Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 4
Âm Dương Điện
2024-11-11 16:56:16
Khi nhìn thấy gương mặt trong gương không hề thua kém mình trước kia, thậm chí còn có thêm vài phần kiêu căng, Vinh Hi lắc đầu.
Mang trên mình khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng lại sống thảm hại như thế, thật đáng thương.
Nhưng cô tuyệt đối sẽ không lặp lại số phận của Ngu Hi.
Cô tìm thấy một số mỹ phẩm trong ví của nguyên chủ, trang điểm lại cho mình, sau đó lại buông mái tóc dài đang búi lên, để bung xõa toàn bộ.
Nâng đầu lên, Vinh Hi như nhìn thấy chính mình của ngày trước.
Vinh Hi định quang minh chính đại rời đi nhưng lại nhìn thấy người quen ở cửa, là tài xế nhà của mấy người Lạc Phong, bọn họ đều quen biết Ngu Hi.
Để chặn Ngu Hi lại, những người này thật sự khổ tâm.
Phải nghĩ cách thôi.
Vinh Hi định quay lại thì nghe phía sau truyền đến tiếng ồn ào xôn xao, nghe kỹ thì thấy lại đang tìm cô.
Tiếng động ngày càng gần, xung quanh ngoài phòng vệ sinh chẳng còn nơi nào để đi, Vinh Hi nhanh chân quay lại phòng vệ sinh, vừa khéo đụng phải một người đàn ông vừa rửa tay xong.
"Xin lỗi, giúp tôi một tay."
Không đợi người kia đáp lời, Vinh Hi lập tức cởi giày, một tay cầm giày, một tay ôm lấy cổ người đàn ông, tạo dáng như đang ôm hôn người đàn ông đó, mượn thân hình cao lớn của anh che đi cơ thể mình.
Từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với phụ nữ bao giờ, khi cảm nhận được sự mềm mại trong lòng mình, cơ thể Văn Du lập tức cứng đờ như đá.
Đúng lúc đó, có mấy nhân viên đi vào, thấy cảnh tượng bên trong liền lập tức xin lỗi.
"Xin lỗi Văn thiếu, làm phiền rồi!"
Đợi nhân viên đi rồi, Vinh Hi vội buông Văn Du ra, vừa nói "Cảm ơn", còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy giọng của Lạc Phong.
Lạc Phong đang giận dữ mắng những người khác "Nhiều người như vậy, lại không trông chừng nổi một con ma men, mau tìm, chết ở nhà vệ sinh hay ngã lầu thì cũng được, đừng có bỏ chạy, phá hỏng tiệc sinh nhật của Noãn Noãn!"
Thần kinh!
Độc địa lại bẩn thỉu, đáng đời là chó liếm của nữ chính.
Vinh Hi mắng một câu rồi lui lại vào phòng vệ sinh, mặt đầy vẻ xin lỗi: "Làm phiền anh thêm lần nữa", sau đó đẩy đối phương về phía phòng nam, lần nữa chui vào lòng Văn Du.
Cũng lần này, cô mới nhìn rõ dáng vẻ của Văn Du.
Da trắng, môi mỏng, mũi cao, lông mi còn dài hơn cả phụ nữ, lông mày đặc biệt đẹp mắt, trông giống như được tỉa tót cẩn thận, nếu như đôi mắt không hung dữ lạnh lùng đến vậy thì hoàn hảo.
Khi Vinh Hi đánh giá Văn Du thì Văn Du cũng đang nhìn Vinh Hi.
Vài giây sau, có người xông vào nhà vệ sinh, Văn Du cau mày, sợ Vinh Hi lại giống như vừa rồi nhưng còn chưa kịp đẩy ra thì người trong lòng đã một lần nữa vùi đầu vào cổ anh.
"Lạc thiếu, cô ta không thể trốn ở đây mãi được!"
"Xem thử đã."
Nghe thấy tiếng động, Vinh Hi nói một câu "Làm ơn", sau đó càng ôm chặt Văn Du hơn.
Mang trên mình khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng lại sống thảm hại như thế, thật đáng thương.
Nhưng cô tuyệt đối sẽ không lặp lại số phận của Ngu Hi.
Cô tìm thấy một số mỹ phẩm trong ví của nguyên chủ, trang điểm lại cho mình, sau đó lại buông mái tóc dài đang búi lên, để bung xõa toàn bộ.
Nâng đầu lên, Vinh Hi như nhìn thấy chính mình của ngày trước.
Vinh Hi định quang minh chính đại rời đi nhưng lại nhìn thấy người quen ở cửa, là tài xế nhà của mấy người Lạc Phong, bọn họ đều quen biết Ngu Hi.
Để chặn Ngu Hi lại, những người này thật sự khổ tâm.
Phải nghĩ cách thôi.
Vinh Hi định quay lại thì nghe phía sau truyền đến tiếng ồn ào xôn xao, nghe kỹ thì thấy lại đang tìm cô.
Tiếng động ngày càng gần, xung quanh ngoài phòng vệ sinh chẳng còn nơi nào để đi, Vinh Hi nhanh chân quay lại phòng vệ sinh, vừa khéo đụng phải một người đàn ông vừa rửa tay xong.
"Xin lỗi, giúp tôi một tay."
Không đợi người kia đáp lời, Vinh Hi lập tức cởi giày, một tay cầm giày, một tay ôm lấy cổ người đàn ông, tạo dáng như đang ôm hôn người đàn ông đó, mượn thân hình cao lớn của anh che đi cơ thể mình.
Từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với phụ nữ bao giờ, khi cảm nhận được sự mềm mại trong lòng mình, cơ thể Văn Du lập tức cứng đờ như đá.
Đúng lúc đó, có mấy nhân viên đi vào, thấy cảnh tượng bên trong liền lập tức xin lỗi.
"Xin lỗi Văn thiếu, làm phiền rồi!"
Đợi nhân viên đi rồi, Vinh Hi vội buông Văn Du ra, vừa nói "Cảm ơn", còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy giọng của Lạc Phong.
Lạc Phong đang giận dữ mắng những người khác "Nhiều người như vậy, lại không trông chừng nổi một con ma men, mau tìm, chết ở nhà vệ sinh hay ngã lầu thì cũng được, đừng có bỏ chạy, phá hỏng tiệc sinh nhật của Noãn Noãn!"
Thần kinh!
Độc địa lại bẩn thỉu, đáng đời là chó liếm của nữ chính.
Vinh Hi mắng một câu rồi lui lại vào phòng vệ sinh, mặt đầy vẻ xin lỗi: "Làm phiền anh thêm lần nữa", sau đó đẩy đối phương về phía phòng nam, lần nữa chui vào lòng Văn Du.
Cũng lần này, cô mới nhìn rõ dáng vẻ của Văn Du.
Da trắng, môi mỏng, mũi cao, lông mi còn dài hơn cả phụ nữ, lông mày đặc biệt đẹp mắt, trông giống như được tỉa tót cẩn thận, nếu như đôi mắt không hung dữ lạnh lùng đến vậy thì hoàn hảo.
Khi Vinh Hi đánh giá Văn Du thì Văn Du cũng đang nhìn Vinh Hi.
Vài giây sau, có người xông vào nhà vệ sinh, Văn Du cau mày, sợ Vinh Hi lại giống như vừa rồi nhưng còn chưa kịp đẩy ra thì người trong lòng đã một lần nữa vùi đầu vào cổ anh.
"Lạc thiếu, cô ta không thể trốn ở đây mãi được!"
"Xem thử đã."
Nghe thấy tiếng động, Vinh Hi nói một câu "Làm ơn", sau đó càng ôm chặt Văn Du hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro