi, còn thà rằng không đọc.
Đơn giản mà nói, đây là một câu truyện motip cẩu huyết cũ rích về nhân vật thụ vạn nhân mê cùng vô số công xoay quanh hắn.
Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Mặc là nhân vật mở đầu Sở Kinh Lan, vốn cậu còn tưởng là tiểu thuyết báo thù.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hóa ra cũng là một trong những công chính của vạn nhân mê thụ sau này.
Sở Kinh Lan, thiên chi kiêu tử, thời niên thiếu trải qua một loạt biến cố, thậm chí biến thành một phế nhân, nhưng số phận cũng phải khuất phục trước thiên phú và sự kiên cường đến kinh người của hắn, nỗ lực bò lên từ vũng bùn, leo đến đỉnh cao nhân sinh, cuối cùng trở thành Sở Tiên tôn đứng trên vạn người.
Nhưng một người tài giỏi như hắn lại chỉ toàn tâm toàn ý với vai chính thụ, dẫu biết y nay Tần mai Sở, một trái tim phân cho vô số người, vậy mà vẫn cam chịu nguyện thay y lên núi đao xuống biển lửa, cuối cùng lâm vào hiểm cảnh, hồn phi phách tán.
Khi Tiêu Mặc đọc đến đoạn này, trong lòng chết lặng biến thành 6 dấu chấm: "....."
Hay lắm, đừng có tán dương cái gì mà tuyệt thế thiên tài, đổi tên thành tuyệt thế yêu đương đi.
Cậu trông chờ hắn phát triển sự nghiệp, muốn nhìn một thiên tài quật khởi sau khi bị phế, chân đạp núi sông kiếm rẽ mây trời, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị một xô máu chó hất đầy mặt, thất bại thảm hại.
Cũng quá đáng rồi, một người tài hoa nỗ lực, cứ như vậy lãng phí một đời, có biết bao nhiêu người chỉ riêng việc tồn tại cũng là điều không dễ dàng không?
Rõ ràng có đủ khả năng để thực hiện tham vọng nhưng cuối cùng lại chết một cách lãng phí, cái kiểu nhân vật vô lý gì vậy?
Hơn nữa Sở Kinh Lan chết rồi, vạn nhân mê thụ thương tâm khóc một hồi, quay đầu liền quên sạch, buồn cười nhất chính là, lúc khóc cũng là ở trong lồng ngực người khác khóc.
Tiêu Mặc nhịn không được mà lần đầu tiên viết bình luận, lưu loát gõ hơn một nghìn kí tự, số lượng dấu chấm than vượt qua 2 chữ số, giữa những hàng chữ có thể nhìn thấy cậu tức giận bất bình thế nào.
Đối với thiết lập nhân vật Sở Kinh Lan bất mãn, cũng là đối với logic của tác giả bất mãn.
Có người đồng tình với cậu, cũng có người lập tức phản bác lại, Tiêu Mặc cười lạnh một tiếng, nói về cãi nhau, cậu chưa từng sợ.
Nhớ lại tình hình chiến đấu tối qua, Tiêu Mặc chậm rãi đi dọc bờ sông, chợt nghe thấy một âm thanh nhỏ, giống như tiếng thứ gì đó rơi xuống nước.
Cùng với đó là tiếng trẻ con sợ hãi khóc lớn.
Đồng tử Tiêu Mặc co lại, lập tức quay đầu, nhìn thấy một đứa trẻ đang liều mạng giãy giụa trong nước.
Lúc này ngoài bờ sông không có nhiều người, có người còn không hề nhận ra điều khác thường, cũng có người chạy tới kêu to, Tiêu Mặc không hề nghĩ ngợi lập tức nhảy xuống sông.
Cũng may vị trí đứa trẻ rơi xuống tương đối nông, Tiêu Mặc dễ dàng đẩy đứa trẻ vào bờ, mực nước chỉ đến eo cậu, nhưng khi cậu định chống tay nhảy lên bờ, bỗng cảm thấy dưới chân bị kéo mạnh lại.
Tiêu Mặc:!
Có thứ gì đó đang kéo cậu.
Tiêu Mặc kinh ngạc cúi đầu, lại phát hiện nước sông vốn trong veo nay bị động tĩnh vừa rồi quấy đến đục ngầu, mặt nước đen kịt không thấy được gì. Không đợi cậu cử động, lực vô hình kia lập tức kéo cậu ngã về phía sau, cả người lại rơi vào trong nước.
Nội tâm Tiêu Mặc hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, mắt cá chân giống như có sợi dây cuốn lấy, nhưng tay lại không mò được gì, xung quanh ngoại trừ nước hoàn toàn không có thứ gì khác, ngay cả xoáy nước cũng không có, nhưng cậu đúng là đang bị kéo xuống dưới đáy sông.
Tại lúc bị ngạt thở, lý trí của cậu rốt cuộc bị bản năng chiếm thế, không ngừng vùng vẫy giằng co.
Thời gian phảng phất như kéo dài vô tận, nhưng thật ra chỉ diễn ra trong thời gian ngắn.
Rồi sau đó nhanh chóng chìm dần xuống.
Nước tràn vào người cậu từ tám phía, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Ánh sáng và bóng tối chập chờn, những bong bóng khí mỏng manh giãy giụa muốn tan vỡ, cuối cùng cũng chỉ là phí hoài công sức, ngắn ngủi một lát, bọt khí từ mãnh liệt dần im lặng biến mất.
Thời gian thống khổ không rõ dài hay ngắn, nhưng cảm giác trái tim lơ lửng lại như kéo dài đến vô hạn, Tiêu Mặc sợ nhất là cảm giác không thể nắm giữ được thứ gì, sự cô độc quả thực như ép cậu muốn phát điên.
Nhưng cậu đã hôn mê sâu, không thể động đậy nổi.
Giữa lúc hỏng hốt, cậu nghĩ rằng có ai đó đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu lên trên, vô cùng mạnh mẽ lại ấm áp, khiến cho trái tim đang treo trên cao của cậu tìm được điểm tựa.
Tiêu Mặc yên tâm mà nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, trước mắt là một không gian trắng xóa.
Ý thức của Tiêu Mặc dần quay về, còn cho rằng mắt mình chưa thích ứng với ánh sáng, hoặc là đang ở trong bệnh viện, bởi bên tai vang lên âm thanh tích tích của máy móc.
Sau tiếng tích tích, một âm thanh vui sướng vang lên: "Download xong, xuyên sách thành công, hoan nghênh ngài đến với thế giới trong sách《 Bạch nguyệt quang của giới Tu chân》, hệ thống xuyên sách hết sức trung thành vì ngài phục vụ, nhiệm vụ lần này ——"
...... Cái gì?
Trong lòng Tiêu Mặc giật nảy, lập tức ngồi dậy, tay đè cái đầu vẫn còn choáng váng: "Khoan đã, từ từ!"
Âm thanh kia ngừng lại.
Hai tai y ù đi, nỗ lực mở to mắt, cuối cùng cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, trước mắt ngoại trừ màu trắng cũng chỉ có một màn hình điện tử hình vuông.
Tiêu Mặc từ mờ mịt đến khiếp sợ, lại không biết phải làm sao.
Nhưng y cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, giấu những cảm xúc rối bời vào trong lòng, cố gắng giữ tỉnh táo để phân tích hiện trạng.
Xuyên qua, xuyên qua?
Như thế nào sẽ......
Hệ thống thấy sắc mặt ký chủ không tốt lắm, thả nhẹ âm thanh chào hỏi: "Hello ký chủ, ngài có đang nghe không?"
Bả vai Tiêu mặc run rẩy, cố gắng duy trì vẻ mặt, theo thói quen che giấu cảm xúc kinh hoảng thật kỹ, để người ngoài không mảy may phát hiện ra: "... Tôi có câu hỏi."
Hệ thống: "Ừm ừm! Ký chủ còn có gì muốn hỏi, đây nhất định sẽ giải đáp cho ngài nha~"
"Tôi thật sự xuyên qua?"
"Cam đoan không giả!"
"Được."
Tiêu Mặc hít sâu, nắm chặt ngón tay: "Phải làm sao tôi mới có thể quay về thế giới của mình?"
Âm thanh của hệ thống dừng lại một chút: "Ách, thật đáng tiếc, ngài không trở về được."
Phản ứng của ký chủ so với trong tưởng tượng thật không giống nhau, hệ thống nhanh chóng xem lại các điều kiện của Tiêu Mặc, đúng là rất phù hợp để xuyên qua, nó thật cẩn thận nói: "Ký chủ, cuộc sống của ngài vốn cũng không tốt, không có điều gì đáng để lưu luyến, vì sao còn muốn trở về?"
Cuộc sống không tốt như vậy, nghe thấy xuyên đến thế giới khác không phải nên vui vẻ sao, hệ thống khó hiểu nghĩ.
Khi Tiêu Mặc còn nhỏ, cha mẹ vô trách nhiệm mà ném y cho người khác nuôi, còn mình bỏ đi biệt tích, cũng không biết nay còn sống hay đã chết.
Cậu bị ném cho họ hàng thân thích, đám người đó xem cậu như quả bóng mà mấy nhà đá tới đá lui, cuối cùng đá vào cô nhi viện.
Thời gian cậu ở trong nhà họ hàng không dài, nhưng đã trải qua đủ thứ chuyện, người lớn thì chửi rủa đánh đập cậu, trẻ con thì dùng đủ mọi trò để ức hiếp, Tiêu Mặc ăn khổ chịu đủ mọi sự khinh thường, bởi vậy suy nghĩ cũng trưởng thành từ sớm.
Nghe thấy hệ thống nói, gò má căng cứng của Tiêu Mặc giật giật, cười nhạo hỏi lại: "Tại sao tôi lại không muốn trở về chứ?"
Những cảm xúc tích tụ bấy lâu trong lòng bỗng được mở ra tuôn trào.
"Tôi mới 17 tuổi, vừa nhận được thư trúng tuyển của trường đại học trọng điểm, có thể cầm ảnh chụp thư trúng tuyển đập vào mặt đám họ hàng kia, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ ghen ghét của bọn họ, nhìn xem, một đám phế vật, ngoại trừ ỷ lúc tôi còn nhỏ mà ức hiếp thì còn có thể làm được gì, có cơ hội hung hăng vả mặt bọn họ thì sao lại bỏ qua?"
Khi Tiêu Mặc nói, phảng phất như đã nhìn thấy vẻ mặt của đám người kia, khóe miệng trào phúng nhếch lên. Hệ thống chỉ biết cười gượng, ai ngờ ký chủ lại là người thù dai, nó lau vết mồ hôi không tồn tại, giọng nói càng thêm cẩn thận.
"Nhưng mà ngài vì cứu một đứa trẻ, ở thế giới bên kia đã xác nhận là tử vong, chúng tôi mới có thể kéo ý thức của ngài đến không gian hệ thống."
Nụ cười trào phúng của Tiêu Mặc nháy mắt cứng đờ.
Rồi sau đó, môi hắn chậm rãi kéo thành một đường thẳng.
.... Vậy ra cậu đã chết?
Gì vậy chứ, cậu còn tưởng rằng bản thân được cứu, kết quả vẫn là đã chết....
Vậy cảm giác bị kéo là ảo giác sao?
Chết khi đang ở độ tuổi đẹp nhất, dùng cách nói buồn nôn hơn thì là, thậm chí còn chưa phải thời kỳ nở rộ hoàn toàn, kẻ đáng thương là cậu chỉ vừa mới bắt đầu phản kích, còn chưa kịp thưởng thức quá trình đám người khốn nạn đó bị vả mặt, cứ như vậy chết đi.
Bả vai Tiêu Mặc suy sụp, cậu co hai chân lên, ôm chặt cánh tay, cúi đầu không nói.
Tư thế cuộn tròn lại để phòng vệ rõ ràng là biểu hiện của cảm giác không thấy an toàn.
Tiêu Mặc cũng không thấy hối hận khi nhảy xuống nước cứu người, chỉ là cậu cảm thấy... trống rỗng, mờ mịt, cảm giác không chỉ là khổ sở khi cuộc sống ban đầu của cậu bỗng nhiên chặt đứt.
Tiêu Mặc đè lên khóe mắt chua xót, để nước mắt không chảy ra, cay đắng cười, y đã chết, phỏng chừng cũng chẳng mấy người đau lòng cho cậu.
Hệ thống thấy sắc mặt Tiêu Mặc ảm đạm, vội vàng an ủi: "Nhưng ngài được chúng tôi lựa chọn! Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là sẽ có được cuộc sống mới, lấy thân phận mới sống trong giới Tu Chân, cơ hội thật tốt biết bao! Hơn nữa phụ huynh của đứa trẻ được ngài cứu vô cùng biết ơn ngài, còn chuẩn bị một khoản tiền lớn để cảm ơn!"
Tiêu Mặc im lặng tiêu hóa cảm xúc khó chịu trong lòng, nghe thấy câu này liền cảnh giác ngẩng đầu, hai mày xinh đẹp nhăn lại: "Tôi đã chết rồi, vậy số tiền kia sẽ rơi vào tay ai?"
Nếu là đám thân thích sống chó kia, Tiêu Mặc nhất định muốn bật quan tài ngồi dậy, nửa đêm tới trước đầu giường bọn họ hù một phen.
"Không đâu không đâu, tiền đều đã được quyên góp cho cô nhi viện mà ngài từng ở! Đây chắc là lựa chọn tốt nhất rồi? Nếu ngài không hài lòng, hệ thống chúng ta còn có thể hỗ trợ can thiệp, để tiền đi đến nơi ngài muốn!"
Vẻ mặt Tiêu Mặc lúc này mới hòa hoãn: "Ừm, cũng được."
Y trầm mặc một lát, dùng chút hy vọng cuối cùng xác nhận lại: "Tôi thật sự không thể trở về được nữa?"
Hệ thống không đành lòng mà trả lời: "Thật đáng tiếc, đúng vậy."
Tiêu Mặc chậm rãi phun ra hơi thở bị đè nén trong lồng ngực, cậu đã gặp phải chuyện bất khả kháng, cuộc sống bị đảo lộn, cho dù có tin hay không, cho dù có vui vẻ hay khổ sở, cũng đã xuyên đến đây rồi.
Với tính cách của Tiêu Mặc, tuyệt đối không cho phép bản thân được dễ dàng từ bỏ, đã có cơ hội sống tiếp vì sao lại không nắm lấy chứ? Tuy rằng từ nhỏ cậu đã bị hoàn cảnh chèn ép, nhưng Tiêu Mặc trời sinh cứng cỏi, cậu vẫn luôn nói với bản thân, đã sống thì phải sống cho đáng.
Cậu muốn được tỏa sáng, cậu muốn tiền đồ vô lượng, chỉ khi mình trở nên xuất sắc mới là cách tốt nhất để trả thù những người bắt nạt cậu, càng muốn thấy cậu thảm hại, cậu càng không để cho bọn họ được như ý.
Bàn tay Tiêu Mặc nắm chặt cánh tay, đầu ngón tay siết đến trắng bệch, lộ ra cảm xúc hỗn loạn trong lòng, sau một lúc yên lặng, cậu gian nan mở miệng: "Chuyện nhiệm vụ, ngươi nói tiếp đi."
Nói ra những lời này cũng coi như cậu tiếp nhận hiện thực rồi.
Hệ thống cực kỳ vui vẻ, âm thanh cũng nâng cao: "Ngài sẽ trở thành tâm ma của Sở Kinh Lan, nhiệm vụ chủ yếu là khiến hắn nhận ra sự tồn tại của tâm ma, sau đó chờ thời cơ tới bị hắn giết chết để chứng đạo."
"Nhiệm vụ phụ là đồng hành cùng hắn trưởng thành, rèn luyện ý chí và tâm tính của hắn, sát thương tinh thần hắn sẽ quy đổi thành điểm, có thể giúp ngài tăng tu vi, cũng có thể đổi đồ vật trong cửa hàng của hệ thống."
Hệ thống vừa nói vừa mở cửa hàng ra, Tiêu Mặc quét mắt nhìn một lượt, phát hiện chủng loại rất phong phú, từ linh đan dược liệu đến pháp khí bảo vật cái gì cũng có.
"Nhưng tu vi của ngài không vượt thể qua kỳ Phân Thần, bởi vì đó là lúc ngài sẽ bị hắn giết chết."
Tiêu Mặc hỏi đúng trọng điểm: "Lúc bị giết có đau không?"
Hệ thống vội nói: "Sẽ không sẽ không, tôi có thể mở hình thức miễn đau cho ngài, đảm bảo ngài không phải chịu chút đau khổ nào!
Không phải chịu đau thì đúng là quá tốt rồi, Tiêu Mặc cuối cùng cũng thả lỏng chút, dù là sốt ruột hay là bình tĩnh, suy nghĩ của y luôn rõ ràng: "Nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ có gì khác nhau?"
Hệ thống cực kỳ tích cực, hỏi gì đáp nấy: "Nhiệm vụ chính là bắt buộc, còn nhiệm vụ phụ chỉ là cách để kiếm thêm điểm, không bắt buộc."
Trong lòng Tiêu Mặc chợt động, vậy nghĩa là nhiệm vụ thực chất chỉ có hai chuyện?
Cậu vô cùng thông minh, suy nghĩ một chút liền thông suốt.
Hệ thống đương nhiên không phát hiện ra ký chủ của mình đã bắt đầu lên kế hoạch riêng: "Nguyên tác ngài đã đọc qua, nếu có thắc mắc gì đối với cốt truyện, lúc nào cũng có thể hỏi."
Trong lòng Tiêu Mặc suy nghĩ, lại hỏi thêm mấy câu.
Sau khi Sở Kinh Lan chết, Tiêu Mặc cũng không đọc tiếp.
Nếu chỉ đọc để giải trí, Tiêu Mặc đóng sách lại là có thể mắt không thấy tâm không phiền, nhưng hiện giờ Sở Kinh Lan không còn là người trong sách, y sắp phải cùng hắn sống hòa thuận: làm tâm ma của hắn, Tiêu Mặc phải dọn đến ở trong thức hải của Sở Kinh Lan."
Tức khắc Tiêu Mặc liền cảm thấy không thoải mái, là một người dù cuộc sống khó khăn nhưng vẫn luôn nghiêm túc với bản thân, y không thích thiết lập nhân vật của Sở Kinh Lan chút nào.
Y không phải nhằm vào Sở Kinh Lan, thứ cho Tiêu Mặc nói thẳng, phần lớn hình tượng nhân vật trong nguyên tác đều thật rác rưởi, không phải đang diễn cảnh cẩu huyết thì cũng là đang đi đường hướng đến tình tiết cẩu huyết.
Tiêu Mặc còn rất ghét vai chính thụ, một kẻ lăng nhăng, trong chén trong nồi đều muốn cả, tình yêu có thể chia thành vô số phần phân phát khắp nơi, tuy rằng ta đồng thời yêu nhiều người, nhưng ta băng thanh ngọc khiết, nhu nhược đơn thuần.
Ngài chính là rết tinh chuyển thế, chân dẫm N thuyền đúng không?
Tra nam thì là tra nam, lừa người khác cũng được thôi, nhưng đừng đến chính mình cũng lừa chứ.
Dưới lợi thể biết trước cốt truyện, lại hiểu rõ nhiệm vụ của mình, Tiêu Mặc nhanh chóng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.
Hệ thống nói hết những thứ cần nói, mang theo không gian rời đi, Tiêu Mặc mở to mắt, nơi trắng xóa biến mất, thay vào đó là bóng tối yên tĩnh.
Hệ thống vui vẻ: "Hoan nghênh đến với Tu chân giới, nơi này chính là thức hải của Sở Kinh Lan!"
Trên đỉnh đầu treo một vầng trăng tròn, Tiêu Mặc đang đứng dưới một gốc cây khô héo, trước mặt là hồ nước trong vắt, bên trong không có bất cứ sinh vật sống nào, giống như một miệng giếng sâu.
Lấy hồ nước làm trung tâm, mặt đất xung quanh chỉ rộng chừng vài mét, trừ chỗ này ra chỉ thấy sương đen bao phủ, không còn cảnh vật nào khác.
Thật hoang vắng.
Tiêu Mặc đứng bên hồ nước cúi xuống nhìn ảnh ngược phản chiếu của mình, trên người đã đổi thành y phục cổ trang màu đen, gương mặt vốn có của y đã rất đẹp, sáng trong như trăng mùa xuân, nay giữa trán lại thêm ấn hoa sen đỏ như lửa, càng thêm vài phần tà khí yêu nghiệt.
Rất có dáng vẻ của một đại ma đầu dùng mặt để mê hoặc nhân tâm.
Lần đầu tiên thấy bộ dáng mặc cổ trang của bản thân, Tiêu Mặc lạ lẫm sờ nắm tóc dài rũ trên vai.
Hệ thống: "Sau này ngài phải ở nơi này."
Tiêu Mặc thả tóc ra, đứng dậy nghiêm túc nhìn "nhà" của mình, hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"
Một cái cây một cái hồ, ngủ dưới gốc cây hay ngủ dưới đáy hồ?
Hệ thống chỉ đường cho y: "Ngài có thể tùy ý cải tạo không gian, nhưng xung quanh Nguyệt Hồ là địa bàn của Sở Kinh Lan, nếu cải tạo ở đây, chờ khi hắn vào được thức hải liền có thể dễ dàng phá hủy hết đồ vật của ngài đi, đến lúc đó chính là phải tranh giành địa bàn. Biện pháp tốt nhất là lấy làn sương đen làm nơi phân chia hai giới, tạo một cái lá chắn, hắn sẽ không thể dễ dàng xâm nhập."
"Đừng nói là giường đệm, cho dù là đình đìa gác mái, hay núi sông biển hồ đều có tùy ngài xây! Không phải trong thức hải thứ mạnh nhất chính là sức tưởng tượng sao! À, nhưng những thứ hiện đại thì không thể xuất hiện ở đây, thời đại bất đồng, chúng ta vẫn là nên tuân theo khoa học."
....Ở thế giới Tu tiên lại muốn cùng cậu thảo luận về khoa học?
Tiêu Mặc lướt qua Nguyệt Hồ, đi vào trong làn sương đen bên cạnh, nói thật, nhìn đám sương đen cuồn cuộn thấy sao cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng đối với y lại vô hại. Trong lòng Tiêu Mặc không khỏi cảm thấy sợ hãi, xem ra cơ thể của y còn thích ứng với chuyện thân phận thay đổi nhanh hơn cả so với tâm trí, tâm ma, tóm lại cũng có chút thiên phú của chủng tộc.
Tiêu Mặc dễ dàng đến gần sương đen, dọn ra một không gian, không lớn, biến ra một chiếc giường.
Chiếc giường đơn giản nhưng rộng rãi, gối đầu và chăn đệm đều là tông màu ấm, độ mềm vừa phải, ngủ trên đó khẳng định thoải mái.
Giường đúng là thứ tốt, nhưng cũng chỉ biến ra có một chiếc giường.
Hệ thống nhìn chiếc giường lẻ loi kia, cho rằng sức tưởng tượng của ký chủ có hạn, ý đồ muốn thể hiện tài năng: "Chuyện xây nhà tôi cũng có thể hỗ trợ, ký chủ!"
Tiêu Mặc cũng không quay đầu lại cự tuyệt: "Không cần."
Y đã quy hoạch tốt cho hành trình tương lai, một chiếc giường là đủ rồi.
Làm tâm ma, y vừa bước vào nơi này liền không thầy dạy cũng hiểu, nắm được một ít năng lực của tâm ma, lấy ảnh hưởng của bản thể làm cơ sở, trong thời gian ngắn Tiêu Mặc đã biết cách để liên hệ với Sở Kinh Lan.
Tiêu Mặc đứng dưới ánh trăng.
Hệ thống rất tò mò hành động đầu tiên của ký chủ là gì.
Sau đó nó liền thấy sương đen trong tay Tiêu Mặc cuồn cuộn, lần đầu tiên thành công khiến hàng rào thức hải dao động.
Hệ thống tiếp tục cổ vũ: "Ký chủ lợi hại!"
Trong âm thanh chờ mong của hệ thống, Tiêu Mặc dồn khí đan điền, âm thanh như chuông lớn, dùng ngữ điệu lạnh lẽo quỷ mị nói: "Sở Kinh Lan —— ta là tâm ma của ngươi."
Hệ thống: Vừa thấy chính là tư thế muốn buông lời hung ác!
Chỉ cần có thể khiến cảm xúc của Sở Kinh Lan dao động, liền tính là công kích tinh thần, có thể đổi thành điểm, hệ thống vội vàng mở giao diện tính điểm ra chuẩn bị thật tốt, ngồi chờ ký chủ phát lực.
Trong lòng nó tràn đầy chờ mong, lại thấy Tiêu Mặc nhanh nhẹn thu tay lại, miệng đóng chặt, quay đầu liền đi.
...... Đi rồi?
Hệ thống:???
Khoan đã, kế tiếp đâu? Lời nói tàn nhẫn đâu? Không có??
Nó nhìn Tiêu Mặc đi vào làn sương đen, nhìn Tiêu Mặc nằm trên giường, nhìn y nhắm mắt lại.
...... Hả?
Hệ thống đầu đầy dấu chấm hỏi, mờ mịt hỏi: "Ký chủ?"
Tiêu Mặc nhắm hai mắt an tường nằm yên: "Ta đã làm hắn nhận ra có tâm ma, nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành. Ngươi có phương pháp nào có thể làm ta ngủ luôn mấy năm không, chờ khi nào cần giết ta thì gọi ta dậy, ta để hắn giết."
Hệ thống: "......"
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm.
Còn có thể làm như vậy!?
Giao diện tính điểm ta cũng đã kéo ra cho ngài, ngài lại cho ta xem cái này!??
Mặc kệ hệ thống đang hỗn loạn thế nào, Tiêu Mặc vẫn nằm yên: "Không sai, đối với người mình không thích, kế hoạch mà y đề ra chính là làm cá mặn."
Cái gì, có người hỏi vì sao Tiêu Mặc không thử thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan?
Tiêu Mặc: Vì sao ta lại muốn giúp hắn chứ?
Đầu tiên, y không phải tình nguyện xuyên qua, thứ hai, Tiêu Mặc và Sở Kinh Lan là hai người xa lạ.
Nếu như Sở Kinh Lan giống như đứa trẻ bị rơi xuống nước mà Tiêu Mặc gặp lúc trước, vậy Tiêu Mặc cũng làm người qua đường hảo tâm sẵn lòng vươn tay cứu giúp một phen.
Nhưng Sở Kinh Lan sau khi suy nghĩ cẩn thận vẫn muốn thay vai chính thụ vượt núi đao biển lửa, vậy thì Tiêu Mặc cũng lựa chọn gạt bỏ mong muốn cứu người mà tôn trọng vận mệnh của người khác.
Tiêu Mặc cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của Sở Kinh Lan, y là người tốt, nhưng lòng tốt cũng không phải để ban phát khắp nơi.
Dù sao hệ thống nói quá trình không quan trọng, chỉ cần y làm tốt mở đầu và kết thúc, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, này thậm chí còn không thể gọi là lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc.
Là một thiếu niên thường xuyên vừa học vừa làm, Tiêu Mặc có triết lý riêng của mình.
Tiêu Mặc phát hiện hệ thống nửa ngày không lên tiếng, nằm trên giường hé mắt ra, còn rất cảnh giác: "Tôi không hề làm trái với quy tắc."
Hệ thống xem như hoàn toàn chịu thua với ký chủ, nếu có hình người, đại khái nó cũng phải kiệt sức: "Đúng vậy, suy nghĩ này của ngài không có gì không đúng, nhưng tôi có hai điều muốn nói về kế hoạch làm mỹ nhân ngủ trong rừng của ngài."
Tiêu Mặc: "...... Ai là mỹ nhân ngủ trong rừng? Ngươi nói đi."
"Thứ nhất, tôi không có cách nào để ngài ngủ một giấc liền mấy năm, nếu ngài có thiên phú dị bẩm thì có thể tự thử xem."
"Thứ hai," Hệ thống buồn bã nói," Âm thanh vừa rồi của ngài bị Sở Kinh Lan xem như ảo giác, hắn không tin rằng mình có tâm ma, bởi vậy nhiệm vụ của ngài còn chưa hoàn thành."
Tiêu Mặc: "......"
Trầm mặc, không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Một giây, hai giây, ba giây sau, Tiêu Mặc rốt cuộc chậm rãi ngồi dậy.
Kế hoạch vừa mới bắt đầu, liền được nửa đường thì chết yểu.
Câu chữ của y rõ ràng rành mạch có thể so với phát thanh viên như vậy cũng có thể coi thành ảo giác?
Chẳng lẽ phải buộc y hiện thân trước mặt Sở Kinh Lan mới được sao?
Tiêu Mặc mím môi, ôm cánh tay suy tư.
Cùng lúc đó, bên ngoài, Sở Kinh Lan đang tu luyện, vẻ mặt chuyên chú, thân như cây tùng, vung kiếm chém ra, nhưng mũi kiếm lưu loát lại bị một âm thanh đột ngột vang lên quấy rối khiến đường đi lệch qua một bên.
Trúc xanh bị chém gãy làm đôi, thân cây đổ xuống, mang theo lá xanh rào rạt rơi như mưa.
Sở Kinh Lan choáng váng dừng kiếm, lập tức thả linh lực ra tra xét, gió thổi qua tai, sau khi trúc ngã xuống bốn phía liền yên tĩnh, không người, cũng không có yêu ma tà ám.
Hắn nhíu mày, mũi kiếm chĩa xuống mặt đất, âm thanh vừa rồi, là do hắn ảo giác?
Tiêu Mặc đi dạo bên bờ sông. Tối hôm qua cậu đọc được một cuốn sách máu chó đến cực điểm, combat với độc giả trên mạng suốt một đêm, tâm tình bực bội, bèn ra ngoài một chút.
Sách tên là 《 Bạch nguyệt quang giới Tu chân 》.
Tiêu Mặc vừa mới thi đỗ đại học, tranh thủ kỳ nghỉ hè dài nhất trong suốt ba năm học sinh cấp 3 vừa học vừa làm, công việc nhiều nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều, tình cờ thấy trên diễn đàn tân sinh viên đang thảo luận bộ tiểu thuyết nào đó, cũng thử đi đọc xem.
Đọc rồi, còn thà rằng không đọc.
Đơn giản mà nói, đây là một câu truyện motip cẩu huyết cũ rích về nhân vật thụ vạn nhân mê cùng vô số công xoay quanh hắn.
Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Mặc là nhân vật mở đầu Sở Kinh Lan, vốn cậu còn tưởng là tiểu thuyết báo thù.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hóa ra cũng là một trong những công chính của vạn nhân mê thụ sau này.
Sở Kinh Lan, thiên chi kiêu tử, thời niên thiếu trải qua một loạt biến cố, thậm chí biến thành một phế nhân, nhưng số phận cũng phải khuất phục trước thiên phú và sự kiên cường đến kinh người của hắn, nỗ lực bò lên từ vũng bùn, leo đến đỉnh cao nhân sinh, cuối cùng trở thành Sở Tiên tôn đứng trên vạn người.
Nhưng một người tài giỏi như hắn lại chỉ toàn tâm toàn ý với vai chính thụ, dẫu biết y nay Tần mai Sở, một trái tim phân cho vô số người, vậy mà vẫn cam chịu nguyện thay y lên núi đao xuống biển lửa, cuối cùng lâm vào hiểm cảnh, hồn phi phách tán.
Khi Tiêu Mặc đọc đến đoạn này, trong lòng chết lặng biến thành 6 dấu chấm: "....."
Hay lắm, đừng có tán dương cái gì mà tuyệt thế thiên tài, đổi tên thành tuyệt thế yêu đương đi.
Cậu trông chờ hắn phát triển sự nghiệp, muốn nhìn một thiên tài quật khởi sau khi bị phế, chân đạp núi sông kiếm rẽ mây trời, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị một xô máu chó hất đầy mặt, thất bại thảm hại.
Cũng quá đáng rồi, một người tài hoa nỗ lực, cứ như vậy lãng phí một đời, có biết bao nhiêu người chỉ riêng việc tồn tại cũng là điều không dễ dàng không?
Rõ ràng có đủ khả năng để thực hiện tham vọng nhưng cuối cùng lại chết một cách lãng phí, cái kiểu nhân vật vô lý gì vậy?
Hơn nữa Sở Kinh Lan chết rồi, vạn nhân mê thụ thương tâm khóc một hồi, quay đầu liền quên sạch, buồn cười nhất chính là, lúc khóc cũng là ở trong lồng ngực người khác khóc.
Tiêu Mặc nhịn không được mà lần đầu tiên viết bình luận, lưu loát gõ hơn một nghìn kí tự, số lượng dấu chấm than vượt qua 2 chữ số, giữa những hàng chữ có thể nhìn thấy cậu tức giận bất bình thế nào.
Đối với thiết lập nhân vật Sở Kinh Lan bất mãn, cũng là đối với logic của tác giả bất mãn.
Có người đồng tình với cậu, cũng có người lập tức phản bác lại, Tiêu Mặc cười lạnh một tiếng, nói về cãi nhau, cậu chưa từng sợ.
Nhớ lại tình hình chiến đấu tối qua, Tiêu Mặc chậm rãi đi dọc bờ sông, chợt nghe thấy một âm thanh nhỏ, giống như tiếng thứ gì đó rơi xuống nước.
Cùng với đó là tiếng trẻ con sợ hãi khóc lớn.
Đồng tử Tiêu Mặc co lại, lập tức quay đầu, nhìn thấy một đứa trẻ đang liều mạng giãy giụa trong nước.
Lúc này ngoài bờ sông không có nhiều người, có người còn không hề nhận ra điều khác thường, cũng có người chạy tới kêu to, Tiêu Mặc không hề nghĩ ngợi lập tức nhảy xuống sông.
Cũng may vị trí đứa trẻ rơi xuống tương đối nông, Tiêu Mặc dễ dàng đẩy đứa trẻ vào bờ, mực nước chỉ đến eo cậu, nhưng khi cậu định chống tay nhảy lên bờ, bỗng cảm thấy dưới chân bị kéo mạnh lại.
Tiêu Mặc:!
Có thứ gì đó đang kéo cậu.
Tiêu Mặc kinh ngạc cúi đầu, lại phát hiện nước sông vốn trong veo nay bị động tĩnh vừa rồi quấy đến đục ngầu, mặt nước đen kịt không thấy được gì. Không đợi cậu cử động, lực vô hình kia lập tức kéo cậu ngã về phía sau, cả người lại rơi vào trong nước.
Nội tâm Tiêu Mặc hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, mắt cá chân giống như có sợi dây cuốn lấy, nhưng tay lại không mò được gì, xung quanh ngoại trừ nước hoàn toàn không có thứ gì khác, ngay cả xoáy nước cũng không có, nhưng cậu đúng là đang bị kéo xuống dưới đáy sông.
Tại lúc bị ngạt thở, lý trí của cậu rốt cuộc bị bản năng chiếm thế, không ngừng vùng vẫy giằng co.
Thời gian phảng phất như kéo dài vô tận, nhưng thật ra chỉ diễn ra trong thời gian ngắn.
Rồi sau đó nhanh chóng chìm dần xuống.
Nước tràn vào người cậu từ tám phía, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Ánh sáng và bóng tối chập chờn, những bong bóng khí mỏng manh giãy giụa muốn tan vỡ, cuối cùng cũng chỉ là phí hoài công sức, ngắn ngủi một lát, bọt khí từ mãnh liệt dần im lặng biến mất.
Thời gian thống khổ không rõ dài hay ngắn, nhưng cảm giác trái tim lơ lửng lại như kéo dài đến vô hạn, Tiêu Mặc sợ nhất là cảm giác không thể nắm giữ được thứ gì, sự cô độc quả thực như ép cậu muốn phát điên.
Nhưng cậu đã hôn mê sâu, không thể động đậy nổi.
Giữa lúc hỏng hốt, cậu nghĩ rằng có ai đó đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu lên trên, vô cùng mạnh mẽ lại ấm áp, khiến cho trái tim đang treo trên cao của cậu tìm được điểm tựa.
Tiêu Mặc yên tâm mà nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, trước mắt là một không gian trắng xóa.
Ý thức của Tiêu Mặc dần quay về, còn cho rằng mắt mình chưa thích ứng với ánh sáng, hoặc là đang ở trong bệnh viện, bởi bên tai vang lên âm thanh tích tích của máy móc.
Sau tiếng tích tích, một âm thanh vui sướng vang lên: "Download xong, xuyên sách thành công, hoan nghênh ngài đến với thế giới trong sách《 Bạch nguyệt quang của giới Tu chân》, hệ thống xuyên sách hết sức trung thành vì ngài phục vụ, nhiệm vụ lần này ——"
...... Cái gì?
Trong lòng Tiêu Mặc giật nảy, lập tức ngồi dậy, tay đè cái đầu vẫn còn choáng váng: "Khoan đã, từ từ!"
Âm thanh kia ngừng lại.
Hai tai y ù đi, nỗ lực mở to mắt, cuối cùng cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, trước mắt ngoại trừ màu trắng cũng chỉ có một màn hình điện tử hình vuông.
Tiêu Mặc từ mờ mịt đến khiếp sợ, lại không biết phải làm sao.
Nhưng y cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, giấu những cảm xúc rối bời vào trong lòng, cố gắng giữ tỉnh táo để phân tích hiện trạng.
Xuyên qua, xuyên qua?
Như thế nào sẽ......
Hệ thống thấy sắc mặt ký chủ không tốt lắm, thả nhẹ âm thanh chào hỏi: "Hello ký chủ, ngài có đang nghe không?"
Bả vai Tiêu mặc run rẩy, cố gắng duy trì vẻ mặt, theo thói quen che giấu cảm xúc kinh hoảng thật kỹ, để người ngoài không mảy may phát hiện ra: "... Tôi có câu hỏi."
Hệ thống: "Ừm ừm! Ký chủ còn có gì muốn hỏi, đây nhất định sẽ giải đáp cho ngài nha~"
"Tôi thật sự xuyên qua?"
"Cam đoan không giả!"
"Được."
Tiêu Mặc hít sâu, nắm chặt ngón tay: "Phải làm sao tôi mới có thể quay về thế giới của mình?"
Âm thanh của hệ thống dừng lại một chút: "Ách, thật đáng tiếc, ngài không trở về được."
Phản ứng của ký chủ so với trong tưởng tượng thật không giống nhau, hệ thống nhanh chóng xem lại các điều kiện của Tiêu Mặc, đúng là rất phù hợp để xuyên qua, nó thật cẩn thận nói: "Ký chủ, cuộc sống của ngài vốn cũng không tốt, không có điều gì đáng để lưu luyến, vì sao còn muốn trở về?"
Cuộc sống không tốt như vậy, nghe thấy xuyên đến thế giới khác không phải nên vui vẻ sao, hệ thống khó hiểu nghĩ.
Khi Tiêu Mặc còn nhỏ, cha mẹ vô trách nhiệm mà ném y cho người khác nuôi, còn mình bỏ đi biệt tích, cũng không biết nay còn sống hay đã chết.
Cậu bị ném cho họ hàng thân thích, đám người đó xem cậu như quả bóng mà mấy nhà đá tới đá lui, cuối cùng đá vào cô nhi viện.
Thời gian cậu ở trong nhà họ hàng không dài, nhưng đã trải qua đủ thứ chuyện, người lớn thì chửi rủa đánh đập cậu, trẻ con thì dùng đủ mọi trò để ức hiếp, Tiêu Mặc ăn khổ chịu đủ mọi sự khinh thường, bởi vậy suy nghĩ cũng trưởng thành từ sớm.
Nghe thấy hệ thống nói, gò má căng cứng của Tiêu Mặc giật giật, cười nhạo hỏi lại: "Tại sao tôi lại không muốn trở về chứ?"
Những cảm xúc tích tụ bấy lâu trong lòng bỗng được mở ra tuôn trào.
"Tôi mới 17 tuổi, vừa nhận được thư trúng tuyển của trường đại học trọng điểm, có thể cầm ảnh chụp thư trúng tuyển đập vào mặt đám họ hàng kia, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ ghen ghét của bọn họ, nhìn xem, một đám phế vật, ngoại trừ ỷ lúc tôi còn nhỏ mà ức hiếp thì còn có thể làm được gì, có cơ hội hung hăng vả mặt bọn họ thì sao lại bỏ qua?"
Khi Tiêu Mặc nói, phảng phất như đã nhìn thấy vẻ mặt của đám người kia, khóe miệng trào phúng nhếch lên. Hệ thống chỉ biết cười gượng, ai ngờ ký chủ lại là người thù dai, nó lau vết mồ hôi không tồn tại, giọng nói càng thêm cẩn thận.
"Nhưng mà ngài vì cứu một đứa trẻ, ở thế giới bên kia đã xác nhận là tử vong, chúng tôi mới có thể kéo ý thức của ngài đến không gian hệ thống."
Nụ cười trào phúng của Tiêu Mặc nháy mắt cứng đờ.
Rồi sau đó, môi hắn chậm rãi kéo thành một đường thẳng.
.... Vậy ra cậu đã chết?
Gì vậy chứ, cậu còn tưởng rằng bản thân được cứu, kết quả vẫn là đã chết....
Vậy cảm giác bị kéo là ảo giác sao?
Chết khi đang ở độ tuổi đẹp nhất, dùng cách nói buồn nôn hơn thì là, thậm chí còn chưa phải thời kỳ nở rộ hoàn toàn, kẻ đáng thương là cậu chỉ vừa mới bắt đầu phản kích, còn chưa kịp thưởng thức quá trình đám người khốn nạn đó bị vả mặt, cứ như vậy chết đi.
Bả vai Tiêu Mặc suy sụp, cậu co hai chân lên, ôm chặt cánh tay, cúi đầu không nói.
Tư thế cuộn tròn lại để phòng vệ rõ ràng là biểu hiện của cảm giác không thấy an toàn.
Tiêu Mặc cũng không thấy hối hận khi nhảy xuống nước cứu người, chỉ là cậu cảm thấy... trống rỗng, mờ mịt, cảm giác không chỉ là khổ sở khi cuộc sống ban đầu của cậu bỗng nhiên chặt đứt.
Tiêu Mặc đè lên khóe mắt chua xót, để nước mắt không chảy ra, cay đắng cười, y đã chết, phỏng chừng cũng chẳng mấy người đau lòng cho cậu.
Hệ thống thấy sắc mặt Tiêu Mặc ảm đạm, vội vàng an ủi: "Nhưng ngài được chúng tôi lựa chọn! Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là sẽ có được cuộc sống mới, lấy thân phận mới sống trong giới Tu Chân, cơ hội thật tốt biết bao! Hơn nữa phụ huynh của đứa trẻ được ngài cứu vô cùng biết ơn ngài, còn chuẩn bị một khoản tiền lớn để cảm ơn!"
Tiêu Mặc im lặng tiêu hóa cảm xúc khó chịu trong lòng, nghe thấy câu này liền cảnh giác ngẩng đầu, hai mày xinh đẹp nhăn lại: "Tôi đã chết rồi, vậy số tiền kia sẽ rơi vào tay ai?"
Nếu là đám thân thích sống chó kia, Tiêu Mặc nhất định muốn bật quan tài ngồi dậy, nửa đêm tới trước đầu giường bọn họ hù một phen.
"Không đâu không đâu, tiền đều đã được quyên góp cho cô nhi viện mà ngài từng ở! Đây chắc là lựa chọn tốt nhất rồi? Nếu ngài không hài lòng, hệ thống chúng ta còn có thể hỗ trợ can thiệp, để tiền đi đến nơi ngài muốn!"
Vẻ mặt Tiêu Mặc lúc này mới hòa hoãn: "Ừm, cũng được."
Y trầm mặc một lát, dùng chút hy vọng cuối cùng xác nhận lại: "Tôi thật sự không thể trở về được nữa?"
Hệ thống không đành lòng mà trả lời: "Thật đáng tiếc, đúng vậy."
Tiêu Mặc chậm rãi phun ra hơi thở bị đè nén trong lồng ngực, cậu đã gặp phải chuyện bất khả kháng, cuộc sống bị đảo lộn, cho dù có tin hay không, cho dù có vui vẻ hay khổ sở, cũng đã xuyên đến đây rồi.
Với tính cách của Tiêu Mặc, tuyệt đối không cho phép bản thân được dễ dàng từ bỏ, đã có cơ hội sống tiếp vì sao lại không nắm lấy chứ? Tuy rằng từ nhỏ cậu đã bị hoàn cảnh chèn ép, nhưng Tiêu Mặc trời sinh cứng cỏi, cậu vẫn luôn nói với bản thân, đã sống thì phải sống cho đáng.
Cậu muốn được tỏa sáng, cậu muốn tiền đồ vô lượng, chỉ khi mình trở nên xuất sắc mới là cách tốt nhất để trả thù những người bắt nạt cậu, càng muốn thấy cậu thảm hại, cậu càng không để cho bọn họ được như ý.
Bàn tay Tiêu Mặc nắm chặt cánh tay, đầu ngón tay siết đến trắng bệch, lộ ra cảm xúc hỗn loạn trong lòng, sau một lúc yên lặng, cậu gian nan mở miệng: "Chuyện nhiệm vụ, ngươi nói tiếp đi."
Nói ra những lời này cũng coi như cậu tiếp nhận hiện thực rồi.
Hệ thống cực kỳ vui vẻ, âm thanh cũng nâng cao: "Ngài sẽ trở thành tâm ma của Sở Kinh Lan, nhiệm vụ chủ yếu là khiến hắn nhận ra sự tồn tại của tâm ma, sau đó chờ thời cơ tới bị hắn giết chết để chứng đạo."
"Nhiệm vụ phụ là đồng hành cùng hắn trưởng thành, rèn luyện ý chí và tâm tính của hắn, sát thương tinh thần hắn sẽ quy đổi thành điểm, có thể giúp ngài tăng tu vi, cũng có thể đổi đồ vật trong cửa hàng của hệ thống."
Hệ thống vừa nói vừa mở cửa hàng ra, Tiêu Mặc quét mắt nhìn một lượt, phát hiện chủng loại rất phong phú, từ linh đan dược liệu đến pháp khí bảo vật cái gì cũng có.
"Nhưng tu vi của ngài không vượt thể qua kỳ Phân Thần, bởi vì đó là lúc ngài sẽ bị hắn giết chết."
Tiêu Mặc hỏi đúng trọng điểm: "Lúc bị giết có đau không?"
Hệ thống vội nói: "Sẽ không sẽ không, tôi có thể mở hình thức miễn đau cho ngài, đảm bảo ngài không phải chịu chút đau khổ nào!
Không phải chịu đau thì đúng là quá tốt rồi, Tiêu Mặc cuối cùng cũng thả lỏng chút, dù là sốt ruột hay là bình tĩnh, suy nghĩ của y luôn rõ ràng: "Nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ có gì khác nhau?"
Hệ thống cực kỳ tích cực, hỏi gì đáp nấy: "Nhiệm vụ chính là bắt buộc, còn nhiệm vụ phụ chỉ là cách để kiếm thêm điểm, không bắt buộc."
Trong lòng Tiêu Mặc chợt động, vậy nghĩa là nhiệm vụ thực chất chỉ có hai chuyện?
Cậu vô cùng thông minh, suy nghĩ một chút liền thông suốt.
Hệ thống đương nhiên không phát hiện ra ký chủ của mình đã bắt đầu lên kế hoạch riêng: "Nguyên tác ngài đã đọc qua, nếu có thắc mắc gì đối với cốt truyện, lúc nào cũng có thể hỏi."
Trong lòng Tiêu Mặc suy nghĩ, lại hỏi thêm mấy câu.
Sau khi Sở Kinh Lan chết, Tiêu Mặc cũng không đọc tiếp.
Nếu chỉ đọc để giải trí, Tiêu Mặc đóng sách lại là có thể mắt không thấy tâm không phiền, nhưng hiện giờ Sở Kinh Lan không còn là người trong sách, y sắp phải cùng hắn sống hòa thuận: làm tâm ma của hắn, Tiêu Mặc phải dọn đến ở trong thức hải của Sở Kinh Lan."
Tức khắc Tiêu Mặc liền cảm thấy không thoải mái, là một người dù cuộc sống khó khăn nhưng vẫn luôn nghiêm túc với bản thân, y không thích thiết lập nhân vật của Sở Kinh Lan chút nào.
Y không phải nhằm vào Sở Kinh Lan, thứ cho Tiêu Mặc nói thẳng, phần lớn hình tượng nhân vật trong nguyên tác đều thật rác rưởi, không phải đang diễn cảnh cẩu huyết thì cũng là đang đi đường hướng đến tình tiết cẩu huyết.
Tiêu Mặc còn rất ghét vai chính thụ, một kẻ lăng nhăng, trong chén trong nồi đều muốn cả, tình yêu có thể chia thành vô số phần phân phát khắp nơi, tuy rằng ta đồng thời yêu nhiều người, nhưng ta băng thanh ngọc khiết, nhu nhược đơn thuần.
Ngài chính là rết tinh chuyển thế, chân dẫm N thuyền đúng không?
Tra nam thì là tra nam, lừa người khác cũng được thôi, nhưng đừng đến chính mình cũng lừa chứ.
Dưới lợi thể biết trước cốt truyện, lại hiểu rõ nhiệm vụ của mình, Tiêu Mặc nhanh chóng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.
Hệ thống nói hết những thứ cần nói, mang theo không gian rời đi, Tiêu Mặc mở to mắt, nơi trắng xóa biến mất, thay vào đó là bóng tối yên tĩnh.
Hệ thống vui vẻ: "Hoan nghênh đến với Tu chân giới, nơi này chính là thức hải của Sở Kinh Lan!"
Trên đỉnh đầu treo một vầng trăng tròn, Tiêu Mặc đang đứng dưới một gốc cây khô héo, trước mặt là hồ nước trong vắt, bên trong không có bất cứ sinh vật sống nào, giống như một miệng giếng sâu.
Lấy hồ nước làm trung tâm, mặt đất xung quanh chỉ rộng chừng vài mét, trừ chỗ này ra chỉ thấy sương đen bao phủ, không còn cảnh vật nào khác.
Thật hoang vắng.
Tiêu Mặc đứng bên hồ nước cúi xuống nhìn ảnh ngược phản chiếu của mình, trên người đã đổi thành y phục cổ trang màu đen, gương mặt vốn có của y đã rất đẹp, sáng trong như trăng mùa xuân, nay giữa trán lại thêm ấn hoa sen đỏ như lửa, càng thêm vài phần tà khí yêu nghiệt.
Rất có dáng vẻ của một đại ma đầu dùng mặt để mê hoặc nhân tâm.
Lần đầu tiên thấy bộ dáng mặc cổ trang của bản thân, Tiêu Mặc lạ lẫm sờ nắm tóc dài rũ trên vai.
Hệ thống: "Sau này ngài phải ở nơi này."
Tiêu Mặc thả tóc ra, đứng dậy nghiêm túc nhìn "nhà" của mình, hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"
Một cái cây một cái hồ, ngủ dưới gốc cây hay ngủ dưới đáy hồ?
Hệ thống chỉ đường cho y: "Ngài có thể tùy ý cải tạo không gian, nhưng xung quanh Nguyệt Hồ là địa bàn của Sở Kinh Lan, nếu cải tạo ở đây, chờ khi hắn vào được thức hải liền có thể dễ dàng phá hủy hết đồ vật của ngài đi, đến lúc đó chính là phải tranh giành địa bàn. Biện pháp tốt nhất là lấy làn sương đen làm nơi phân chia hai giới, tạo một cái lá chắn, hắn sẽ không thể dễ dàng xâm nhập."
"Đừng nói là giường đệm, cho dù là đình đìa gác mái, hay núi sông biển hồ đều có tùy ngài xây! Không phải trong thức hải thứ mạnh nhất chính là sức tưởng tượng sao! À, nhưng những thứ hiện đại thì không thể xuất hiện ở đây, thời đại bất đồng, chúng ta vẫn là nên tuân theo khoa học."
....Ở thế giới Tu tiên lại muốn cùng cậu thảo luận về khoa học?
Tiêu Mặc lướt qua Nguyệt Hồ, đi vào trong làn sương đen bên cạnh, nói thật, nhìn đám sương đen cuồn cuộn thấy sao cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng đối với y lại vô hại. Trong lòng Tiêu Mặc không khỏi cảm thấy sợ hãi, xem ra cơ thể của y còn thích ứng với chuyện thân phận thay đổi nhanh hơn cả so với tâm trí, tâm ma, tóm lại cũng có chút thiên phú của chủng tộc.
Tiêu Mặc dễ dàng đến gần sương đen, dọn ra một không gian, không lớn, biến ra một chiếc giường.
Chiếc giường đơn giản nhưng rộng rãi, gối đầu và chăn đệm đều là tông màu ấm, độ mềm vừa phải, ngủ trên đó khẳng định thoải mái.
Giường đúng là thứ tốt, nhưng cũng chỉ biến ra có một chiếc giường.
Hệ thống nhìn chiếc giường lẻ loi kia, cho rằng sức tưởng tượng của ký chủ có hạn, ý đồ muốn thể hiện tài năng: "Chuyện xây nhà tôi cũng có thể hỗ trợ, ký chủ!"
Tiêu Mặc cũng không quay đầu lại cự tuyệt: "Không cần."
Y đã quy hoạch tốt cho hành trình tương lai, một chiếc giường là đủ rồi.
Làm tâm ma, y vừa bước vào nơi này liền không thầy dạy cũng hiểu, nắm được một ít năng lực của tâm ma, lấy ảnh hưởng của bản thể làm cơ sở, trong thời gian ngắn Tiêu Mặc đã biết cách để liên hệ với Sở Kinh Lan.
Tiêu Mặc đứng dưới ánh trăng.
Hệ thống rất tò mò hành động đầu tiên của ký chủ là gì.
Sau đó nó liền thấy sương đen trong tay Tiêu Mặc cuồn cuộn, lần đầu tiên thành công khiến hàng rào thức hải dao động.
Hệ thống tiếp tục cổ vũ: "Ký chủ lợi hại!"
Trong âm thanh chờ mong của hệ thống, Tiêu Mặc dồn khí đan điền, âm thanh như chuông lớn, dùng ngữ điệu lạnh lẽo quỷ mị nói: "Sở Kinh Lan —— ta là tâm ma của ngươi."
Hệ thống: Vừa thấy chính là tư thế muốn buông lời hung ác!
Chỉ cần có thể khiến cảm xúc của Sở Kinh Lan dao động, liền tính là công kích tinh thần, có thể đổi thành điểm, hệ thống vội vàng mở giao diện tính điểm ra chuẩn bị thật tốt, ngồi chờ ký chủ phát lực.
Trong lòng nó tràn đầy chờ mong, lại thấy Tiêu Mặc nhanh nhẹn thu tay lại, miệng đóng chặt, quay đầu liền đi.
...... Đi rồi?
Hệ thống:???
Khoan đã, kế tiếp đâu? Lời nói tàn nhẫn đâu? Không có??
Nó nhìn Tiêu Mặc đi vào làn sương đen, nhìn Tiêu Mặc nằm trên giường, nhìn y nhắm mắt lại.
...... Hả?
Hệ thống đầu đầy dấu chấm hỏi, mờ mịt hỏi: "Ký chủ?"
Tiêu Mặc nhắm hai mắt an tường nằm yên: "Ta đã làm hắn nhận ra có tâm ma, nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành. Ngươi có phương pháp nào có thể làm ta ngủ luôn mấy năm không, chờ khi nào cần giết ta thì gọi ta dậy, ta để hắn giết."
Hệ thống: "......"
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm.
Còn có thể làm như vậy!?
Giao diện tính điểm ta cũng đã kéo ra cho ngài, ngài lại cho ta xem cái này!??
Mặc kệ hệ thống đang hỗn loạn thế nào, Tiêu Mặc vẫn nằm yên: "Không sai, đối với người mình không thích, kế hoạch mà y đề ra chính là làm cá mặn."
Cái gì, có người hỏi vì sao Tiêu Mặc không thử thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan?
Tiêu Mặc: Vì sao ta lại muốn giúp hắn chứ?
Đầu tiên, y không phải tình nguyện xuyên qua, thứ hai, Tiêu Mặc và Sở Kinh Lan là hai người xa lạ.
Nếu như Sở Kinh Lan giống như đứa trẻ bị rơi xuống nước mà Tiêu Mặc gặp lúc trước, vậy Tiêu Mặc cũng làm người qua đường hảo tâm sẵn lòng vươn tay cứu giúp một phen.
Nhưng Sở Kinh Lan sau khi suy nghĩ cẩn thận vẫn muốn thay vai chính thụ vượt núi đao biển lửa, vậy thì Tiêu Mặc cũng lựa chọn gạt bỏ mong muốn cứu người mà tôn trọng vận mệnh của người khác.
Tiêu Mặc cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của Sở Kinh Lan, y là người tốt, nhưng lòng tốt cũng không phải để ban phát khắp nơi.
Dù sao hệ thống nói quá trình không quan trọng, chỉ cần y làm tốt mở đầu và kết thúc, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, này thậm chí còn không thể gọi là lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc.
Là một thiếu niên thường xuyên vừa học vừa làm, Tiêu Mặc có triết lý riêng của mình.
Tiêu Mặc phát hiện hệ thống nửa ngày không lên tiếng, nằm trên giường hé mắt ra, còn rất cảnh giác: "Tôi không hề làm trái với quy tắc."
Hệ thống xem như hoàn toàn chịu thua với ký chủ, nếu có hình người, đại khái nó cũng phải kiệt sức: "Đúng vậy, suy nghĩ này của ngài không có gì không đúng, nhưng tôi có hai điều muốn nói về kế hoạch làm mỹ nhân ngủ trong rừng của ngài."
Tiêu Mặc: "...... Ai là mỹ nhân ngủ trong rừng? Ngươi nói đi."
"Thứ nhất, tôi không có cách nào để ngài ngủ một giấc liền mấy năm, nếu ngài có thiên phú dị bẩm thì có thể tự thử xem."
"Thứ hai," Hệ thống buồn bã nói," Âm thanh vừa rồi của ngài bị Sở Kinh Lan xem như ảo giác, hắn không tin rằng mình có tâm ma, bởi vậy nhiệm vụ của ngài còn chưa hoàn thành."
Tiêu Mặc: "......"
Trầm mặc, không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Một giây, hai giây, ba giây sau, Tiêu Mặc rốt cuộc chậm rãi ngồi dậy.
Kế hoạch vừa mới bắt đầu, liền được nửa đường thì chết yểu.
Câu chữ của y rõ ràng rành mạch có thể so với phát thanh viên như vậy cũng có thể coi thành ảo giác?
Chẳng lẽ phải buộc y hiện thân trước mặt Sở Kinh Lan mới được sao?
Tiêu Mặc mím môi, ôm cánh tay suy tư.
Cùng lúc đó, bên ngoài, Sở Kinh Lan đang tu luyện, vẻ mặt chuyên chú, thân như cây tùng, vung kiếm chém ra, nhưng mũi kiếm lưu loát lại bị một âm thanh đột ngột vang lên quấy rối khiến đường đi lệch qua một bên.
Trúc xanh bị chém gãy làm đôi, thân cây đổ xuống, mang theo lá xanh rào rạt rơi như mưa.
Sở Kinh Lan choáng váng dừng kiếm, lập tức thả linh lực ra tra xét, gió thổi qua tai, sau khi trúc ngã xuống bốn phía liền yên tĩnh, không người, cũng không có yêu ma tà ám.
Hắn nhíu mày, mũi kiếm chĩa xuống mặt đất, âm thanh vừa rồi, là do hắn ảo giác?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro