Sáu Năm Sau Thảm Họa, Ta Gây Dựng Trang Trại Nhờ Trồng Giá Đỗ

Thật Quá Không...

2024-12-11 16:20:13

Sự phấn khởi của Hoài Du lan tỏa mạnh mẽ, đến mức đội trưởng Chu cũng ngớ người trong giây lát. Sau đó, anh ấy cười tươi đáp lại:

“Tốt! Rất tốt!”

Anh ấy ngừng lại một chút, rồi hỏi thêm:

“Em không làm gì mà không nên làm đấy chứ?”

Câu hỏi không hề mang ý chất vấn, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến Hoài Du càng thêm vui vẻ. Cô lắc đầu, đáp nhanh:

“Không đâu! Em tìm vài người họ hàng, nghĩ cách chút thôi mà…”

Chu Tiềm ngẫm nghĩ, dường như đã hiểu ra. Với dáng vẻ ngây thơ, yếu đuối của Hoài Du, chắc hẳn trước đây cô là một đứa trẻ được chiều chuộng trong nhà. Còn giờ bảo “tìm họ hàng nghĩ cách”... Có lẽ chỉ là vay điểm hoặc làm nũng nhờ vả thôi.

“Được!”

Anh sảng khoái nói:

“Để anh đi tìm người trực ban đổi cho em. Nếu còn dư điểm và muốn đổi thêm gì, cứ hỏi anh.”

Hoài Du nghĩ ngợi một chút, thấy hiện tại cũng không còn gì cần thiết, bèn lắc đầu. Sau đó, cô chìa tay ra:

“À, lần trước hai chị gái có ứng trước cho tôi ít đồ dùng cá nhân. Cần bao nhiêu điểm, em chuyển lại luôn nhé.”

Chu Tiềm hơi ngượng ngùng. Anh biết hai cô gái đó đã đưa cho cô cái gì, nên chỉ nói qua loa:

“20 điểm là được rồi.”

Hoài Du cười, gật đầu đồng ý. Cô điều chỉnh số điểm, đối nối vòng tay, trừ ra 370 điểm, giờ chỉ còn lại 30 điểm cộng với 36 điểm từ lần mua táo tàu, tổng cộng 66 điểm.

Nhưng có được chiếc xẻng đa năng, ngày mai cô có thể hoàn thiện nhà vệ sinh rồi. Quả thật quá xứng đáng!

Khi người trực ban vội vã mang ra một chiếc xẻng đa năng sáng bóng lấp lánh, với họa tiết rằn ri quân đội trên thân, Hoài Du nhìn mà không nỡ rời tay.

Không thể không nói, trong màn đêm đen kịt, cầm một chiếc xẻng như thế này khiến cô cảm thấy an toàn hơn rất nhiều!

Cô tháo chiếc giỏ xuống, quay sang nói với Chu Tiềm:

“Anh có túi không? Hôm nay em đi chợ mua được một túi táo tàu. Em mời đội trưởng và mọi người ăn thử.”

“Hả?”

Chu Tiềm sững người, xua tay liên tục:

“Cái này thì anh không lấy đâu. Em nên để dành đổi thêm điểm đóng góp, phòng khi cần gấp thì tốt hơn.”

Bây giờ trái cây tươi khá đắt, cô bé này có lòng là tốt rồi, nhưng họ không thể nhận được. Hoài Du lắc đầu:

“Cái này không đắt đâu mà. Cả túi lớn này chỉ có 4 điểm thôi.”

Chu Tiềm im lặng. Một túi lớn thế này, chỉ 4 điểm...

“Vậy giá trị biến dị của nó là bao nhiêu?”

Hoài Du vui vẻ nói: “23!”

Chu Tiềm: ba chấm…

Thôi được rồi, phải nói thế này: khi họ lâm vào đường cùng, từng phải ăn trái cây có giá trị biến dị 25. Sau đó, những người ăn thử đều đồng thanh nhận xét:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thà chết còn hơn!"

Nhưng Hoài Du vẫn nhấn mạnh:

“Em đã nếm thử rồi, thật ra không đến mức khó ăn như thế, còn có chút ngọt nữa… Anh à, em vẫn luôn muốn cảm ơn anh.”

Cô nhìn Chu Tiềm với ánh mắt đầy tội nghiệp:

“Nếu anh không nhận, em sẽ mang qua mời hai chị gái lần trước.”

Trước sự đáng thương của cô và với túi táo tàu chỉ có giá 4 điểm, cuối cùng Chu Tiềm đành nói:

“Được rồi!”

Anh vào phòng trực ban lấy một chiếc chậu nhỏ:

“Cảm ơn nhé. Nhưng lần sau thì thôi đi, đừng làm thế nữa.”

Nghĩ một lát, anh lại vào phòng trực ban mượn thêm một chiếc đèn pin:

“Lấy mà soi đường, lần sau đến nhớ mang trả lại anh.”



Khi nhìn Hoài Du đeo chiếc giỏ, tay cầm xẻng đa năng, vui vẻ quay về, Chu Tiềm mới xách chậu táo tàu trở lại doanh trại. Dọc đường, anh gặp một người quen. Người này nhìn chiếc chậu và tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Ồ! Táo tàu tươi thế này ở đâu ra thế? Cho tôi nếm thử một quả.”

Chu Tiềm cười hào phóng:

“Ăn đi! Anh em mình, cứ thoải mái!”

Nụ cười của anh khiến người kia lập tức cảnh giác:

“Bây giờ trái cây ngon đắt như vàng, anh nỡ cho sao? Nói thật đi, giá trị biến dị bao nhiêu?”

Chu Tiềm tỏ vẻ không hài lòng:

“Anh nghĩ tôi là loại người thế à? Biến dị 10 thôi!”

Cái đệt?! Nếu nói giá trị 17 hay 18, đối phương còn tin. Nhưng giá trị 10 thì…

“Rốt cuộc là bao nhiêu? Không nói tôi ép anh ăn đấy!”

Chu Tiềm không muốn tự chuốc khổ, đành khai thật:

“23…”

Chết tiệt…

Người kia cầm quả táo tàu, mặt ngẩn ra không nói nên lời!

“Đã biến dị 23, mà cậu còn kêu tôi cứ ăn thoải mái?! Cậu có còn là người không hả?”

Đám đông xung quanh bị thu hút, kéo lại xem náo nhiệt. Mọi người bắt đầu cười mắng trêu ghẹo. Đột nhiên, có người tỉnh ngộ:

“Không đúng! Nếu thật sự là biến dị 23, tại sao anh ấy còn bê cả đống về?”

“Đúng vậy! Còn lén lút chẳng nói rõ lấy từ đâu ra.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi đoán là sợ cậu ăn nhiều thôi… Tôi nghi lắm, giá trị biến dị này chắc không vượt quá 18.”

Nghe xong, mọi người đều cảm thấy tò mò và muốn thử. 23 thì chó còn không ăn, nhưng 18 thì sao? Đã lâu rồi không được ăn hoa quả tươi, cắn một miếng cũng là trải nghiệm đáng giá. Cùng lắm khó ăn quá thì nhổ ra cũng được.

Chu Tiềm thấy vậy, vội vàng đẩy cái chậu về phía trước:

“Đến đây, đến đây, tôi đã nói rồi mà, cứ ăn thoải mái!”

Nghe anh khuyến khích, mọi người ngập ngừng, do dự một hồi, cuối cùng cũng đưa tay ra. Cắn miếng đầu tiên, vị ngọt mát đã lâu không cảm nhận được lan tỏa trong miệng, khiến tất cả trợn tròn mắt.

Cắn thêm miếng nữa, dù có hơi xơ, nhưng vị tổng thể lại thật sự không tệ chút nào!

“Giỏi nhỉ! Sao hôm nay chơi sang thế?”

Đám đông vừa nhai rôm rốp, vừa nhanh tay bốc thêm 5, 6, 7 quả nhét vào túi mình, miệng thì không quên khen ngợi:

“Táo tàu này mua chắc không rẻ đâu?”

“Cả một chậu to thế này, lại tươi như vậy, ít nhất cũng phải 40 điểm một ký chứ?”

“40 điểm cũng chưa chắc đã mua nổi!”

Vừa nói, họ vừa bốc thêm một nắm nữa nhét vào người. Nhìn chậu táo ban đầu đầy ắp giờ chỉ còn lại hơn nửa, mọi người mới ngượng ngùng rụt tay lại, sau đó chân thành cảm ơn Chu Tiềm:

“Được đấy! Quá tốt với anh em rồi! Lần sau nhà tôi có gì ngon nhất định mang đến cho cậu!”

Chu Tiềm: ba chấm hỏi???

Không đúng! Không lẽ chỗ táo này thật sự là cô bé kia mua giá cao rồi tùy tiện nói giá thấp? Nhưng điều này cũng không hợp lý chút nào!

Hiện giờ, loại táo tàu này nếu ngon như vậy, chắc chắn sẽ không lưu thông ở các chợ bình thường. Những người thám hiểm mà phát hiện, họ đã bán hết cho các khách hàng lớn quen biết từ lâu rồi.

Đang nghĩ ngợi, anh cũng thuận tay nhặt một quả, chần chừ nhét vào miệng. Cắn miếng đầu tiên, mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ còn lại một cảm giác bực bội dâng trào:

Chết tiệt, đám kia cũng quá không biết xấu hổ rồi! Táo ngon thế này mà ăn thật à?!

Đang âm thầm nghiến răng, bỗng từ phía xa vang lên tiếng người, còn chưa tới đã hô to:

“Đội trưởng Chu, nghe nói cậu có táo tàu cho ăn thoải mái hả?”

Chu Tiềm giật bắn mình:

“Nhảm nhí! Không có chuyện đó! Tôi mang đi kiểm tra ngay bây giờ!”

Anh vội bê chậu táo tàu đi thẳng tới phòng kiểm nghiệm. Hiện giờ thiết bị kiểm tra rất chính xác, đến từng chữ số thập phân.

[Giá trị biến dị: 11.3]

Đám người tò mò kéo đến xem đều chết lặng:

Cái quái gì? Táo ngon như vậy cậu lấy ở đâu ra? Chu Tiềm cậu dám giấu anh em để phát tài riêng à?!

Nhưng quay lại nhìn, chủ nhân của chậu táo – Chu Tiềm – lại không hề vui vẻ. Trái lại, mặt anh đầy vẻ hối tiếc, như một con rồng vừa đánh mất kho báu của mình:

“Gọi giúp tôi hai cô quân nhân nữ là Trình Dao và Tống Nghi qua đây.”

Sau đó, anh cố gượng một nụ cười chua chát, gần như muốn khóc:

“Táo này… là cô bé đó mang qua để cảm ơn hai chị ấy…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sáu Năm Sau Thảm Họa, Ta Gây Dựng Trang Trại Nhờ Trồng Giá Đỗ

Số ký tự: 0