Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 6
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
2024-09-12 10:34:56
Liễu Tô hiểu ý tốt của nhân viên, dù sao đất gần căn cứ cũng tiện lợi hơn, mấy miếng đất được đề xuất trông cũng không tệ, diện tích không nhỏ.
Nhưng Liễu Tô cũng có lo lắng của mình.
Dị năng của Liễu Tô khác với những dị năng giả hệ Mộc khác, từ khi cô phát hiện dị năng của mình khác biệt thì cô không dám sử dụng bừa bãi.
Lâu dần, tốc độ thăng cấp của dị năng rất chậm, điều này là vấn đề cấp bách cần giải quyết đối với Liễu Tô.
Rốt cuộc, muốn cứng cáp thì phải trui rèn, năng lực của bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Bây giờ một mảnh đất cách xa dân cư lại thuận lợi hơn cho Liễu Tô, cô chỉ có thể cảm ơn ý tốt của nhân viên, vẫn kiên quyết muốn tìm một mảnh đất gần núi.
Nhân viên thấy cô kiên quyết như vậy thì cũng chỉ đành tiếp tục cho cô xem mấy mảnh đất có núi.
Mấy mảnh đất này không quá gần căn cứ, mảnh gần nhất lái xe cũng mất ba tiếng rưỡi.
Nếu muốn về căn cứ làm việc trong ngày thì phải xuất phát từ tờ mờ sáng.
Nhưng nó cũng có cái lợi có mình, diện tích đất lớn hơn, đi xe điện ba bánh vòng quanh một vòng cũng phải mất hai giờ, thật sự là vài cây số mới thấy một người.
Cuối cùng Liễu Tô nghiêm túc chọn A68, đó là một mảnh đất dựa núi, ở giữa có hồ.
Trông diện tích không nhỏ, trong mấy mảnh đất này thì diện tích của nó xem như lớn nhất rồi.
Liễu Tô không nghĩ ngợi sâu xa gì, đất được cho thì cứ chọn mảnh lớn nhất thôi.
Dù sao nhìn sơ cũng không biết tình trạng cụ thể của mảnh đất nên cứ chọn mảnh lớn, nếu không được thì cô vẫn còn dị năng mà.
Nhân viên xác nhận lần cuối với Liễu Tô, sau đó ghi mảnh đất này vào tên cô, sau này A68 sẽ thuộc về Liễu Tô.
Chẳng mấy chốc đã làm xong thủ tục.
“Năm mươi người xếp hạng đầu tiên nhận đất đều được tặng thêm một tháng lương thực và một năm miễn thuế, em là người thứ 47. Em ký vào đây đi, ra cửa rẽ trái, chút nữa đưa tờ đơn này để nhận vật tư, mất thì chúng tôi sẽ không bù.”
Nói xong, nhân viên đưa một tờ đơn để Liễu Tô ký.
Sau khi Liễu Tô ký tên xong thì nhanh chóng cất đi, tờ đơn này không thể làm mất.
Nhân viên thấy Liễu Tô cất tờ đơn xong thì tự giới thiệu: “Chị tên Thường Kiệt, lớn hơn em vài tuổi, em cứ gọi chị là chị Thường, chúng ta trao đổi liên lạc đi, sau này có việc gì ở nông trường thì em liên hệ với chị nhé.”
Liễu Tô lấy điện thoại ra lưu số, chọn thêm bạn mới, viết ghi chú.
Mặc dù thiên tai phá hủy nhiều thứ nhưng cũng để lại hy vọng cho con người.
Rất nhiều dị năng giả xuất hiện, cải thiện cuộc sống của mọi người không ít, ví dụ như dị năng giả hệ Lôi ngoài việc chiến đấu ra thì còn có thể dùng để phát điện.
Căn cứ cố gắng đảm bảo mỗi người đều sử dụng hết dị năng mỗi ngày, không có ai để lại chút nào.
Tiết kiệm là thói quen tốt, đó là trách nhiệm của mọi người.
Sau khi xác nhận xong, chị Thường thêm Liễu Tô vào một nhóm chat nông trường, bên trong đều là những chủ nông trường đã nhận đất xong, cộng thêm Liễu Tô nữa là có hơn sáu mươi người, ngoài chủ nông trường ra thì còn có một số nhân viên và gia đình của họ.
Liễu Tô vào nhóm, thấy nhóm rất sôi nổi, tin nhắn liên tục không ngừng. Nhưng lúc này cô đang ở ngoài, không có thời gian xem kỹ, để có thời gian rảnh thì sẽ xem lại.
Cô cất điện thoại vào túi.
Liễu Tô cảm ơn nhân viên rồi ra ngoài chuẩn bị bàn giao công việc, dù sao thì cũng đã nhận xong đất rồi, cô không định ở lại căn cứ lâu, còn cần bên trên sắp xếp người khác tiếp nhận công tác trồng trọt của cô.
Nhưng Liễu Tô cũng có lo lắng của mình.
Dị năng của Liễu Tô khác với những dị năng giả hệ Mộc khác, từ khi cô phát hiện dị năng của mình khác biệt thì cô không dám sử dụng bừa bãi.
Lâu dần, tốc độ thăng cấp của dị năng rất chậm, điều này là vấn đề cấp bách cần giải quyết đối với Liễu Tô.
Rốt cuộc, muốn cứng cáp thì phải trui rèn, năng lực của bản thân vẫn là quan trọng nhất.
Bây giờ một mảnh đất cách xa dân cư lại thuận lợi hơn cho Liễu Tô, cô chỉ có thể cảm ơn ý tốt của nhân viên, vẫn kiên quyết muốn tìm một mảnh đất gần núi.
Nhân viên thấy cô kiên quyết như vậy thì cũng chỉ đành tiếp tục cho cô xem mấy mảnh đất có núi.
Mấy mảnh đất này không quá gần căn cứ, mảnh gần nhất lái xe cũng mất ba tiếng rưỡi.
Nếu muốn về căn cứ làm việc trong ngày thì phải xuất phát từ tờ mờ sáng.
Nhưng nó cũng có cái lợi có mình, diện tích đất lớn hơn, đi xe điện ba bánh vòng quanh một vòng cũng phải mất hai giờ, thật sự là vài cây số mới thấy một người.
Cuối cùng Liễu Tô nghiêm túc chọn A68, đó là một mảnh đất dựa núi, ở giữa có hồ.
Trông diện tích không nhỏ, trong mấy mảnh đất này thì diện tích của nó xem như lớn nhất rồi.
Liễu Tô không nghĩ ngợi sâu xa gì, đất được cho thì cứ chọn mảnh lớn nhất thôi.
Dù sao nhìn sơ cũng không biết tình trạng cụ thể của mảnh đất nên cứ chọn mảnh lớn, nếu không được thì cô vẫn còn dị năng mà.
Nhân viên xác nhận lần cuối với Liễu Tô, sau đó ghi mảnh đất này vào tên cô, sau này A68 sẽ thuộc về Liễu Tô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng mấy chốc đã làm xong thủ tục.
“Năm mươi người xếp hạng đầu tiên nhận đất đều được tặng thêm một tháng lương thực và một năm miễn thuế, em là người thứ 47. Em ký vào đây đi, ra cửa rẽ trái, chút nữa đưa tờ đơn này để nhận vật tư, mất thì chúng tôi sẽ không bù.”
Nói xong, nhân viên đưa một tờ đơn để Liễu Tô ký.
Sau khi Liễu Tô ký tên xong thì nhanh chóng cất đi, tờ đơn này không thể làm mất.
Nhân viên thấy Liễu Tô cất tờ đơn xong thì tự giới thiệu: “Chị tên Thường Kiệt, lớn hơn em vài tuổi, em cứ gọi chị là chị Thường, chúng ta trao đổi liên lạc đi, sau này có việc gì ở nông trường thì em liên hệ với chị nhé.”
Liễu Tô lấy điện thoại ra lưu số, chọn thêm bạn mới, viết ghi chú.
Mặc dù thiên tai phá hủy nhiều thứ nhưng cũng để lại hy vọng cho con người.
Rất nhiều dị năng giả xuất hiện, cải thiện cuộc sống của mọi người không ít, ví dụ như dị năng giả hệ Lôi ngoài việc chiến đấu ra thì còn có thể dùng để phát điện.
Căn cứ cố gắng đảm bảo mỗi người đều sử dụng hết dị năng mỗi ngày, không có ai để lại chút nào.
Tiết kiệm là thói quen tốt, đó là trách nhiệm của mọi người.
Sau khi xác nhận xong, chị Thường thêm Liễu Tô vào một nhóm chat nông trường, bên trong đều là những chủ nông trường đã nhận đất xong, cộng thêm Liễu Tô nữa là có hơn sáu mươi người, ngoài chủ nông trường ra thì còn có một số nhân viên và gia đình của họ.
Liễu Tô vào nhóm, thấy nhóm rất sôi nổi, tin nhắn liên tục không ngừng. Nhưng lúc này cô đang ở ngoài, không có thời gian xem kỹ, để có thời gian rảnh thì sẽ xem lại.
Cô cất điện thoại vào túi.
Liễu Tô cảm ơn nhân viên rồi ra ngoài chuẩn bị bàn giao công việc, dù sao thì cũng đã nhận xong đất rồi, cô không định ở lại căn cứ lâu, còn cần bên trên sắp xếp người khác tiếp nhận công tác trồng trọt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro