Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 1
Âm Dương Điện
2024-11-11 16:56:16
Lương Thành, hội sở.
Trông thấy cảnh tượng xa lạ ở hội sở trước mặt, Vinh Hi không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Cô rõ ràng nhớ rằng, mình vừa mới giành được giải thưởng "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất", trên đường về nhà sau lễ trao giải thì gặp tai nạn xe.
Mà mới trước đó một giây, cô còn nằm trên giường bệnh, không thể cử động hay nói chuyện.
Nhưng lúc này cô lại có thể thở bình thường, có thể cảm nhận được sức sống của mình!
Vậy là cô đang mơ sao?
Còn đang suy nghĩ thì bên cạnh truyền đến tiếng "Âm mưu to nhỏ" của người khác.
"Lạc Phong, anh đưa trà cho cô ta làm gì? Ngu thiếu gia đã dặn rồi, bảo chúng ta chặn Ngu Hi lại, không cho cô ta đi hộp đêm!"
"Đúng rồi, lỡ cô ta tỉnh rượu, phá hỏng tiệc sinh nhật mà Ngu gia cố ý tổ chức cho Ngu Noãn thì chúng ta chết chắc, nhà tôi còn chờ Ngu gia đầu tư nữa!"
Lạc Phong cười khẩy lạnh lùng: "Các anh nghĩ nhiều rồi đấy, tôi chỉ hy vọng cô ta còn có chút lý trí thôi, dù sao tôi cũng không hứng thú với mấy cái xác chết biết đi đâu."
"Nhưng anh không thích Ngu Noãn sao?"
Lạc Phong uống một ngụm rượu, đôi mắt tà mị đầy vẻ phong lưu, nói ra câu vô cùng đáng ghét: "Tôi thích Ngu Noãn thì liên quan gì đến chuyện tôi có ngủ với Ngu Hi hay không?"
"...."
Rất nhanh, trọng tâm chủ đề lại quay về Ngu gia.
"Ngu gia cũng đủ tàn nhẫn đấy chứ, dù sao đã nuôi bên cạnh hai mươi năm trời, nói không cần là không cần, nghĩ thế thì Ngu Hi đáng thương thật!"
"Đáng thương gì? Cô ta là giả, vậy là đủ rồi."
"Tôi nói này, căn cứ vào thông tin mà Ngu gia công bố ra ngoài, hình như lúc trước là ôm nhầm, lúc đó Ngu Hi còn là trẻ sơ sinh, cô ta biết gì mà sai?"
"Thân phận cô ta là giả, không phải máu mủ Ngu gia, vậy là cô ta sai rồi!"
"...."
"Được rồi, ồn ào cái gì chứ?" Lạc Phong mắng một tiếng, những lời tranh cãi tức khắc dừng lại.
Còn Vinh Hi thì trong đầu đang nhanh chóng tìm kiếm những cái tên mà mình vừa nghe thấy.
Ngu Noãn, Ngu Hi, thật giả thiên kim, Ngu gia?
Nghe cứ thấy quen quen sao ấy?
Chết tiệt!
Chẳng phải đây là nhân vật trong tiểu thuyết mà trợ lý nhỏ của cô vẫn luôn theo dõi "Sau khi trở về hào môn tôi trở thành đoàn sủng" sao?
Thiên kim Ngu Noãn và giả thiên kim Ngu Hi bị nhầm lẫn ngay từ khi mới sinh, thân phận bị hoán đổi, Ngu Hi hưởng thụ 20 năm cuộc sống xa hoa nhung lụa của Ngu gia, còn Ngu Noãn lưu lạc ở cô nhi viện, sau đó được đem đi nhận nuôi, mãi cho đến lúc 20 tuổi tình cờ phát hiện ra mình có vẻ ngoài giống với phu nhân Ngu gia mới được trở về đoàn tụ.
Sau khi trở về Ngu gia, Ngu Noãn được cha mẹ và anh em yêu thương hết mực, Ngu Hi trở thành người bị mọi người bỏ quên, ngay cả hôn phu đã đính ước với cô cũng thích Ngu Noãn và luôn bảo vệ cho cô ta.
Ngu Hi không chấp nhận được sự thật, lại đố kỵ Ngu Noãn nên bắt đầu làm loạn, vu oan giá họa cho Ngu Noãn, cướp đồ của Ngu Noãn nhưng lại bị Ngu Noãn vạch trần bộ mặt thật.
Trông thấy cảnh tượng xa lạ ở hội sở trước mặt, Vinh Hi không khỏi hoài nghi nhân sinh.
Cô rõ ràng nhớ rằng, mình vừa mới giành được giải thưởng "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất", trên đường về nhà sau lễ trao giải thì gặp tai nạn xe.
Mà mới trước đó một giây, cô còn nằm trên giường bệnh, không thể cử động hay nói chuyện.
Nhưng lúc này cô lại có thể thở bình thường, có thể cảm nhận được sức sống của mình!
Vậy là cô đang mơ sao?
Còn đang suy nghĩ thì bên cạnh truyền đến tiếng "Âm mưu to nhỏ" của người khác.
"Lạc Phong, anh đưa trà cho cô ta làm gì? Ngu thiếu gia đã dặn rồi, bảo chúng ta chặn Ngu Hi lại, không cho cô ta đi hộp đêm!"
"Đúng rồi, lỡ cô ta tỉnh rượu, phá hỏng tiệc sinh nhật mà Ngu gia cố ý tổ chức cho Ngu Noãn thì chúng ta chết chắc, nhà tôi còn chờ Ngu gia đầu tư nữa!"
Lạc Phong cười khẩy lạnh lùng: "Các anh nghĩ nhiều rồi đấy, tôi chỉ hy vọng cô ta còn có chút lý trí thôi, dù sao tôi cũng không hứng thú với mấy cái xác chết biết đi đâu."
"Nhưng anh không thích Ngu Noãn sao?"
Lạc Phong uống một ngụm rượu, đôi mắt tà mị đầy vẻ phong lưu, nói ra câu vô cùng đáng ghét: "Tôi thích Ngu Noãn thì liên quan gì đến chuyện tôi có ngủ với Ngu Hi hay không?"
"...."
Rất nhanh, trọng tâm chủ đề lại quay về Ngu gia.
"Ngu gia cũng đủ tàn nhẫn đấy chứ, dù sao đã nuôi bên cạnh hai mươi năm trời, nói không cần là không cần, nghĩ thế thì Ngu Hi đáng thương thật!"
"Đáng thương gì? Cô ta là giả, vậy là đủ rồi."
"Tôi nói này, căn cứ vào thông tin mà Ngu gia công bố ra ngoài, hình như lúc trước là ôm nhầm, lúc đó Ngu Hi còn là trẻ sơ sinh, cô ta biết gì mà sai?"
"Thân phận cô ta là giả, không phải máu mủ Ngu gia, vậy là cô ta sai rồi!"
"...."
"Được rồi, ồn ào cái gì chứ?" Lạc Phong mắng một tiếng, những lời tranh cãi tức khắc dừng lại.
Còn Vinh Hi thì trong đầu đang nhanh chóng tìm kiếm những cái tên mà mình vừa nghe thấy.
Ngu Noãn, Ngu Hi, thật giả thiên kim, Ngu gia?
Nghe cứ thấy quen quen sao ấy?
Chết tiệt!
Chẳng phải đây là nhân vật trong tiểu thuyết mà trợ lý nhỏ của cô vẫn luôn theo dõi "Sau khi trở về hào môn tôi trở thành đoàn sủng" sao?
Thiên kim Ngu Noãn và giả thiên kim Ngu Hi bị nhầm lẫn ngay từ khi mới sinh, thân phận bị hoán đổi, Ngu Hi hưởng thụ 20 năm cuộc sống xa hoa nhung lụa của Ngu gia, còn Ngu Noãn lưu lạc ở cô nhi viện, sau đó được đem đi nhận nuôi, mãi cho đến lúc 20 tuổi tình cờ phát hiện ra mình có vẻ ngoài giống với phu nhân Ngu gia mới được trở về đoàn tụ.
Sau khi trở về Ngu gia, Ngu Noãn được cha mẹ và anh em yêu thương hết mực, Ngu Hi trở thành người bị mọi người bỏ quên, ngay cả hôn phu đã đính ước với cô cũng thích Ngu Noãn và luôn bảo vệ cho cô ta.
Ngu Hi không chấp nhận được sự thật, lại đố kỵ Ngu Noãn nên bắt đầu làm loạn, vu oan giá họa cho Ngu Noãn, cướp đồ của Ngu Noãn nhưng lại bị Ngu Noãn vạch trần bộ mặt thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro