Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 43
2024-10-04 12:58:15
Xe ngựa di chuyển một ngày một đêm, sau cùng cũng đến Chung Thành - một thành châu quan trọng ở biên giới Ấp Quốc.
Lúc bọn họ đến nơi thì chiến tranh đã kết thúc rồi, lần này do tướng quân Trần Hoài dẫn binh. Lúc mà Hàn Tương Quân xuất binh chinh phạt Ấp Quốc thì đã hạ quân lệnh quan trọng đó chính là sau khi công thành thì không cho phép quấy nhiễu dân chúng, ức hiếp bá tánh và không được cướp bóc. Do vậy Trần tướng quân dẫn theo một bộ phận các tướng sĩ đóng quân ở bên ngoài thành, một bộ phận các tướng sĩ thì chiếm đóng ở chỗ của Thái thú Chung Thành.
Trong chiến dịch lần này Thái thú Chung Thành ngã ngựa chết thảm, phó tướng của ông ta dẫn theo hai ngàn binh mã còn sót lại tháo chạy bỏ thành ngay trong đêm. Có thể nói công hạ được Chung Thành thì không cần tốn quá nhiều sức lực.
Lúc mà Hàn Tương Quân cùng Tô Ly đến thì ven đường có gặp rất nhiều binh sĩ đang dọn dẹp chiến trường.
Đây là lần đầu tiên Tô Ly nhìn thấy chiến trường, nàng cảm thấy không giống như những gì mà nàng đã xem ở trong phim truyền hình, khắp nơi đều trải đầy thi thể, còn có khói bốc lên cuồn cuộn và đổ nát, nơi này ngoại trừ có chút hỗn loạn ra thì dường như cũng không có cảnh tượng gì thảm thiết lắm.
Nàng liếc nhìn những binh sĩ đang đóng quân ở dưới thành, từng chiếc lều quân đang đứng dọc theo tường thành, chỗ đó có rất nhiều người đang bận bịu tới lui.
Nàng đi theo Hàn Tương Quân xuống xe ngựa, cách đó không xa có một người lập tức chạy đến, nói: “Mạt tướng Lỗ Nghiêu tham kiến điện hạ.”
“Trần Hoài đâu?”
“Hồi bẩm điện hạ, Trần tướng quân dẫn quân đi tuần tra thành rồi. Mạt tướng sớm đã nhận được bồ câu đưa tin, biết rằng điện hạ muốn đến đây nên mạt tướng đã sai người chuẩn bị xong chỗ ở, mời điện hạ.”
Hàn Tương Quân gật đầu, theo tướng sĩ đó dẫn vào trong cửa thành, Tô Ly đi phía sau hắn. Có mấy tên lính đẩy một chiếc xe đi ra, phía trên chất đầy bao bố, cũng không biết bên trong là thứ gì, nàng tò mò quan sát mấy lần.
Hàn Tương Quân nhìn thấy thì dừng bước lại, mấy tên lính đó cũng dừng lại rồi quỳ xuống đất.
Tô Ly hỏi: “Bên trong đựng cái gì vậy?”
Hàn Tương Quân liếc nhìn những bao bố đó rồi dặn dò: “Mở ra cho nàng ấy nhìn một chút.”
Trong đó có một binh sĩ liếc Tô Ly một cái, tên đó do dự mở bao bố ra.
Ngay lập tức có một mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng đến, tiếp theo là hai cái tay người bị chặt đứt rơi xuống, mở rộng bao bố ra thì hình như còn có đầu người bên trong.
Tô Ly chỉ nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, nàng nhanh chóng xoay người chạy xa, khom người bắt đầu nôn mửa. Vốn dĩ trên đường đi đã ăn không được bao nhiêu đồ nên không ói ra được gì cả, nhưng mà nàng cứ nôn như thế rất lâu, hốc mắt đỏ ửng lên, sắc mặt trắng bệch.
Hàn Tương Quân biết nàng bị dọa sợ rồi nhưng mục đích mang nàng đến đây lần này chính là như thế, hắn muốn cho nàng thích ứng với sự tàn khốc của thế gian này. Dù cho là giết người hay là sai khiến âm mưu quỷ kế thì đều là chuyện hiển nhiên, không có gì phải sợ cả, quen dần là được.
Hắn đi qua rồi đưa cho nàng một chiếc khăn thêu trắng như tuyết, nói: “Đi thôi, đi vào thành trước.”
Tô Ly quay mặt đi chỗ khác, cũng không dám nhìn về hướng của chiếc xe ấy nữa, nàng đi với tư thế không được tự nhiên, vừa đi vừa suy nghĩ bọn họ đã đi chưa? Thật sự đã đi chưa? Không còn ai khác nữa nhỉ?
Hàn Tương Quân nắm tay của nàng, không ngại trả lời câu hỏi của nàng: “Không còn nữa.”
Nhưng sau khi đi vào thành thì mới phát hiện bên trong đang dọn dẹp tàn cuộc, có nhiều nơi còn đang cắm những chiếc cọc ngổn ngang. Thương đao kiếm, thềm đá ven đường trên nền nhà vẫn còn vết máu đã khô. Khắp nơi trên phố xá đều là binh sĩ của Phong Quốc, dường như không nhìn thấy bách tính.
Tô Ly cầm khăn che mũi lại, rõ ràng không dám nhìn nhưng nàng lại không nhịn được mà muốn nhìn, vậy nên nàng híp mắt nhìn đông nhìn tây. Điều kỳ lạ là lúc nhìn thấy vũng máu lớn thì nàng bắt đầu không còn cảm giác gì nữa, thậm chí ngửi thấy mùi máu tanh kia thì cũng không còn chán ghét nữa.
Cả đường đi Hàn Tương Quân nắm tay của nàng, âm thầm quan sát vẻ mặt của nàng, cũng xem như là hài lòng.
Một nén nhang sau thì bọn họ đã đến phủ đệ của Thái thú. Chung Thành giàu có và sung túc, phủ đệ của Thái thú cũng được xây dựng tinh xảo và xa hoa. Tứ hợp viện ngay ngắn, thùy hoa môn* một cửa nối một cửa, tổng cộng tiến vào bốn lần, càng đi vào bên trong thì càng thấy ngói xanh mái đỏ, không khác gì động tiên.
*Thùy hoa môn: cửa thuỳ hoa (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
Tô Ly được sắp xếp ở tại một viện nhỏ xây dọc theo hồ, Hàn Tương Quân dặn dò nàng đi nghỉ ngơi trước. Sau đó hắn vội vàng đi nghị sự với tướng quân Lỗ Nghiêu.
...
Sau khi Thái thú Chung Thành tử trận thì toàn bộ thê thiếp nhi nữ của ông ta đã bị nhốt lại, nhưng mà nô bộc và tỳ nữ ở trong phủ đệ Thái thú thì vẫn giữ nguyên như cũ.
Sau khi Tô Ly vào ở trong viện thì có ba tỳ nữ và một bà tử chăm sóc nàng, trong đó có một tỳ nữ bị câm không thể nói chuyện, nhưng mà có thể đọc khẩu hình miệng. Tô Ly chỉ cần đứng trước mặt nàng ta dặn dò là được.
Nàng ngồi xe ngựa đi đường hết một ngày một đêm, vừa mệt mỏi lại còn có chút đói bụng. Sau khi vào phòng không lâu thì nàng dặn dò đám tỳ nữ kia đi làm chút đồ ăn đem qua. Nàng quan sát qua loa căn phòng này, đồ vật dùng trong phòng hiển nhiên là đồ của chủ nhân ngày trước, từ bức tranh chữ được treo trên tường đến chăn nệm và màn trên giường, khắp nơi đều lộ rõ mùi hương của nữ nhi, nàng nghĩ chủ nhân trước đây của căn phòng này chắc là tiểu thư khuê cát.
Không lâu sau thì nô tỳ câm bưng một bát mì nóng hổi bước vào, nhìn thấy nàng đang đứng ở mép giường đang suy nghĩ gì đó, nàng ta vội vàng đặt bát xuống, nàng ta đi qua thu dọn chăn nệm ở trên giường đặt sang một bên, sau đó lấy ở trong tủ ra hai chiếc chăn nệm còn mới tinh, nàng ta còn ra dấu đại khái ý là nàng có thể an tâm đi ngủ.
Tô Ly mỉm cười với nàng ta rồi đi đến chỗ bàn ngồi xuống, bắt đầu ăn. Đang ăn được một nửa thì Hàn Tương Quân tiến vào, thấy nàng ngồi ở trên bàn há miệng lớn ăn mì, khiến cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Hôm nay ngươi có khẩu vị rồi?”
“Hả?” Lúc này Tô Ly mới phản ứng lại, quả thật nàng cũng không biết vì sao đột nhiên lại có khẩu vị, có lẽ là ở trước cửa thành ói quá nhiên cho nên đói rồi ư?
“Mì ngon lắm.” Nàng cũng lười phải tìm hiểu sâu thêm nguyên nhân là gì, nàng hỏi hắn: “Điện hạ có muốn ăn một bát không?”
Hàn Tương Quân ngồi xuống, nhìn dáng vẻ chắc là cũng muốn ăn một bát rồi, thế là Tô Ly lại căn dặn nô tỳ câm kia đi làm.
“Không cần đợi ta, ngươi ăn của ngươi đi.” Hàn Tương Quân nói.
Nàng nói “Được”, lúc này lại cầm đũa lên ăn.
“Ăn xong thì đi nghỉ một lát đi, chút nữa ta đưa ngươi ra ngoài.”
“Còn đi đâu?” Tô Ly khó xử, nàng lo lắng lại gặp phải chuyện đứt tay đứt chân nữa.
Hàn Tương Quân mỉm cười rồi nói: “Không phải muốn làm việc vì cô sao? Vậy thì theo cô ra ngoài xem một chút.”
Cũng phải cũng không thể nào lấy hết tiền mà không làm việc được, thế là nàng gật đầu rồi nói: “Được thôi.”
...
Sau khi ăn cơm xong thì nàng nhanh chóng đi ngủ một giấc, nô tỳ câm đó vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh nàng, đợi đến khi nàng tỉnh dậy thì hầu hạ nàng thay y phục, rồi ra dấu bên ngoài có người đợi nàng. Tô Ly thò đầu ra nhìn một cái thì phát hiện là Hàn Tương Quân, cũng không biết là hắn đến đây từ khi nào.
Hắn nghe thấy động tĩnh phía bên này thì hỏi: “Tỉnh rồi?”
“Ừm.”
Nàng mặc xong xiêm áo bước ra ngoài, phát hiện hắn đang ngồi bên cạnh chậu than vừa xem công văn, nàng cũng ngồi xuống hơ lửa, yên lặng chờ.
Một lát sau Hàn Tương Quân bỏ công văn đang cầm trong tay xuống rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Hai người đi ra ngoài, đi bộ dọc theo con đường lớn ở Chung Thành, quán rượu, trà lâu ở hai bên đường đều ào ào đóng cửa, không có ai dám ra buôn bán. Bỗng nhiên có một cái đầu lén lút thò ra ngoài quan sát động tĩnh, nhìn thấy một đoàn người bọn họ thì người đó lập tức rụt cổ về, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Hàn Tương Quân đi ở trước, vẻ mặt lạnh lùng, giống như đi dạo trong sân vắng, hắn đột nhiên hỏi: “Theo ý kiến của ngươi thì tiếp theo chuyện quan trọng tiếp theo của Chung Thành là gì đây?”
Có thể nhìn ra được rõ ràng hắn đang kiểm tra nàng, dựa theo dáng vẻ trong lòng đã có dự tính kia thì hắn đã sớm biết sau khi chiếm lĩnh Chung Thành xong thì nên quản lý như thế nào rồi.
Tô Ly suy nghĩ, chạy bước nhỏ tiến lên phía trước, trả lời rằng: “Chuyện cốt yếu nhất dĩ nhiên là phải an dân. Khôi phục dân sinh, đầu tiên là ở chỗ bách tính, tìm vài người có uy tín tại bản địa nói chuyện một phen, để bọn họ làm tấm gương sáng. Dĩ nhiên các người không thể giết những kẻ giàu có kia, hiện tại ở Chung Thành thì bọn họ còn có sức thuyết phục hơn so với Thái tử điện hạ ngài đó.”
“An dân, sau đó thì sao?” Hắn lại hỏi.
“Chính là khôi phục kinh tế, thương nghiệp và nông nghiệp đều phải tiến hành cùng lúc, nhưng về mặt quản lý thì vẫn cần phải tuân theo chế độ trước đây của Chung Thành, cho dù có sửa đổi thì cũng không thể quá lớn, tất cả mọi thứ đều phải lấy mức độ tiếp nhận của bách tính làm chủ, đợi bách tính buông bỏ lòng đề phòng thì sau này muốn thay đổi quy chế sẽ càng dễ dàng hơn.”
“Còn gì nữa không?
“Đồng nhất văn hóa, bắt được lòng người từ nơi cơ bản nhất.”
Nàng nói đến đây thì Hàn Tương Quân dừng bước, ngập tràn hứng thú nhìn về phía nàng rồi nói: “Nói thử xem làm thế nào để đồng nhất văn hóa?”
Tô Ly nói: “Đây là cách có thể chân chính san bằng triệt để Ấp Quốc, văn hóa của Ấp Quốc khác biệt rất lớn so với văn hóa của Phong Quốc. Phong tục và tín ngưỡng của người dân Ấp Quốc, quản lý tận tâm sinh kế của bách tính là chưa đủ, còn phải để bọn họ học văn hóa của Phong Quốc, chuyển qua phong tục của Phong Quốc, lấy Phong Quốc làm tín ngưỡng. Vậy nên xây dựng thư viện cho bách tính cũng là việc cấp thiết. Nhưng mà những việc này có lẽ cũng cần phải kiên trì mười năm, hai mươi năm, thậm chí là lâu hơn mới có thể thấy được hiệu quả.”
“Suy nghĩ này không tệ nhưng mà không có cách nào nhanh hơn sao?”
“Nhanh hơn một chút à… cũng có.” Tô Ly giả vờ suy nghĩ.
“Ồ? Nói nghe xem.”
“Thống nhất tiền tệ, chính là quy định ở Ấp Quốc chỉ được xài tiền của Phong Quốc, nhưng mà chuyện này sợ rằng có chút lực cản, có thể làm trong phạm vi nhỏ rồi làm phổ biến sau.”
Hàn Tương Quân nhìn nàng trầm tư, một hồi lâu sau hỏi: “Theo như cô biết thì nữ tử của bổn quốc học nhiều “Nữ giới”, “Lễ ký” và một vài thi từ ca phú, những tri thức quản lý quốc gia này thì ngươi biết được như thế nào? Sư phụ ngươi là ai?”
“Ta không có sư phụ, trời sinh ta thông minh, tự học thành tài.” Tô Ly tự đắc nháy mắt một cái, rõ ràng là nàng muốn lừa gạt cho qua chuyện.
Hàn Tương Quân thấy nàng không muốn nói thì cũng không ép buộc nữa, hắn mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
...
Từ sau ngày hôm đó Hàn Tương Quân nghe được những ý tưởng của nàng về việc khôi phục dân sinh, sau đó thì dưỡng như mỗi ngày hắn đều sẽ dẫn nàng đi ra ngoài dạo một vòng, có lúc còn đưa nàng đến sau tấm bình phong của thư phòng, ở bên cạnh nghe hắn và thuộc hạ nghị sự, sau đó hắn lại trao đổi đơn giản với nàng một phen.
Cứ như vậy trôi qua thêm vài ngày thì cuối cùng Hàn Tương Quân cũng chuẩn bị trở về Tuy Châu rồi.
Lúc hai người đến là ngồi một chiếc xe ngựa nhưng khi quay về thì lại nhiều thêm một chiếc, bên trong cái xe ngựa mới thêm này để toàn đồ của Tô Ly, nàng mua rất nhiều loại “đặc sản quê nhà” ở Chung Thành, cái ăn cái mặc đều có, không chỉ mua cho bản thân mà nàng còn mang về một ít cho đám người Thải Vân. Thậm chí cả hai thị nữ thường xuyên đi theo Tô Ly cũng có phần.
Chỉ là không có phần của Hàn Tương Quân.
Đối với chuyện này thì nam nhân lại tức giận không rõ lý do. Ngày lên đường, dường như cả một buổi sáng hắn không thèm để ý đến Tô Ly, tự mình cầm công văn xem, ban đầu Tô Ly còn chủ động nói hai câu nhưng thấy hắn không có hứng thú thì nàng cũng không để ý nữa, nàng quấn mình trong chăn rồi nép mình vào xe ngựa và chợp mắt.
Chuyến đi đến Chung Thành lần này tuy rằng đường đi cực khổ nhưng Tô Ly nghĩ rằng rất xứng đáng, không chỉ sức khỏe tốt hơn rất nhiều, chủ yếu là nàng nhận được sự tán thưởng của Hàn Tương Quân. Nàng nhìn ra được hắn đã nghe lời của nàng ngày hôm đó, cũng đã thử “làm thế nào tôn trọng” nàng.
Nếu đã có hy vọng thì tiếp theo đây nàng phải cố gắng làm cho thật tốt, tranh thủ sau này mua nhà, mua xe, mua nô bộc, một mình an cư lạc nghiệp. Tốt nhất là để dành tiền làm đầu tư, chuẩn bị cho cuộc sống xa xỉ sau khi về hưu.
Tô Ly tha hồ tưởng tượng như vậy, thế nên nàng bắt đầu vô thức tạo khoảng cách với Hàn Tương Quân, bắt đầu vô thức chú trọng mối quan hệ tôn ti cấp trên và cấp dưới.
Hàn Tương Quân cũng cảm nhận được sự cố ý xa cách này, đây cũng chính là nguyên nhân thực sự mà cả sáng nay hắn không muốn để ý đến nàng nữa.
Lúc bọn họ đến nơi thì chiến tranh đã kết thúc rồi, lần này do tướng quân Trần Hoài dẫn binh. Lúc mà Hàn Tương Quân xuất binh chinh phạt Ấp Quốc thì đã hạ quân lệnh quan trọng đó chính là sau khi công thành thì không cho phép quấy nhiễu dân chúng, ức hiếp bá tánh và không được cướp bóc. Do vậy Trần tướng quân dẫn theo một bộ phận các tướng sĩ đóng quân ở bên ngoài thành, một bộ phận các tướng sĩ thì chiếm đóng ở chỗ của Thái thú Chung Thành.
Trong chiến dịch lần này Thái thú Chung Thành ngã ngựa chết thảm, phó tướng của ông ta dẫn theo hai ngàn binh mã còn sót lại tháo chạy bỏ thành ngay trong đêm. Có thể nói công hạ được Chung Thành thì không cần tốn quá nhiều sức lực.
Lúc mà Hàn Tương Quân cùng Tô Ly đến thì ven đường có gặp rất nhiều binh sĩ đang dọn dẹp chiến trường.
Đây là lần đầu tiên Tô Ly nhìn thấy chiến trường, nàng cảm thấy không giống như những gì mà nàng đã xem ở trong phim truyền hình, khắp nơi đều trải đầy thi thể, còn có khói bốc lên cuồn cuộn và đổ nát, nơi này ngoại trừ có chút hỗn loạn ra thì dường như cũng không có cảnh tượng gì thảm thiết lắm.
Nàng liếc nhìn những binh sĩ đang đóng quân ở dưới thành, từng chiếc lều quân đang đứng dọc theo tường thành, chỗ đó có rất nhiều người đang bận bịu tới lui.
Nàng đi theo Hàn Tương Quân xuống xe ngựa, cách đó không xa có một người lập tức chạy đến, nói: “Mạt tướng Lỗ Nghiêu tham kiến điện hạ.”
“Trần Hoài đâu?”
“Hồi bẩm điện hạ, Trần tướng quân dẫn quân đi tuần tra thành rồi. Mạt tướng sớm đã nhận được bồ câu đưa tin, biết rằng điện hạ muốn đến đây nên mạt tướng đã sai người chuẩn bị xong chỗ ở, mời điện hạ.”
Hàn Tương Quân gật đầu, theo tướng sĩ đó dẫn vào trong cửa thành, Tô Ly đi phía sau hắn. Có mấy tên lính đẩy một chiếc xe đi ra, phía trên chất đầy bao bố, cũng không biết bên trong là thứ gì, nàng tò mò quan sát mấy lần.
Hàn Tương Quân nhìn thấy thì dừng bước lại, mấy tên lính đó cũng dừng lại rồi quỳ xuống đất.
Tô Ly hỏi: “Bên trong đựng cái gì vậy?”
Hàn Tương Quân liếc nhìn những bao bố đó rồi dặn dò: “Mở ra cho nàng ấy nhìn một chút.”
Trong đó có một binh sĩ liếc Tô Ly một cái, tên đó do dự mở bao bố ra.
Ngay lập tức có một mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng đến, tiếp theo là hai cái tay người bị chặt đứt rơi xuống, mở rộng bao bố ra thì hình như còn có đầu người bên trong.
Tô Ly chỉ nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, nàng nhanh chóng xoay người chạy xa, khom người bắt đầu nôn mửa. Vốn dĩ trên đường đi đã ăn không được bao nhiêu đồ nên không ói ra được gì cả, nhưng mà nàng cứ nôn như thế rất lâu, hốc mắt đỏ ửng lên, sắc mặt trắng bệch.
Hàn Tương Quân biết nàng bị dọa sợ rồi nhưng mục đích mang nàng đến đây lần này chính là như thế, hắn muốn cho nàng thích ứng với sự tàn khốc của thế gian này. Dù cho là giết người hay là sai khiến âm mưu quỷ kế thì đều là chuyện hiển nhiên, không có gì phải sợ cả, quen dần là được.
Hắn đi qua rồi đưa cho nàng một chiếc khăn thêu trắng như tuyết, nói: “Đi thôi, đi vào thành trước.”
Tô Ly quay mặt đi chỗ khác, cũng không dám nhìn về hướng của chiếc xe ấy nữa, nàng đi với tư thế không được tự nhiên, vừa đi vừa suy nghĩ bọn họ đã đi chưa? Thật sự đã đi chưa? Không còn ai khác nữa nhỉ?
Hàn Tương Quân nắm tay của nàng, không ngại trả lời câu hỏi của nàng: “Không còn nữa.”
Nhưng sau khi đi vào thành thì mới phát hiện bên trong đang dọn dẹp tàn cuộc, có nhiều nơi còn đang cắm những chiếc cọc ngổn ngang. Thương đao kiếm, thềm đá ven đường trên nền nhà vẫn còn vết máu đã khô. Khắp nơi trên phố xá đều là binh sĩ của Phong Quốc, dường như không nhìn thấy bách tính.
Tô Ly cầm khăn che mũi lại, rõ ràng không dám nhìn nhưng nàng lại không nhịn được mà muốn nhìn, vậy nên nàng híp mắt nhìn đông nhìn tây. Điều kỳ lạ là lúc nhìn thấy vũng máu lớn thì nàng bắt đầu không còn cảm giác gì nữa, thậm chí ngửi thấy mùi máu tanh kia thì cũng không còn chán ghét nữa.
Cả đường đi Hàn Tương Quân nắm tay của nàng, âm thầm quan sát vẻ mặt của nàng, cũng xem như là hài lòng.
Một nén nhang sau thì bọn họ đã đến phủ đệ của Thái thú. Chung Thành giàu có và sung túc, phủ đệ của Thái thú cũng được xây dựng tinh xảo và xa hoa. Tứ hợp viện ngay ngắn, thùy hoa môn* một cửa nối một cửa, tổng cộng tiến vào bốn lần, càng đi vào bên trong thì càng thấy ngói xanh mái đỏ, không khác gì động tiên.
*Thùy hoa môn: cửa thuỳ hoa (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ly được sắp xếp ở tại một viện nhỏ xây dọc theo hồ, Hàn Tương Quân dặn dò nàng đi nghỉ ngơi trước. Sau đó hắn vội vàng đi nghị sự với tướng quân Lỗ Nghiêu.
...
Sau khi Thái thú Chung Thành tử trận thì toàn bộ thê thiếp nhi nữ của ông ta đã bị nhốt lại, nhưng mà nô bộc và tỳ nữ ở trong phủ đệ Thái thú thì vẫn giữ nguyên như cũ.
Sau khi Tô Ly vào ở trong viện thì có ba tỳ nữ và một bà tử chăm sóc nàng, trong đó có một tỳ nữ bị câm không thể nói chuyện, nhưng mà có thể đọc khẩu hình miệng. Tô Ly chỉ cần đứng trước mặt nàng ta dặn dò là được.
Nàng ngồi xe ngựa đi đường hết một ngày một đêm, vừa mệt mỏi lại còn có chút đói bụng. Sau khi vào phòng không lâu thì nàng dặn dò đám tỳ nữ kia đi làm chút đồ ăn đem qua. Nàng quan sát qua loa căn phòng này, đồ vật dùng trong phòng hiển nhiên là đồ của chủ nhân ngày trước, từ bức tranh chữ được treo trên tường đến chăn nệm và màn trên giường, khắp nơi đều lộ rõ mùi hương của nữ nhi, nàng nghĩ chủ nhân trước đây của căn phòng này chắc là tiểu thư khuê cát.
Không lâu sau thì nô tỳ câm bưng một bát mì nóng hổi bước vào, nhìn thấy nàng đang đứng ở mép giường đang suy nghĩ gì đó, nàng ta vội vàng đặt bát xuống, nàng ta đi qua thu dọn chăn nệm ở trên giường đặt sang một bên, sau đó lấy ở trong tủ ra hai chiếc chăn nệm còn mới tinh, nàng ta còn ra dấu đại khái ý là nàng có thể an tâm đi ngủ.
Tô Ly mỉm cười với nàng ta rồi đi đến chỗ bàn ngồi xuống, bắt đầu ăn. Đang ăn được một nửa thì Hàn Tương Quân tiến vào, thấy nàng ngồi ở trên bàn há miệng lớn ăn mì, khiến cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Hôm nay ngươi có khẩu vị rồi?”
“Hả?” Lúc này Tô Ly mới phản ứng lại, quả thật nàng cũng không biết vì sao đột nhiên lại có khẩu vị, có lẽ là ở trước cửa thành ói quá nhiên cho nên đói rồi ư?
“Mì ngon lắm.” Nàng cũng lười phải tìm hiểu sâu thêm nguyên nhân là gì, nàng hỏi hắn: “Điện hạ có muốn ăn một bát không?”
Hàn Tương Quân ngồi xuống, nhìn dáng vẻ chắc là cũng muốn ăn một bát rồi, thế là Tô Ly lại căn dặn nô tỳ câm kia đi làm.
“Không cần đợi ta, ngươi ăn của ngươi đi.” Hàn Tương Quân nói.
Nàng nói “Được”, lúc này lại cầm đũa lên ăn.
“Ăn xong thì đi nghỉ một lát đi, chút nữa ta đưa ngươi ra ngoài.”
“Còn đi đâu?” Tô Ly khó xử, nàng lo lắng lại gặp phải chuyện đứt tay đứt chân nữa.
Hàn Tương Quân mỉm cười rồi nói: “Không phải muốn làm việc vì cô sao? Vậy thì theo cô ra ngoài xem một chút.”
Cũng phải cũng không thể nào lấy hết tiền mà không làm việc được, thế là nàng gật đầu rồi nói: “Được thôi.”
...
Sau khi ăn cơm xong thì nàng nhanh chóng đi ngủ một giấc, nô tỳ câm đó vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh nàng, đợi đến khi nàng tỉnh dậy thì hầu hạ nàng thay y phục, rồi ra dấu bên ngoài có người đợi nàng. Tô Ly thò đầu ra nhìn một cái thì phát hiện là Hàn Tương Quân, cũng không biết là hắn đến đây từ khi nào.
Hắn nghe thấy động tĩnh phía bên này thì hỏi: “Tỉnh rồi?”
“Ừm.”
Nàng mặc xong xiêm áo bước ra ngoài, phát hiện hắn đang ngồi bên cạnh chậu than vừa xem công văn, nàng cũng ngồi xuống hơ lửa, yên lặng chờ.
Một lát sau Hàn Tương Quân bỏ công văn đang cầm trong tay xuống rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Hai người đi ra ngoài, đi bộ dọc theo con đường lớn ở Chung Thành, quán rượu, trà lâu ở hai bên đường đều ào ào đóng cửa, không có ai dám ra buôn bán. Bỗng nhiên có một cái đầu lén lút thò ra ngoài quan sát động tĩnh, nhìn thấy một đoàn người bọn họ thì người đó lập tức rụt cổ về, “phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Hàn Tương Quân đi ở trước, vẻ mặt lạnh lùng, giống như đi dạo trong sân vắng, hắn đột nhiên hỏi: “Theo ý kiến của ngươi thì tiếp theo chuyện quan trọng tiếp theo của Chung Thành là gì đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể nhìn ra được rõ ràng hắn đang kiểm tra nàng, dựa theo dáng vẻ trong lòng đã có dự tính kia thì hắn đã sớm biết sau khi chiếm lĩnh Chung Thành xong thì nên quản lý như thế nào rồi.
Tô Ly suy nghĩ, chạy bước nhỏ tiến lên phía trước, trả lời rằng: “Chuyện cốt yếu nhất dĩ nhiên là phải an dân. Khôi phục dân sinh, đầu tiên là ở chỗ bách tính, tìm vài người có uy tín tại bản địa nói chuyện một phen, để bọn họ làm tấm gương sáng. Dĩ nhiên các người không thể giết những kẻ giàu có kia, hiện tại ở Chung Thành thì bọn họ còn có sức thuyết phục hơn so với Thái tử điện hạ ngài đó.”
“An dân, sau đó thì sao?” Hắn lại hỏi.
“Chính là khôi phục kinh tế, thương nghiệp và nông nghiệp đều phải tiến hành cùng lúc, nhưng về mặt quản lý thì vẫn cần phải tuân theo chế độ trước đây của Chung Thành, cho dù có sửa đổi thì cũng không thể quá lớn, tất cả mọi thứ đều phải lấy mức độ tiếp nhận của bách tính làm chủ, đợi bách tính buông bỏ lòng đề phòng thì sau này muốn thay đổi quy chế sẽ càng dễ dàng hơn.”
“Còn gì nữa không?
“Đồng nhất văn hóa, bắt được lòng người từ nơi cơ bản nhất.”
Nàng nói đến đây thì Hàn Tương Quân dừng bước, ngập tràn hứng thú nhìn về phía nàng rồi nói: “Nói thử xem làm thế nào để đồng nhất văn hóa?”
Tô Ly nói: “Đây là cách có thể chân chính san bằng triệt để Ấp Quốc, văn hóa của Ấp Quốc khác biệt rất lớn so với văn hóa của Phong Quốc. Phong tục và tín ngưỡng của người dân Ấp Quốc, quản lý tận tâm sinh kế của bách tính là chưa đủ, còn phải để bọn họ học văn hóa của Phong Quốc, chuyển qua phong tục của Phong Quốc, lấy Phong Quốc làm tín ngưỡng. Vậy nên xây dựng thư viện cho bách tính cũng là việc cấp thiết. Nhưng mà những việc này có lẽ cũng cần phải kiên trì mười năm, hai mươi năm, thậm chí là lâu hơn mới có thể thấy được hiệu quả.”
“Suy nghĩ này không tệ nhưng mà không có cách nào nhanh hơn sao?”
“Nhanh hơn một chút à… cũng có.” Tô Ly giả vờ suy nghĩ.
“Ồ? Nói nghe xem.”
“Thống nhất tiền tệ, chính là quy định ở Ấp Quốc chỉ được xài tiền của Phong Quốc, nhưng mà chuyện này sợ rằng có chút lực cản, có thể làm trong phạm vi nhỏ rồi làm phổ biến sau.”
Hàn Tương Quân nhìn nàng trầm tư, một hồi lâu sau hỏi: “Theo như cô biết thì nữ tử của bổn quốc học nhiều “Nữ giới”, “Lễ ký” và một vài thi từ ca phú, những tri thức quản lý quốc gia này thì ngươi biết được như thế nào? Sư phụ ngươi là ai?”
“Ta không có sư phụ, trời sinh ta thông minh, tự học thành tài.” Tô Ly tự đắc nháy mắt một cái, rõ ràng là nàng muốn lừa gạt cho qua chuyện.
Hàn Tương Quân thấy nàng không muốn nói thì cũng không ép buộc nữa, hắn mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
...
Từ sau ngày hôm đó Hàn Tương Quân nghe được những ý tưởng của nàng về việc khôi phục dân sinh, sau đó thì dưỡng như mỗi ngày hắn đều sẽ dẫn nàng đi ra ngoài dạo một vòng, có lúc còn đưa nàng đến sau tấm bình phong của thư phòng, ở bên cạnh nghe hắn và thuộc hạ nghị sự, sau đó hắn lại trao đổi đơn giản với nàng một phen.
Cứ như vậy trôi qua thêm vài ngày thì cuối cùng Hàn Tương Quân cũng chuẩn bị trở về Tuy Châu rồi.
Lúc hai người đến là ngồi một chiếc xe ngựa nhưng khi quay về thì lại nhiều thêm một chiếc, bên trong cái xe ngựa mới thêm này để toàn đồ của Tô Ly, nàng mua rất nhiều loại “đặc sản quê nhà” ở Chung Thành, cái ăn cái mặc đều có, không chỉ mua cho bản thân mà nàng còn mang về một ít cho đám người Thải Vân. Thậm chí cả hai thị nữ thường xuyên đi theo Tô Ly cũng có phần.
Chỉ là không có phần của Hàn Tương Quân.
Đối với chuyện này thì nam nhân lại tức giận không rõ lý do. Ngày lên đường, dường như cả một buổi sáng hắn không thèm để ý đến Tô Ly, tự mình cầm công văn xem, ban đầu Tô Ly còn chủ động nói hai câu nhưng thấy hắn không có hứng thú thì nàng cũng không để ý nữa, nàng quấn mình trong chăn rồi nép mình vào xe ngựa và chợp mắt.
Chuyến đi đến Chung Thành lần này tuy rằng đường đi cực khổ nhưng Tô Ly nghĩ rằng rất xứng đáng, không chỉ sức khỏe tốt hơn rất nhiều, chủ yếu là nàng nhận được sự tán thưởng của Hàn Tương Quân. Nàng nhìn ra được hắn đã nghe lời của nàng ngày hôm đó, cũng đã thử “làm thế nào tôn trọng” nàng.
Nếu đã có hy vọng thì tiếp theo đây nàng phải cố gắng làm cho thật tốt, tranh thủ sau này mua nhà, mua xe, mua nô bộc, một mình an cư lạc nghiệp. Tốt nhất là để dành tiền làm đầu tư, chuẩn bị cho cuộc sống xa xỉ sau khi về hưu.
Tô Ly tha hồ tưởng tượng như vậy, thế nên nàng bắt đầu vô thức tạo khoảng cách với Hàn Tương Quân, bắt đầu vô thức chú trọng mối quan hệ tôn ti cấp trên và cấp dưới.
Hàn Tương Quân cũng cảm nhận được sự cố ý xa cách này, đây cũng chính là nguyên nhân thực sự mà cả sáng nay hắn không muốn để ý đến nàng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro