Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 42
2024-10-04 12:58:15
Sau khi thị vệ đến gần phát hiện nàng đang nằm ở trên mặt tuyết thì lập tức lấy tên kêu* ra bắn một phát lên bầu trời, sau một tiếng rít được phát ra thì chỉ trong chốc lát Hàn Tương Quân đã giục ngựa chạy tới.
*Một loại tên khi bắn ra có phát ra tiếng kêu
Hắn nhìn thấy cơ thể Tô Ly gầy nhỏ co rúc nằm sấp, tóc rối bù không nhìn thấy rõ mặt của nàng, bả vai hơi run để lộ ra dáng vẻ hoảng sợ của nàng, giống như một con thú nhỏ bị thương, khóc thút tha thút thít.
Giờ phút này, trong lòng của hắn vô cùng đau đớn.
Vốn dĩ khi Tần Trung quay về bẩm báo cho hắn nghe chuyện nàng mất tích, lúc ấy trong lòng của hắn cảm thấy thất vọng, hắn cho rằng nàng lại nhân cơ hội chạy trốn nữa rồi. Nhưng mà đồng thời hắn cũng rất lo lắng, nàng ăn mặc mỏng manh, trên người lại không có tiền bạc, đêm tuyết lớn như vậy thì nàng có thể đi đâu được, có gặp phải người xấu hay không.
Lúc đó hắn giận hờn suy nghĩ nếu nàng đã muốn đi như vậy rồi thì cứ để cho nàng đi không phải tốt hơn sao, nữ nhân liều lĩnh như này có gì hiếm lạ chứ. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lúc ở trong thư phòng nghị sự với người khác thì lòng của hắn vẫn không thể bình tĩnh được, đứng ngồi không yên. Cuối cùng hắn dứt khoát bỏ mặc đám phụ tá đó rồi phóng ngựa ra khỏi thành.
Hắn muốn tự mình bắt nàng trở về, nhất định phải hung hăng chỉnh đốn nàng một phen.
Nhưng mà có trời mới biết khi hắn đến Miếu Thành Hoàng, nhìn thấy một thi thể nằm trong vũng máu đó, còn có cây trâm cắm trên cổ của người đó khiến tim của hắn chợt hẫng một nhịp, một sự lo âu vô hình xuất hiện, hắn vội vàng phái người tìm kiếm bóng dáng của nàng ở khắp nơi.
Nhưng mà thời gian tìm kiếm càng lúc càng dài thì lòng của hắn càng lúc càng hoảng loạn. Lúc đó hắn đã nghĩ chỉ cần nàng không bị sứt mẻ gì xuất hiện ở trước mặt hắn thì hắn sẽ không tính toán chuyện nàng chạy trốn nữa.
Nhưng hiện tại cực khổ tốn sức cuối cùng cũng gặp được người thì giờ khắc này chỉ còn lại sự thương tiếc sâu sắc.
Hắn đi tới ngồi xổm xuống, cởi áo khoác xuống đắp lên cho nàng, rồi ôm nàng lên. Đồng thời trong thoáng chốc thì nàng cũng níu chặt lấy hắn, thân thể gầy ốm vẫn không ngừng run rẩy.
Tay của nàng lạnh như băng, khuôn mặt cũng lạnh như băng, hắn nhìn xiêm áo trên người nàng, phía trên còn để lại vệt máu rất lớn, mái tóc dài che nửa bên mặt của nàng, hai mắt của nàng nhắm nghiền, chỉ là tiếng hít thở và tiếng nhịp tim đập kịch liệt đã thể hiện rằng nàng vẫn còn sợ hãi.
Hắn không thể tưởng tượng được nàng đã trải qua tình cảnh hoảng sợ như thế nào, khiến cho một nữ nhân nhu nhược và nhát gan lại dám giết người. Lúc này hắn bắt đầu tự trách, nếu như hắn tới sớm hơn một bước là được rồi, có lẽ nàng sẽ không hoảng sợ, không chịu khổ như thế.
Nghĩ đến đây thì hắn lại ôm nàng chặt thêm một chút, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, cô đến rồi.”
Dần dần người trong lòng mới bắt đầu hòa hoãn cảm xúc. Hắn ôm người đi về phía con ngựa mình vừa cưỡi tới, sau khi đặt nàng lên ngựa thì hắn cũng xoay người lên, tiếp tục ôm người vào lòng.
Lúc này Tần Trung đến bẩm báo: “Điện hạ, gần chỗ này phát hiện có vài tên khả nghi, có cần mang về thẩm vấn không?”
“Giết đi.”
Gương mặt của hắn không thể hiện cảm xúc gì, ngữ điệu bình tĩnh không gợn sóng tựa như đang nói thời tiết lạnh quá vậy. Nhưng mà Tần Trung biết điện hạ càng bình tĩnh thì càng chứng minh rằng nội tâm của hắn cũng tức giận tới cực điểm.
Dường như vì quan tâm chuyện ban đêm Tô Ly cưỡi ngựa sẽ bị lạnh nên đoàn người di chuyển rất chậm.
Cả người của Tô Ly được bọc trong áo choàng của hắn, chỉ để lộ ra phía sau ót, nàng nhắm chặt mắt, không nói gì để mặc cho hắn ôm, cảm nhận nhiệt độ từ ngực của hắn truyền đến. Nàng không biết vì sao cái ôm này luôn khiến cho nàng có cảm giác cực kỳ ấm áp và an toàn.
Trong màn đêm, đoàn người di chuyển chậm rãi trên mặt tuyết, yên tĩnh không có ai dám nói chuyện, đám thị vệ cũng không dám hít thở lớn tiếng, lo sợ sẽ quấy rầy người trong lòng của điện hạ bọn họ.
Không nhìn thấy ngay cả điện hạ của bọn họ cũng phải cẩn thận dè dặt như vậy sao? Tựa như món bảo bối mất đi rồi có lại được vậy, ôm chặt trong người không dám làm loạn.
...
Cứ di chuyển như vậy được tầm nửa canh giờ thì mới đến Bắc trạch của trấn Tây Hà.
Lúc này đèn đuốc trong sân sáng trưng, hôm nay xảy ra quá nhiều việc đám hạ nhân cũng không dám đi ngủ, đặc biệt là ở Phương Phỉ uyển, đám tỳ nữ đều đang đợi, Thải Vân phân chia cho họ đi đun nước, thêm than vào lửa, thậm chí còn đun vài nồi nước để giữ ấm giường.
Đôi mắt của nàng ấy sưng đỏ rõ ràng là đã khóc, nàng ấy khóc vì cô nương tội nghiệp của nàng ấy, bị liên lụy tai bay vạ gió như vậy, cũng không biết bị cưỡng ép ra bên ngoài như vậy có gặp nguy hiểm đến tính mạng hay không. Sau đó nghe người khác nói điện hạ phái người đi tìm cô nương thì nàng ấy mới dễ chịu hơn được một chút nhưng không lâu sau lại nghe tin không tìm thấy người, không thấy cô nương nhà nàng ấy đâu nữa. Điện hạ đã đích thân ra ngoài tìm người rồi, trong lòng của nàng lại bắt đầu lo lắng đến mức căng thẳng.
Biến đổi bất ngờ như vậy khiến cho Thải Vân nhịn không được mà lau nước mắt.
Lúc nàng ấy còn đang cầu nguyện thì nghe thấy tiếng mọi người trong sân đang thỉnh an, thế là nàng ấy cũng nhanh chóng chạy qua đó xem, nhìn thấy cô nương nhà mình được điện hạ ôm đi vào, nước mắt của nàng ấy không nhịn được mà bắt đầu rơi xuống lả chả.
“Cô nương, người thế nào rồi?”
Cô nương nhà nàng ấy hình như có chút không ổn, sau khi vào phòng thì không lên tiếng, ánh mắt đờ đẫn.
“Mau đi kêu người mang nước nóng vào đây.” Hàn Tương Quân dặn dò nói.
Thải Vân vội vàng đi ra ngoài, không lâu sau thì kêu người đổ đầy thùng nước tắm, nàng ấy muốn đến hầu hạ cô nương tắm rửa nhưng điện hạ lại kêu nàng ấy ra ngoài. Thế là nàng ấy không yên tâm đi ra ngoài, đợi ở bên ngoài cửa.
Bên trong phòng, Hàn Tương Quân ôm Tô Ly lên, gõ áo choàng ra, cởi xiêm áo dính máu trên người của nàng xuống rồi thả người vào trong thùng nước tắm.
Tô Ly giống như một tượng gỗ vậy để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Sau đó thì Hàn Tương Quân cũng cởi xiêm áo của bản thân ra rồi cùng bước vào thùng nước tắm, hắn tiếp tục ôm nàng vào trong lòng.
Dòng nước ấm dần sưởi ấm cơ thể lạnh giá của Tô Ly, chân của nàng bắt đầu có lại cảm giác, nó phồng lên tê dại nóng hừng hực, đau đến mức nàng cau mày khó chịu.
“Ráng chịu đựng một chút.” Nam nhân dịu dàng nói bên tai của nàng.
Một lúc sau thì cơ thể của Tô Ly mới dần dần thả lỏng, nàng không còn sức lực nữa nên dựa vào lồng ngực của nam nhân sau lưng rồi lại bắt đầu khóc lócnỉ non.
“Ta giết người rồi!” Nàng nói.
“Trước kia ta nhìn thấy giết gà cũng phải nhắm mắt, không ngờ rằng bản thân lại giết người rồi.”
“Hắn chảy rất nhiều máu rồi dính lên trên người của ta nữa.”
Nhớ đến vết máu kia thì nàng cảm thấy ngứa ngáy khắp cơ thể, nàng vội vàng lấy tay kỳ cọ.
Vừa kỳ rồi vừa nói: “Lần đầu tiên ta giết người, làm sao đây? Ta sẽ không ngồi tù chứ?”
Hàn Tương Quân đỡ lấy eo của nàng, để tránh việc vì thể lực của nàng không đủ mà trượt té trong nước. Hắn nghe vậy thì vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
“Vậy phải xem kẻ ngươi giết là người như thế nào, giết người ở đâu. Ở nơi hoang vu, lại giết kẻ xấu thì thuộc về dạng tự vệ, không cần ngồi tù.”
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói thêm: “Ngươi đừng sợ, tối nay cô cũng giết người rồi.”
Nhưng mà câu nói này của hắn lại không có chút tác dụng an ủi nào cả, ngược lại còn khiến cho nàng rùng mình một cái. Ở cái thế giới này thì kẻ có quyền lực giết người thì giống như cơm bữa vậy, cũng không cần nói kẻ có quyền lực, cho dù là lão bách tính nghèo khổ thì nàng cũng từng nghe nói chuyện đổi con lấy lương thực.
Cơ thể của nàng khẽ run không biết là do lạnh hay do sợ, nàng nói: “Nhưng mà hắn chảy rất nhiều máu, ta còn nhìn thấy ánh mắt khi chết của hắn.”
Hàn Tương Quân nghe xong, thở dài, ôm chặt lấy nàng, tiếp tục trấn an: “Cô ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần phải sợ.”
Nàng không ngừng thút thít, khó mà tiếp nhận sự thật bản thân đã giết người.
Nàng dùng sức chà sát bản thân, làn da đỏ ửng cả lên cũng không chịu dừng tay, Hàn Tương Quân nhìn mà đau lòng, hắn kiềm chế nàng lại rồi nói: “Đã rất sạch rồi, không cần rửa. Chỗ của cô có một chai nước thuốc, sau khi lau xong thì có thể lau sạch các vết bẩn ở trên người, còn sạch hơn nước nữa.”
“Thật sao?”
“Là thật, cô sẽ không gạt ngươi, mỗi lần cô giết người xong thì sẽ dùng cái đó để tắm. Ngươi xem mùi trên người của cô không phải dễ ngửi sao?”
Trước mắt Tô Ly rất cần cọng rơm cứu mạng này, nàng vội vàng đứng dậy từ trong thùng nước tắm rồi nói: “Vậy ngươi cầm đến đây nhanh đi.”
Hàn Tương Quân ôm nàng ra khỏi thùng nước tắm, lau khô người giúp nàng, sau đó hắn quấn nàng trong một chiếc áo choàng dày và yêu cầu nàng ngồi bên chậu than. Hắn đi tới cạnh cửa, căn dặn Tần Trung: “Ngươi đi lấy bình nước tắm kia tới cho cô, chính là cái bình có thể giúp cho người tắm vô cùng sạch sẽ, đi nhanh!”
Gương mặt của Tần Trung mông lung, điện hạ, nước tắm là cái thứ gì vậy? Sao hắn ta lại chưa từng nhìn thấy?
Hàn Tương Quân nhanh chóng ra ám hiệu với hắn ta, ngăn chặn việc hắn ta đang tính mở miệng hỏi điều nghi vấn.
Tần Trung hiểu ý,vội vàng nhếch miệng cười rồi cũng cao giọng nói: “Vâng, thuộc hạ đi lấy ngay.”
Một lát sau, Tần Trung quay lại, sau khi đưa một cái bình thì hắn ta thấp giọng nói bên cạnh Hàn Tương Quân một câu: “Nước trong, có thêm chút phấn sáp.”
Hàn Tương Quân gật đầu, nhận lấy rồi đóng cửa lại, hắn đi tới bên cạnh của Tô Ly rồi giơ cái bình sứ trong tay lên, nói: “Tự mình lau hay để cô lau cho ngươi?”
Tô Ly vội vàng nhận lấy rồi nói: “Ta tự mình lau, ngươi ra bên ngoài chờ đi, đừng đi xa quá.”
Hàn Tương Quân cười dịu dàng, cũng không tính toán xưng hô không phân tôn ti ta ngươi của nàng.
“Nhanh lên, cô sẽ ngồi canh ở đây.”
Tô Ly cởi xiêm áo ở sau bức bình phong, đổ nước tắm trong bình sứ ra lòng bàn tay, nàng cẩn thận xoa đều trên cơ thể rồi lại dùng lực xoa thêm vài lần, cho đến khi da ửng đỏ thì nàng mới run rẩy mặc lại y phục.
Giờ phút này nàng mới cảm nhận được bản thân thật sự sống lại rồi.
Nàng quay trở về chỗ chậu than, đưa bình sứ cho Hàn Tương Quân, trịnh trọng nói: “Tô Ly cảm ơn điện hạ tối nay đã cứu giúp.”
Hàn Tương Quân không nhận bình sứ, hắn nói: “Ngươi giữ đi, lần sau còn có thể dùng, còn nữa...” Hắn dùng chân đẩy chậu lửa lại gần Tô Ly một chút rồi nói: “Không cần xa lạ với cô như vậy, chung quy thì ngươi vẫn là nữ nhân của cô, cứu ngươi là điều nên làm.”
Trong lòng của Tô Ly suy sụp tinh thần, từ khi đến thế giới này thì nàng không ngừng gặp xui xẻo, bên cạnh đó tên nam nhân này dường như cũng không muốn buông tha nàng. Lần này tâm tình của nàng lại chán chường đến mức chưa từng có.
Hắn ôm nàng ngồi trên đùi, dịu dàng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nàng lắc đầu, không muốn nói chuyện. Đêm nay trải qua trăm đau nghìn khổ, nàng mệt mỏi kiệt sức nên không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Sau đó thì Hàn Tương Quân đã mang nàng lên trên giường nhỏ, còn hắn thì dựa vào cột giường hoàn chỉnh chợp mắt qua một đêm.
...
Bởi vì hoảng sợ quá mức nên Tô Ly ngã bệnh, nàng cứ lên từng cơn trong mấy ngày liền, mời thái y đến rồi cũng khám nhiều đại phu tại địa phương cũng không thấy khá hơn. Thái y nói do nàng không dám bước ra, cả ngày chìm trong nỗi sợ hãi giết người, uống thuốc chỉ có thể hóa giải sự sợ hãi, cũng không thể trị tận gốc.
Hàn Tương Quân truy hỏi phải làm sao mới có thể trị tận gốc.
Tuy rằng thái y trong cung tinh thông y thuật nhưng đối với tâm bệnh như này thì dĩ nhiên vẫn còn thiếu sót kinh nghiệm chữa trị. Nhưng mà tục ngữ nói tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược, muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây.
Hàn Tương Quân suy nghĩ rồi dứt khoát đưa ra quyết định táo bạo.
Ngày hôm đó Tô Ly đang nằm ở trên giường nhỏ, miệng đang ăn từng hớp cháo loãng.
Thải Vân thấy Hàn Tương Quân đi vào thì đứng dậy hành lễ rồi nói: “Điện hạ.”
“Hôm nay ăn được bao nhiêu?” Hắn hỏi.
“Vẫn còn dư lại nửa chén.”
Buổi tối mấy ngày nay Tô Ly thường xuyên gặp ác mộng đổ mồ lạnh nhễ nhại, lại thêm việc luôn lên cơn sốt, cơ thể yếu ớt, ăn cơm cũng không có khẩu vị, mỗi ngày chỉ ăn hai bát cháo trắng, vất vả lắm mới nuôi thêm được chút thịt giờ thì không còn nữa. Có lúc Hàn Tương Quân ôm lấy nàng, đều cảm thấy xương của nàng không còn bao nhiêu lạng nữa, nhẹ hẫng.
“Ngươi tiếp tục đi.” Hắn nói, sau đó ngồi ở một bên chờ, nhìn chằm chằm Tô Ly húp cháo.
Tô Ly dưới sự dụ dỗ dịu dàng của Thải Vân, khó khăn ăn xong nửa bát cháo còn lại, lúc này nàng nhìn sang phía của Hàn Tương Quân, hỏi hắn: “Điện hạ không bận sao?”
“Bận xong rồi, hôm nay ta dẫn ngươi đến một nơi?”
“Đi đâu?”
“Ngươi đi sẽ biết.”
Hắn căn dặn Thải Vân: “Ngươi thu xếp một ít y phục dày dặn cho cô nương các ngươi, cô phải đưa nàng ấy đi xa.”
“Vâng.”
...
Giờ lên đèn, Hàn Tương Quân dẫn theo Tô Ly ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa tầm thường, lặng lẽ ra khỏi trấn Tây Hà.
Tô Ly mặc đồ rất dày giống như bị chăn bông bọc kín cả người, nàng đang liếm đường nhân* trong tay của nàng, hành động chậm chạp cồng kềnh, dáng vẻ trông có chút ngu ngốc.
*Đường nhân: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn)
Sau khi nàng bị bệnh thì lại rất thích ăn đồ ngọt, nhất là ăn đường. Thế là Hàn Tương Quân đã chuẩn bị cho nàng rất nhiều loại kẹo khác nhau, thậm chí là đường nhân mà trẻ con thích ăn nhất.
Hắn thấy Tô Ly nhìn chằm chằm phần đầu của đường nhân đó, âm thầm so tài, đầu lưỡi hồng hồng của nàng liếm từng chút một khuôn mặt của đường nhân cho đến khi hoàn toàn không thể nhận ra nữa, khiến nàng cảm thấy buồn cười.
“Ngươi ăn chậm chút, lát nữa ăn xong thì không còn nữa đâu.”
“Không phải còn một hộp nữa sao?” Tô Ly nói, nàng rõ ràng nhìn thấy hắn cầm một hộp đường lên xe.
“Thái y dặn dò không được ăn nhiều.”
Lúc này Tô Ly giảm tốc độ lại, liếm xong đầu đường nhân rồi lại bắt đầu đưa tay lên miệng.
“Rốt cuộc điện hạ muốn dẫn ta đi đâu vậy?”
Hàn Tương Quân không trả lời nàng, hắn chỉ đăm đăm nhìn vào nước đường màu đỏ còn lưu lại một chút bên khóe miệng của nàng. Nước đường màu đỏ kia dính trên làn da trắng nõn mịn màng của nàng, gần đôi môi đỏ mọng, dường như... đặc biệt mê người.
Cũng không biết là đường ngọt hơn hay là môi của nàng ngọt hơn.
Tô Ly thấy hắn nhìn chằm chằm miệng của nàng, nàng đưa tay sờ một cái quả nhiên bên khóe miệng vẫn chút đồ chưa ăn sạch, thế là nàng nhanh chóng thè lưỡi ra liếm hết chỗ thức ăn bên cạnh.
Động tác này khiến cho hô hấp của Hàn Tương Quân khẽ chậm lại, yết hầu của hắn thoáng cử động. Sau đó hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, nếu như còn nhìn như vậy nữa thì hắn sợ rằng sẽ không nhịn được. Mấy ngày này hắn thương xót sức khỏe của nàng nên vẫn chưa đụng vào nàng, bản thân kìm nén đến mức khó chịu.
“Điện hạ vẫn chưa nói là chúng ta sẽ đi đâu.” Tô Ly lại hỏi hắn.
“Đi Chung Thành.”
“Chung Thành là nơi nào?”
“Là một thành châu quan trọng của Ấp Quốc, lúc này đang giao chiến với quân của ta.”
“Điện hạ phải đi chỉ huy trấn thủ?”
“Không cần, trận chiến này quân của ta nắm chắc phần thắng, không cần cô tự mình đi. Cô chỉ là muốn dẫn ngươi đi xem dáng vẻ của chiến trường một lần cho biết thôi.”
*Một loại tên khi bắn ra có phát ra tiếng kêu
Hắn nhìn thấy cơ thể Tô Ly gầy nhỏ co rúc nằm sấp, tóc rối bù không nhìn thấy rõ mặt của nàng, bả vai hơi run để lộ ra dáng vẻ hoảng sợ của nàng, giống như một con thú nhỏ bị thương, khóc thút tha thút thít.
Giờ phút này, trong lòng của hắn vô cùng đau đớn.
Vốn dĩ khi Tần Trung quay về bẩm báo cho hắn nghe chuyện nàng mất tích, lúc ấy trong lòng của hắn cảm thấy thất vọng, hắn cho rằng nàng lại nhân cơ hội chạy trốn nữa rồi. Nhưng mà đồng thời hắn cũng rất lo lắng, nàng ăn mặc mỏng manh, trên người lại không có tiền bạc, đêm tuyết lớn như vậy thì nàng có thể đi đâu được, có gặp phải người xấu hay không.
Lúc đó hắn giận hờn suy nghĩ nếu nàng đã muốn đi như vậy rồi thì cứ để cho nàng đi không phải tốt hơn sao, nữ nhân liều lĩnh như này có gì hiếm lạ chứ. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lúc ở trong thư phòng nghị sự với người khác thì lòng của hắn vẫn không thể bình tĩnh được, đứng ngồi không yên. Cuối cùng hắn dứt khoát bỏ mặc đám phụ tá đó rồi phóng ngựa ra khỏi thành.
Hắn muốn tự mình bắt nàng trở về, nhất định phải hung hăng chỉnh đốn nàng một phen.
Nhưng mà có trời mới biết khi hắn đến Miếu Thành Hoàng, nhìn thấy một thi thể nằm trong vũng máu đó, còn có cây trâm cắm trên cổ của người đó khiến tim của hắn chợt hẫng một nhịp, một sự lo âu vô hình xuất hiện, hắn vội vàng phái người tìm kiếm bóng dáng của nàng ở khắp nơi.
Nhưng mà thời gian tìm kiếm càng lúc càng dài thì lòng của hắn càng lúc càng hoảng loạn. Lúc đó hắn đã nghĩ chỉ cần nàng không bị sứt mẻ gì xuất hiện ở trước mặt hắn thì hắn sẽ không tính toán chuyện nàng chạy trốn nữa.
Nhưng hiện tại cực khổ tốn sức cuối cùng cũng gặp được người thì giờ khắc này chỉ còn lại sự thương tiếc sâu sắc.
Hắn đi tới ngồi xổm xuống, cởi áo khoác xuống đắp lên cho nàng, rồi ôm nàng lên. Đồng thời trong thoáng chốc thì nàng cũng níu chặt lấy hắn, thân thể gầy ốm vẫn không ngừng run rẩy.
Tay của nàng lạnh như băng, khuôn mặt cũng lạnh như băng, hắn nhìn xiêm áo trên người nàng, phía trên còn để lại vệt máu rất lớn, mái tóc dài che nửa bên mặt của nàng, hai mắt của nàng nhắm nghiền, chỉ là tiếng hít thở và tiếng nhịp tim đập kịch liệt đã thể hiện rằng nàng vẫn còn sợ hãi.
Hắn không thể tưởng tượng được nàng đã trải qua tình cảnh hoảng sợ như thế nào, khiến cho một nữ nhân nhu nhược và nhát gan lại dám giết người. Lúc này hắn bắt đầu tự trách, nếu như hắn tới sớm hơn một bước là được rồi, có lẽ nàng sẽ không hoảng sợ, không chịu khổ như thế.
Nghĩ đến đây thì hắn lại ôm nàng chặt thêm một chút, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, cô đến rồi.”
Dần dần người trong lòng mới bắt đầu hòa hoãn cảm xúc. Hắn ôm người đi về phía con ngựa mình vừa cưỡi tới, sau khi đặt nàng lên ngựa thì hắn cũng xoay người lên, tiếp tục ôm người vào lòng.
Lúc này Tần Trung đến bẩm báo: “Điện hạ, gần chỗ này phát hiện có vài tên khả nghi, có cần mang về thẩm vấn không?”
“Giết đi.”
Gương mặt của hắn không thể hiện cảm xúc gì, ngữ điệu bình tĩnh không gợn sóng tựa như đang nói thời tiết lạnh quá vậy. Nhưng mà Tần Trung biết điện hạ càng bình tĩnh thì càng chứng minh rằng nội tâm của hắn cũng tức giận tới cực điểm.
Dường như vì quan tâm chuyện ban đêm Tô Ly cưỡi ngựa sẽ bị lạnh nên đoàn người di chuyển rất chậm.
Cả người của Tô Ly được bọc trong áo choàng của hắn, chỉ để lộ ra phía sau ót, nàng nhắm chặt mắt, không nói gì để mặc cho hắn ôm, cảm nhận nhiệt độ từ ngực của hắn truyền đến. Nàng không biết vì sao cái ôm này luôn khiến cho nàng có cảm giác cực kỳ ấm áp và an toàn.
Trong màn đêm, đoàn người di chuyển chậm rãi trên mặt tuyết, yên tĩnh không có ai dám nói chuyện, đám thị vệ cũng không dám hít thở lớn tiếng, lo sợ sẽ quấy rầy người trong lòng của điện hạ bọn họ.
Không nhìn thấy ngay cả điện hạ của bọn họ cũng phải cẩn thận dè dặt như vậy sao? Tựa như món bảo bối mất đi rồi có lại được vậy, ôm chặt trong người không dám làm loạn.
...
Cứ di chuyển như vậy được tầm nửa canh giờ thì mới đến Bắc trạch của trấn Tây Hà.
Lúc này đèn đuốc trong sân sáng trưng, hôm nay xảy ra quá nhiều việc đám hạ nhân cũng không dám đi ngủ, đặc biệt là ở Phương Phỉ uyển, đám tỳ nữ đều đang đợi, Thải Vân phân chia cho họ đi đun nước, thêm than vào lửa, thậm chí còn đun vài nồi nước để giữ ấm giường.
Đôi mắt của nàng ấy sưng đỏ rõ ràng là đã khóc, nàng ấy khóc vì cô nương tội nghiệp của nàng ấy, bị liên lụy tai bay vạ gió như vậy, cũng không biết bị cưỡng ép ra bên ngoài như vậy có gặp nguy hiểm đến tính mạng hay không. Sau đó nghe người khác nói điện hạ phái người đi tìm cô nương thì nàng ấy mới dễ chịu hơn được một chút nhưng không lâu sau lại nghe tin không tìm thấy người, không thấy cô nương nhà nàng ấy đâu nữa. Điện hạ đã đích thân ra ngoài tìm người rồi, trong lòng của nàng lại bắt đầu lo lắng đến mức căng thẳng.
Biến đổi bất ngờ như vậy khiến cho Thải Vân nhịn không được mà lau nước mắt.
Lúc nàng ấy còn đang cầu nguyện thì nghe thấy tiếng mọi người trong sân đang thỉnh an, thế là nàng ấy cũng nhanh chóng chạy qua đó xem, nhìn thấy cô nương nhà mình được điện hạ ôm đi vào, nước mắt của nàng ấy không nhịn được mà bắt đầu rơi xuống lả chả.
“Cô nương, người thế nào rồi?”
Cô nương nhà nàng ấy hình như có chút không ổn, sau khi vào phòng thì không lên tiếng, ánh mắt đờ đẫn.
“Mau đi kêu người mang nước nóng vào đây.” Hàn Tương Quân dặn dò nói.
Thải Vân vội vàng đi ra ngoài, không lâu sau thì kêu người đổ đầy thùng nước tắm, nàng ấy muốn đến hầu hạ cô nương tắm rửa nhưng điện hạ lại kêu nàng ấy ra ngoài. Thế là nàng ấy không yên tâm đi ra ngoài, đợi ở bên ngoài cửa.
Bên trong phòng, Hàn Tương Quân ôm Tô Ly lên, gõ áo choàng ra, cởi xiêm áo dính máu trên người của nàng xuống rồi thả người vào trong thùng nước tắm.
Tô Ly giống như một tượng gỗ vậy để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Sau đó thì Hàn Tương Quân cũng cởi xiêm áo của bản thân ra rồi cùng bước vào thùng nước tắm, hắn tiếp tục ôm nàng vào trong lòng.
Dòng nước ấm dần sưởi ấm cơ thể lạnh giá của Tô Ly, chân của nàng bắt đầu có lại cảm giác, nó phồng lên tê dại nóng hừng hực, đau đến mức nàng cau mày khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ráng chịu đựng một chút.” Nam nhân dịu dàng nói bên tai của nàng.
Một lúc sau thì cơ thể của Tô Ly mới dần dần thả lỏng, nàng không còn sức lực nữa nên dựa vào lồng ngực của nam nhân sau lưng rồi lại bắt đầu khóc lócnỉ non.
“Ta giết người rồi!” Nàng nói.
“Trước kia ta nhìn thấy giết gà cũng phải nhắm mắt, không ngờ rằng bản thân lại giết người rồi.”
“Hắn chảy rất nhiều máu rồi dính lên trên người của ta nữa.”
Nhớ đến vết máu kia thì nàng cảm thấy ngứa ngáy khắp cơ thể, nàng vội vàng lấy tay kỳ cọ.
Vừa kỳ rồi vừa nói: “Lần đầu tiên ta giết người, làm sao đây? Ta sẽ không ngồi tù chứ?”
Hàn Tương Quân đỡ lấy eo của nàng, để tránh việc vì thể lực của nàng không đủ mà trượt té trong nước. Hắn nghe vậy thì vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
“Vậy phải xem kẻ ngươi giết là người như thế nào, giết người ở đâu. Ở nơi hoang vu, lại giết kẻ xấu thì thuộc về dạng tự vệ, không cần ngồi tù.”
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói thêm: “Ngươi đừng sợ, tối nay cô cũng giết người rồi.”
Nhưng mà câu nói này của hắn lại không có chút tác dụng an ủi nào cả, ngược lại còn khiến cho nàng rùng mình một cái. Ở cái thế giới này thì kẻ có quyền lực giết người thì giống như cơm bữa vậy, cũng không cần nói kẻ có quyền lực, cho dù là lão bách tính nghèo khổ thì nàng cũng từng nghe nói chuyện đổi con lấy lương thực.
Cơ thể của nàng khẽ run không biết là do lạnh hay do sợ, nàng nói: “Nhưng mà hắn chảy rất nhiều máu, ta còn nhìn thấy ánh mắt khi chết của hắn.”
Hàn Tương Quân nghe xong, thở dài, ôm chặt lấy nàng, tiếp tục trấn an: “Cô ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần phải sợ.”
Nàng không ngừng thút thít, khó mà tiếp nhận sự thật bản thân đã giết người.
Nàng dùng sức chà sát bản thân, làn da đỏ ửng cả lên cũng không chịu dừng tay, Hàn Tương Quân nhìn mà đau lòng, hắn kiềm chế nàng lại rồi nói: “Đã rất sạch rồi, không cần rửa. Chỗ của cô có một chai nước thuốc, sau khi lau xong thì có thể lau sạch các vết bẩn ở trên người, còn sạch hơn nước nữa.”
“Thật sao?”
“Là thật, cô sẽ không gạt ngươi, mỗi lần cô giết người xong thì sẽ dùng cái đó để tắm. Ngươi xem mùi trên người của cô không phải dễ ngửi sao?”
Trước mắt Tô Ly rất cần cọng rơm cứu mạng này, nàng vội vàng đứng dậy từ trong thùng nước tắm rồi nói: “Vậy ngươi cầm đến đây nhanh đi.”
Hàn Tương Quân ôm nàng ra khỏi thùng nước tắm, lau khô người giúp nàng, sau đó hắn quấn nàng trong một chiếc áo choàng dày và yêu cầu nàng ngồi bên chậu than. Hắn đi tới cạnh cửa, căn dặn Tần Trung: “Ngươi đi lấy bình nước tắm kia tới cho cô, chính là cái bình có thể giúp cho người tắm vô cùng sạch sẽ, đi nhanh!”
Gương mặt của Tần Trung mông lung, điện hạ, nước tắm là cái thứ gì vậy? Sao hắn ta lại chưa từng nhìn thấy?
Hàn Tương Quân nhanh chóng ra ám hiệu với hắn ta, ngăn chặn việc hắn ta đang tính mở miệng hỏi điều nghi vấn.
Tần Trung hiểu ý,vội vàng nhếch miệng cười rồi cũng cao giọng nói: “Vâng, thuộc hạ đi lấy ngay.”
Một lát sau, Tần Trung quay lại, sau khi đưa một cái bình thì hắn ta thấp giọng nói bên cạnh Hàn Tương Quân một câu: “Nước trong, có thêm chút phấn sáp.”
Hàn Tương Quân gật đầu, nhận lấy rồi đóng cửa lại, hắn đi tới bên cạnh của Tô Ly rồi giơ cái bình sứ trong tay lên, nói: “Tự mình lau hay để cô lau cho ngươi?”
Tô Ly vội vàng nhận lấy rồi nói: “Ta tự mình lau, ngươi ra bên ngoài chờ đi, đừng đi xa quá.”
Hàn Tương Quân cười dịu dàng, cũng không tính toán xưng hô không phân tôn ti ta ngươi của nàng.
“Nhanh lên, cô sẽ ngồi canh ở đây.”
Tô Ly cởi xiêm áo ở sau bức bình phong, đổ nước tắm trong bình sứ ra lòng bàn tay, nàng cẩn thận xoa đều trên cơ thể rồi lại dùng lực xoa thêm vài lần, cho đến khi da ửng đỏ thì nàng mới run rẩy mặc lại y phục.
Giờ phút này nàng mới cảm nhận được bản thân thật sự sống lại rồi.
Nàng quay trở về chỗ chậu than, đưa bình sứ cho Hàn Tương Quân, trịnh trọng nói: “Tô Ly cảm ơn điện hạ tối nay đã cứu giúp.”
Hàn Tương Quân không nhận bình sứ, hắn nói: “Ngươi giữ đi, lần sau còn có thể dùng, còn nữa...” Hắn dùng chân đẩy chậu lửa lại gần Tô Ly một chút rồi nói: “Không cần xa lạ với cô như vậy, chung quy thì ngươi vẫn là nữ nhân của cô, cứu ngươi là điều nên làm.”
Trong lòng của Tô Ly suy sụp tinh thần, từ khi đến thế giới này thì nàng không ngừng gặp xui xẻo, bên cạnh đó tên nam nhân này dường như cũng không muốn buông tha nàng. Lần này tâm tình của nàng lại chán chường đến mức chưa từng có.
Hắn ôm nàng ngồi trên đùi, dịu dàng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nàng lắc đầu, không muốn nói chuyện. Đêm nay trải qua trăm đau nghìn khổ, nàng mệt mỏi kiệt sức nên không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Sau đó thì Hàn Tương Quân đã mang nàng lên trên giường nhỏ, còn hắn thì dựa vào cột giường hoàn chỉnh chợp mắt qua một đêm.
...
Bởi vì hoảng sợ quá mức nên Tô Ly ngã bệnh, nàng cứ lên từng cơn trong mấy ngày liền, mời thái y đến rồi cũng khám nhiều đại phu tại địa phương cũng không thấy khá hơn. Thái y nói do nàng không dám bước ra, cả ngày chìm trong nỗi sợ hãi giết người, uống thuốc chỉ có thể hóa giải sự sợ hãi, cũng không thể trị tận gốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Tương Quân truy hỏi phải làm sao mới có thể trị tận gốc.
Tuy rằng thái y trong cung tinh thông y thuật nhưng đối với tâm bệnh như này thì dĩ nhiên vẫn còn thiếu sót kinh nghiệm chữa trị. Nhưng mà tục ngữ nói tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược, muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây.
Hàn Tương Quân suy nghĩ rồi dứt khoát đưa ra quyết định táo bạo.
Ngày hôm đó Tô Ly đang nằm ở trên giường nhỏ, miệng đang ăn từng hớp cháo loãng.
Thải Vân thấy Hàn Tương Quân đi vào thì đứng dậy hành lễ rồi nói: “Điện hạ.”
“Hôm nay ăn được bao nhiêu?” Hắn hỏi.
“Vẫn còn dư lại nửa chén.”
Buổi tối mấy ngày nay Tô Ly thường xuyên gặp ác mộng đổ mồ lạnh nhễ nhại, lại thêm việc luôn lên cơn sốt, cơ thể yếu ớt, ăn cơm cũng không có khẩu vị, mỗi ngày chỉ ăn hai bát cháo trắng, vất vả lắm mới nuôi thêm được chút thịt giờ thì không còn nữa. Có lúc Hàn Tương Quân ôm lấy nàng, đều cảm thấy xương của nàng không còn bao nhiêu lạng nữa, nhẹ hẫng.
“Ngươi tiếp tục đi.” Hắn nói, sau đó ngồi ở một bên chờ, nhìn chằm chằm Tô Ly húp cháo.
Tô Ly dưới sự dụ dỗ dịu dàng của Thải Vân, khó khăn ăn xong nửa bát cháo còn lại, lúc này nàng nhìn sang phía của Hàn Tương Quân, hỏi hắn: “Điện hạ không bận sao?”
“Bận xong rồi, hôm nay ta dẫn ngươi đến một nơi?”
“Đi đâu?”
“Ngươi đi sẽ biết.”
Hắn căn dặn Thải Vân: “Ngươi thu xếp một ít y phục dày dặn cho cô nương các ngươi, cô phải đưa nàng ấy đi xa.”
“Vâng.”
...
Giờ lên đèn, Hàn Tương Quân dẫn theo Tô Ly ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa tầm thường, lặng lẽ ra khỏi trấn Tây Hà.
Tô Ly mặc đồ rất dày giống như bị chăn bông bọc kín cả người, nàng đang liếm đường nhân* trong tay của nàng, hành động chậm chạp cồng kềnh, dáng vẻ trông có chút ngu ngốc.
*Đường nhân: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn)
Sau khi nàng bị bệnh thì lại rất thích ăn đồ ngọt, nhất là ăn đường. Thế là Hàn Tương Quân đã chuẩn bị cho nàng rất nhiều loại kẹo khác nhau, thậm chí là đường nhân mà trẻ con thích ăn nhất.
Hắn thấy Tô Ly nhìn chằm chằm phần đầu của đường nhân đó, âm thầm so tài, đầu lưỡi hồng hồng của nàng liếm từng chút một khuôn mặt của đường nhân cho đến khi hoàn toàn không thể nhận ra nữa, khiến nàng cảm thấy buồn cười.
“Ngươi ăn chậm chút, lát nữa ăn xong thì không còn nữa đâu.”
“Không phải còn một hộp nữa sao?” Tô Ly nói, nàng rõ ràng nhìn thấy hắn cầm một hộp đường lên xe.
“Thái y dặn dò không được ăn nhiều.”
Lúc này Tô Ly giảm tốc độ lại, liếm xong đầu đường nhân rồi lại bắt đầu đưa tay lên miệng.
“Rốt cuộc điện hạ muốn dẫn ta đi đâu vậy?”
Hàn Tương Quân không trả lời nàng, hắn chỉ đăm đăm nhìn vào nước đường màu đỏ còn lưu lại một chút bên khóe miệng của nàng. Nước đường màu đỏ kia dính trên làn da trắng nõn mịn màng của nàng, gần đôi môi đỏ mọng, dường như... đặc biệt mê người.
Cũng không biết là đường ngọt hơn hay là môi của nàng ngọt hơn.
Tô Ly thấy hắn nhìn chằm chằm miệng của nàng, nàng đưa tay sờ một cái quả nhiên bên khóe miệng vẫn chút đồ chưa ăn sạch, thế là nàng nhanh chóng thè lưỡi ra liếm hết chỗ thức ăn bên cạnh.
Động tác này khiến cho hô hấp của Hàn Tương Quân khẽ chậm lại, yết hầu của hắn thoáng cử động. Sau đó hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, nếu như còn nhìn như vậy nữa thì hắn sợ rằng sẽ không nhịn được. Mấy ngày này hắn thương xót sức khỏe của nàng nên vẫn chưa đụng vào nàng, bản thân kìm nén đến mức khó chịu.
“Điện hạ vẫn chưa nói là chúng ta sẽ đi đâu.” Tô Ly lại hỏi hắn.
“Đi Chung Thành.”
“Chung Thành là nơi nào?”
“Là một thành châu quan trọng của Ấp Quốc, lúc này đang giao chiến với quân của ta.”
“Điện hạ phải đi chỉ huy trấn thủ?”
“Không cần, trận chiến này quân của ta nắm chắc phần thắng, không cần cô tự mình đi. Cô chỉ là muốn dẫn ngươi đi xem dáng vẻ của chiến trường một lần cho biết thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro