Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 17
Âm Dương Điện
2024-11-11 16:56:16
Dù sao thì tâm tư của Ngu gia lúc này cũng không còn đặt ở bữa tiệc sinh nhật nữa. Việc cấp bách của họ là phải khống chế dư luận, nếu không chỉ sợ chưa đến nửa tiếng, cả Lương Thành...
Không, có khi cả nước sẽ xem được trò cười của Ngu gia!
Bên này, Vinh Hi và Cố Khởi Vân vừa ra khỏi khách sạn thì đúng lúc gặp Văn Du cũng đang định ra ngoài.
Thật trùng hợp.
Vinh Hi vừa định chào hỏi, Cố Khởi Vân đã vội vàng chạy tới, vẫy tay: “A Du, thật sự là cậu? Sao cậu lại ở đây?”
“Hai người quen nhau à?” Vinh Hi nhìn hai người.
Hóa ra anh tên là Văn Du.
Chữ Du nào nhỉ?
Cái tên này nghe có vẻ quen quen, hình như đã từng nghe ở đâu rồi.
Văn Du thản nhiên liếc nhìn Cố Khởi Vân một cái, sau đó nhìn Vinh Hi. Thấy cô nhướng mày, vẻ mặt thoải mái liền biết mục đích của cô đã đạt được.
Anh nói: “Tôi đến giải quyết chút việc.”
“Trước đó tôi đã nói địa điểm quay phim ở sa mạc, thảo nguyên đều rất đẹp, mời cậu đến cậu cũng không đến. Bây giờ lại ở đây, chẳng lẽ là muốn cho tôi một bất ngờ sao?” Cố Khởi Vân cười nham nhở nói.
Văn Du nhíu mày, vẻ mặt như thể viết một vạn chữ từ chối, mắng: “Bớt làm tôi ghê tởm đi.”
Cố Khởi Vân không để ý, khăng khăng nói: “Cậu không phản bác, vậy là thật rồi hả? Thật sự không ngờ tới có một ngày cậu lại vì tôi mà đến đây.”
Văn Du: “...”
Vinh Hi: “...”
Người ta từ chối rõ ràng như vậy mà vẫn có thể tự luyến như thế. Tâm lý này, da mặt này, thật sự đáng để chúng ta học hỏi!
Văn Du rõ ràng không muốn để ý đến Cố Khởi Vân nhưng người sau lại không hề bị vẻ lạnh nhạt của anh đánh bại, ngược lại còn hứng thú bừng bừng. Anh ta kéo Vinh Hi giới thiệu: “Đây là... cô Hi, tôi vừa mới quen, giới thiệu với cậu một chút.”
Thấy Văn Du vẫn luôn không biểu hiện ra ý tứ bọn họ đã quen biết từ trước, Vinh Hi cũng giả vờ như không quen biết. Cô tao nhã đưa tay lên, chậm rãi nói: “Vinh Hi, Vinh quang đích Vinh, Hi Như đích Hi.”
Mí mắt Văn Du giật giật, Vinh Hi?
Chẳng phải vẫn chưa tìm được cha mẹ ruột sao? Sao cô lại đổi họ rồi?
Anh ra vẻ đưa tay ra nắm lấy đầu ngón tay của Vinh Hi, giọng nói trầm thấp gợi cảm, nói: “Văn Du, Văn Danh đích Văn, Du Việt đích Du.”
Hai người bọn họ nghiêm túc tự giới thiệu, thản nhiên so tài diễn xuất với ánh mắt. Ngược lại là Cố Khởi Vân đứng bên cạnh ngây người.
Mỹ nữ là do anh ta phát hiện, anh ta còn chưa kịp tự giới thiệu cho đàng hoàng, ngược lại để tên Văn Du này đoạt được tiên cơ.
Thật là thất sách.
Vừa nhìn thấy Văn Du vậy mà lại nắm lấy đầu ngón tay của Vinh Hi, anh ta lập tức ra tay một phát gạt tay của Văn Du ra.
“Văn tổng, người cũng không còn nhỏ nữa, chú ý chút mặt mũi đi.”
Nói xong với Văn Du, anh ta liền nắm lấy tay Vinh Hi, mỉm cười rạng rỡ tự giới thiệu: “Cố Khởi Vân, Cố phạm hồi thủ đích Cố, Phong khởi vân dũng đích Khởi Vân. Đạo diễn.”
Không, có khi cả nước sẽ xem được trò cười của Ngu gia!
Bên này, Vinh Hi và Cố Khởi Vân vừa ra khỏi khách sạn thì đúng lúc gặp Văn Du cũng đang định ra ngoài.
Thật trùng hợp.
Vinh Hi vừa định chào hỏi, Cố Khởi Vân đã vội vàng chạy tới, vẫy tay: “A Du, thật sự là cậu? Sao cậu lại ở đây?”
“Hai người quen nhau à?” Vinh Hi nhìn hai người.
Hóa ra anh tên là Văn Du.
Chữ Du nào nhỉ?
Cái tên này nghe có vẻ quen quen, hình như đã từng nghe ở đâu rồi.
Văn Du thản nhiên liếc nhìn Cố Khởi Vân một cái, sau đó nhìn Vinh Hi. Thấy cô nhướng mày, vẻ mặt thoải mái liền biết mục đích của cô đã đạt được.
Anh nói: “Tôi đến giải quyết chút việc.”
“Trước đó tôi đã nói địa điểm quay phim ở sa mạc, thảo nguyên đều rất đẹp, mời cậu đến cậu cũng không đến. Bây giờ lại ở đây, chẳng lẽ là muốn cho tôi một bất ngờ sao?” Cố Khởi Vân cười nham nhở nói.
Văn Du nhíu mày, vẻ mặt như thể viết một vạn chữ từ chối, mắng: “Bớt làm tôi ghê tởm đi.”
Cố Khởi Vân không để ý, khăng khăng nói: “Cậu không phản bác, vậy là thật rồi hả? Thật sự không ngờ tới có một ngày cậu lại vì tôi mà đến đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Du: “...”
Vinh Hi: “...”
Người ta từ chối rõ ràng như vậy mà vẫn có thể tự luyến như thế. Tâm lý này, da mặt này, thật sự đáng để chúng ta học hỏi!
Văn Du rõ ràng không muốn để ý đến Cố Khởi Vân nhưng người sau lại không hề bị vẻ lạnh nhạt của anh đánh bại, ngược lại còn hứng thú bừng bừng. Anh ta kéo Vinh Hi giới thiệu: “Đây là... cô Hi, tôi vừa mới quen, giới thiệu với cậu một chút.”
Thấy Văn Du vẫn luôn không biểu hiện ra ý tứ bọn họ đã quen biết từ trước, Vinh Hi cũng giả vờ như không quen biết. Cô tao nhã đưa tay lên, chậm rãi nói: “Vinh Hi, Vinh quang đích Vinh, Hi Như đích Hi.”
Mí mắt Văn Du giật giật, Vinh Hi?
Chẳng phải vẫn chưa tìm được cha mẹ ruột sao? Sao cô lại đổi họ rồi?
Anh ra vẻ đưa tay ra nắm lấy đầu ngón tay của Vinh Hi, giọng nói trầm thấp gợi cảm, nói: “Văn Du, Văn Danh đích Văn, Du Việt đích Du.”
Hai người bọn họ nghiêm túc tự giới thiệu, thản nhiên so tài diễn xuất với ánh mắt. Ngược lại là Cố Khởi Vân đứng bên cạnh ngây người.
Mỹ nữ là do anh ta phát hiện, anh ta còn chưa kịp tự giới thiệu cho đàng hoàng, ngược lại để tên Văn Du này đoạt được tiên cơ.
Thật là thất sách.
Vừa nhìn thấy Văn Du vậy mà lại nắm lấy đầu ngón tay của Vinh Hi, anh ta lập tức ra tay một phát gạt tay của Văn Du ra.
“Văn tổng, người cũng không còn nhỏ nữa, chú ý chút mặt mũi đi.”
Nói xong với Văn Du, anh ta liền nắm lấy tay Vinh Hi, mỉm cười rạng rỡ tự giới thiệu: “Cố Khởi Vân, Cố phạm hồi thủ đích Cố, Phong khởi vân dũng đích Khởi Vân. Đạo diễn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro