Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 30
Âm Dương Điện
2024-11-11 16:56:16
Anh ta có linh cảm nếu Vinh Hi đồng ý, cả giới giải trí sẽ vì cô mà điên cuồng.
Vinh Hi cảm động nhìn Cố Khởi Vân, ánh mắt như đang nhìn một con cừu béo chờ bị thịt. Cô chân thành nói: "Cảm ơn Cố đạo. Nếu thật sự gặp rắc rối, tôi sẽ làm phiền anh."
Cố Khởi Vân lập tức cười đến mức hai mắt gần như không nhìn thấy. Anh ta kích động nói: "Phiền phức cái gì mà phiền phức, chuyện của em chính là chuyện của anh. Ngu gia đó không cần lo. Bọn họ bịt miệng được truyền thông, nhưng nhiều khách mời như vậy, nhất định có người không vừa mắt bọn họ. Chuyện tối qua xảy ra sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài. Cho dù là vì danh dự mặt mũi, bọn họ cũng không dám làm khó em quá đâu."
Dừng một chút, anh ta lại cau mày: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Có một số người hèn hạ khởi vân mới không thèm quan tâm mặt mũi danh dự. Nếu bọn họ không cần mặt mũi nữa, vậy thì em cứ gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào cũng được."
Sau đó tâm trạng Cố Khởi Vân vẫn luôn rất tốt.
Anh ta đưa Vinh Hi đến một con phố rất cũ kỹ, thấy Vinh Hi cau mày, anh ta cười nói: "Em không biết chỗ này sao?"
Trước hôm nay, Vinh Hi là tiểu thư Ngu gia sống ở khu phồn hoa nhất Lương Thành, bạn bè chơi cùng đều là người cùng gia thế, sao lại đến nơi này cơ chứ.
Vinh Hi: "Quả thật không biết."
Cố Khởi Vân nói: "Vậy em lời rồi."
Cố đạo dừng xe, vừa đi vừa nói: "Nơi này là do một người anh trong đoàn phim giới thiệu. Anh đã đến đây hai lần rồi, môi trường ở đây tuy hơi kém một chút nhưng bữa sáng rất ngon. Lát nữa em ăn nhiều một chút... Cẩn thận bậc thang."
Lúc Cố đạo nhắc nhở thì Vinh Hi đã tránh chỗ bẩn dưới chân.
Ánh mắt Cố Khởi Vân rơi xuống đôi chân đi giày cao gót của Vinh Hi, nhìn mắt cá chân xinh đẹp của cô nhất thời không dời mắt được.
Giây phút này, anh ta lại cảm thấy quyết định hôm nay của mình hình như có chút sai lầm.
Đôi chân thế này đáng lẽ phải bước đi trên thảm đỏ lộng lẫy, ngồi trong nhà hàng trên không trung có thể nhìn bao quát mọi thứ, dùng bữa trong nhà hàng Trung hoặc nhà hàng Tây sang trọng.
Thôi vậy.
Đã đến rồi.
Cố Khởi Vân nhìn chằm chằm vào chân Vinh Hi một lúc, sau đó rất lịch sự đưa tay ra: "Đường ở đây hơi gập ghềnh, em đi giày cao gót không tiện lắm. Nếu không ngại thì có thể vịn tay anh."
Vinh Hi đương nhiên không có gì phải ngại.
Cô trực tiếp nắm lấy cổ tay Cố Khởi Vân.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ ràng được sự cứng người của Cố Khởi Vân.
Vinh Hi vịn tay Cố Khởi Vân len lỏi qua các con phố, cuối cùng cũng đến một tiệm trông rất cổ kính.
Tuy đã muộn nhưng trong tiệm vẫn còn khá đông khách.
Sau khi Cố Khởi Vân và Vinh Hi ngồi xuống, anh ta cầm thực đơn lên chỉ vào thực đơn có rất nhiều món điểm tâm, nói: "Đừng để thực đơn lừa, những món dám viết lên đây đều là món tủ của họ."
Vinh Hi cảm động nhìn Cố Khởi Vân, ánh mắt như đang nhìn một con cừu béo chờ bị thịt. Cô chân thành nói: "Cảm ơn Cố đạo. Nếu thật sự gặp rắc rối, tôi sẽ làm phiền anh."
Cố Khởi Vân lập tức cười đến mức hai mắt gần như không nhìn thấy. Anh ta kích động nói: "Phiền phức cái gì mà phiền phức, chuyện của em chính là chuyện của anh. Ngu gia đó không cần lo. Bọn họ bịt miệng được truyền thông, nhưng nhiều khách mời như vậy, nhất định có người không vừa mắt bọn họ. Chuyện tối qua xảy ra sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài. Cho dù là vì danh dự mặt mũi, bọn họ cũng không dám làm khó em quá đâu."
Dừng một chút, anh ta lại cau mày: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Có một số người hèn hạ khởi vân mới không thèm quan tâm mặt mũi danh dự. Nếu bọn họ không cần mặt mũi nữa, vậy thì em cứ gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào cũng được."
Sau đó tâm trạng Cố Khởi Vân vẫn luôn rất tốt.
Anh ta đưa Vinh Hi đến một con phố rất cũ kỹ, thấy Vinh Hi cau mày, anh ta cười nói: "Em không biết chỗ này sao?"
Trước hôm nay, Vinh Hi là tiểu thư Ngu gia sống ở khu phồn hoa nhất Lương Thành, bạn bè chơi cùng đều là người cùng gia thế, sao lại đến nơi này cơ chứ.
Vinh Hi: "Quả thật không biết."
Cố Khởi Vân nói: "Vậy em lời rồi."
Cố đạo dừng xe, vừa đi vừa nói: "Nơi này là do một người anh trong đoàn phim giới thiệu. Anh đã đến đây hai lần rồi, môi trường ở đây tuy hơi kém một chút nhưng bữa sáng rất ngon. Lát nữa em ăn nhiều một chút... Cẩn thận bậc thang."
Lúc Cố đạo nhắc nhở thì Vinh Hi đã tránh chỗ bẩn dưới chân.
Ánh mắt Cố Khởi Vân rơi xuống đôi chân đi giày cao gót của Vinh Hi, nhìn mắt cá chân xinh đẹp của cô nhất thời không dời mắt được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây phút này, anh ta lại cảm thấy quyết định hôm nay của mình hình như có chút sai lầm.
Đôi chân thế này đáng lẽ phải bước đi trên thảm đỏ lộng lẫy, ngồi trong nhà hàng trên không trung có thể nhìn bao quát mọi thứ, dùng bữa trong nhà hàng Trung hoặc nhà hàng Tây sang trọng.
Thôi vậy.
Đã đến rồi.
Cố Khởi Vân nhìn chằm chằm vào chân Vinh Hi một lúc, sau đó rất lịch sự đưa tay ra: "Đường ở đây hơi gập ghềnh, em đi giày cao gót không tiện lắm. Nếu không ngại thì có thể vịn tay anh."
Vinh Hi đương nhiên không có gì phải ngại.
Cô trực tiếp nắm lấy cổ tay Cố Khởi Vân.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ ràng được sự cứng người của Cố Khởi Vân.
Vinh Hi vịn tay Cố Khởi Vân len lỏi qua các con phố, cuối cùng cũng đến một tiệm trông rất cổ kính.
Tuy đã muộn nhưng trong tiệm vẫn còn khá đông khách.
Sau khi Cố Khởi Vân và Vinh Hi ngồi xuống, anh ta cầm thực đơn lên chỉ vào thực đơn có rất nhiều món điểm tâm, nói: "Đừng để thực đơn lừa, những món dám viết lên đây đều là món tủ của họ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro