Sáu Năm Sau, Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã
Chúc Mừng Ông N...
2024-11-16 10:15:47
Nói xong, Diệp Lận không chờ họ kịp phản ứng đã xoay người rời khỏi văn phòng.
Đợi đến khi cha Lam định thần lại, Diệp Lận đã chuồn đi mất!
Cha Lam vuốt mặt, trái tim ông ta như bỏ vào chảo dầu chiên qua chiên lại nhiều lần.
Ông ta nhìn những hoa hồng đỏ rực rỡ trước mặt, chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy muốn ói ra máu.
"Vừa rồi thằng bé nói nó là con của ai?"
Thư ký cũng không nói nên lời.
"Hình như là của Cận tổng!"
Cha Lam nghiến răng nghiến lợi nổi giận.
"Tôi biết mà! Tôi biết mà! Hai đứa này nhất định là có nguyên nhân nào đó nên cứ mãi không chịu ổn định!"
Ông ta ném bó hoa hồng cho thư ký.
"Vứt thứ này đi! Sau này đừng để hoa hồng đỏ này xuất hiện trong công ty của tôi nữa, còn nữa màu đỏ này cũng không được xuất hiện!"
Nói xong, ông ta liền gọi điện cho con gái mình.
"Không cần chờ đến tối nay! Bây giờ, ngay bây giờ con hãy đưa Cận Việt Thần về nhà, cha và mẹ con có chuyện muốn nói với hai đứa."
Một chuyện lớn như vậy mà cũng giấu cả họ.
Lam Thị của họ hiện giờ phát triển không được tốt, nhưng cũng không đến mức phải để con gái chịu tủi nhục như vậy.
Ở phía bên kia, Diệp Lận đã ra ngoài, ngồi trên ghế dài trước công ty Lam Thị, cậu bé lấy chiếc điện thoại nhỏ của mình ra gọi cho một người ở bên kia đại dương.
"Cha nuôi, con có chuyện muốn nhờ cha nuôi giúp, có được không?"
"Cũng không có gì, chỉ là Huyên Huyên gây ra họa. Mặc dù con đã giải quyết êm xuôi rồi nhưng con lo họ sẽ đến nhà gây chuyện. Gần đây tâm trạng của mẹ không tốt, con không muốn mẹ lo lắng."
"Cha nuôi đừng nói vậy, con không phải đứa trẻ ngoan, con đã không trông chừng em trai là lỗi của con. Sau này con sẽ dặn em trai làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ, không được gây rắc rối nữa."
Diệp Lận giải thích xong, cậu bé hài lòng cúp điện thoại, lại gửi một tin nhắn WeChat cho Diệp Huyên.
"Tình hình của em thế nào rồi? Có ổn không? Anh đã xong việc rồi!"
Cận Việt Thần sẽ tức chết phải không?
Mặc dù chị gái đó vô tội nhưng đó lại là vợ sắp cưới của Cận Việt Thần. Hai vợ chồng là một, cũng đành chịu thôi!
Hơn nữa, cậu bé có thể đảm bảo rằng sau này hoa hồng đỏ sẽ không bao giờ là lựa chọn đầu tiên của họ để tặng hoa.
Khi Diệp Huyên ở đầu bên kia nhận được tin này, cậu bé còn thút thít dụi mắt.
"Cha thật sự chẳng quan trọng với em, em chẳng muốn có cha tí nào. Nhưng mẹ rất buồn, rất đau khổ! Hơn nữa còn có em gái của em, mỗi ngày đều khóc lóc đòi cha. Nhưng hôm qua cha đã cầu hôn một dì khác, mẹ em đau lòng đã đành, em gái em lại bệnh tim tái phát. Em không muốn, em không muốn cha, chẳng muốn tí nào cả! Hu hu... em và em gái sau này sẽ không có cha nữa!"
Cậu bé khóc lóc thảm thiết, khóc đến đứt ruột đứt gan khiến hai chị gái ngồi cạnh vô cùng tức giận, vội vàng an ủi cậu bé.
Hai người trao đổi ánh mắt, có một người nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
"Vậy bạn nhỏ, em có thể cho chị thông tin liên lạc không? Chị nghĩ, chị có thể tìm thời gian để hẹn gặp cha em, làm một cuộc phỏng vấn để đấu tranh cho các em và mẹ của em."
Diệp Huyên lau nước mắt, thút thít mím môi.
"Em, em không muốn cha! Là em gái, em gái muốn đấy!"
Hai chị gái mỉm cười.
"Phải phải! Là giúp em gái và mẹ em được chưa nào?"
"Được ạ!"
Đợi đến khi cha Lam định thần lại, Diệp Lận đã chuồn đi mất!
Cha Lam vuốt mặt, trái tim ông ta như bỏ vào chảo dầu chiên qua chiên lại nhiều lần.
Ông ta nhìn những hoa hồng đỏ rực rỡ trước mặt, chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy muốn ói ra máu.
"Vừa rồi thằng bé nói nó là con của ai?"
Thư ký cũng không nói nên lời.
"Hình như là của Cận tổng!"
Cha Lam nghiến răng nghiến lợi nổi giận.
"Tôi biết mà! Tôi biết mà! Hai đứa này nhất định là có nguyên nhân nào đó nên cứ mãi không chịu ổn định!"
Ông ta ném bó hoa hồng cho thư ký.
"Vứt thứ này đi! Sau này đừng để hoa hồng đỏ này xuất hiện trong công ty của tôi nữa, còn nữa màu đỏ này cũng không được xuất hiện!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, ông ta liền gọi điện cho con gái mình.
"Không cần chờ đến tối nay! Bây giờ, ngay bây giờ con hãy đưa Cận Việt Thần về nhà, cha và mẹ con có chuyện muốn nói với hai đứa."
Một chuyện lớn như vậy mà cũng giấu cả họ.
Lam Thị của họ hiện giờ phát triển không được tốt, nhưng cũng không đến mức phải để con gái chịu tủi nhục như vậy.
Ở phía bên kia, Diệp Lận đã ra ngoài, ngồi trên ghế dài trước công ty Lam Thị, cậu bé lấy chiếc điện thoại nhỏ của mình ra gọi cho một người ở bên kia đại dương.
"Cha nuôi, con có chuyện muốn nhờ cha nuôi giúp, có được không?"
"Cũng không có gì, chỉ là Huyên Huyên gây ra họa. Mặc dù con đã giải quyết êm xuôi rồi nhưng con lo họ sẽ đến nhà gây chuyện. Gần đây tâm trạng của mẹ không tốt, con không muốn mẹ lo lắng."
"Cha nuôi đừng nói vậy, con không phải đứa trẻ ngoan, con đã không trông chừng em trai là lỗi của con. Sau này con sẽ dặn em trai làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ, không được gây rắc rối nữa."
Diệp Lận giải thích xong, cậu bé hài lòng cúp điện thoại, lại gửi một tin nhắn WeChat cho Diệp Huyên.
"Tình hình của em thế nào rồi? Có ổn không? Anh đã xong việc rồi!"
Cận Việt Thần sẽ tức chết phải không?
Mặc dù chị gái đó vô tội nhưng đó lại là vợ sắp cưới của Cận Việt Thần. Hai vợ chồng là một, cũng đành chịu thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, cậu bé có thể đảm bảo rằng sau này hoa hồng đỏ sẽ không bao giờ là lựa chọn đầu tiên của họ để tặng hoa.
Khi Diệp Huyên ở đầu bên kia nhận được tin này, cậu bé còn thút thít dụi mắt.
"Cha thật sự chẳng quan trọng với em, em chẳng muốn có cha tí nào. Nhưng mẹ rất buồn, rất đau khổ! Hơn nữa còn có em gái của em, mỗi ngày đều khóc lóc đòi cha. Nhưng hôm qua cha đã cầu hôn một dì khác, mẹ em đau lòng đã đành, em gái em lại bệnh tim tái phát. Em không muốn, em không muốn cha, chẳng muốn tí nào cả! Hu hu... em và em gái sau này sẽ không có cha nữa!"
Cậu bé khóc lóc thảm thiết, khóc đến đứt ruột đứt gan khiến hai chị gái ngồi cạnh vô cùng tức giận, vội vàng an ủi cậu bé.
Hai người trao đổi ánh mắt, có một người nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
"Vậy bạn nhỏ, em có thể cho chị thông tin liên lạc không? Chị nghĩ, chị có thể tìm thời gian để hẹn gặp cha em, làm một cuộc phỏng vấn để đấu tranh cho các em và mẹ của em."
Diệp Huyên lau nước mắt, thút thít mím môi.
"Em, em không muốn cha! Là em gái, em gái muốn đấy!"
Hai chị gái mỉm cười.
"Phải phải! Là giúp em gái và mẹ em được chưa nào?"
"Được ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro