Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 7
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
2024-09-12 10:34:56
Liễu Tô tìm đến tổ trưởng phụ trách nhóm của bọn họ. Anh ta họ Trương, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cũng là một dị năng giả hệ Mộc, là một người rất tốt bụng.
Nghe nói trước khi thảm họa xảy ra, anh ta là một kỹ thuật viên, suốt ngày lập trình trên máy tính. Sau thảm họa, anh ta chuyển sang làm nông dân, mỗi ngày đều làm việc dưới ruộng.
Bình thường, mọi việc trong nhóm của Liễu Tô đều tìm đến anh ta.
“Chào tổ trưởng Trương, tôi đến muốn nói với anh một tiếng. Vừa rồi tôi mới nhận đất xong nên chuẩn bị rời khỏi căn cứ. Hôm nay đến gặp anh chủ yếu là để bàn giao công việc.”
Tổ trưởng Trương có ấn tượng rất tốt về Liễu Tô. Bình thường cô ít nói nhưng lại rất chăm chỉ làm việc, không gây phiền phức gì cả.
Công việc cũng hoàn thành rất tốt, có thể xem như một nhân viên xuất sắc.
Các dị năng giả hệ Mộc đều biết đến việc nhận đất này, mấy ngày nay mọi người đã bàn tán rất nhiều về nó, hầu hết chỉ quan sát chứ ít ai hành động.
Không ngờ Liễu Tô bình thường ít nổi bật lại có thể làm việc lớn như vậy.
“Tiểu Tô à, có phải trong công việc có khó khăn gì không? Cô cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp thì sẽ cố gắng giải quyết cho cô. Cô không ra ngoài căn cứ thường xuyên nên không biết, bên ngoài vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, không tốt như lời tuyên truyền đâu.”
“Cái mảnh đất đó thực chất chỉ là một vùng đất hoang. Chỗ ở không có thì thôi, nhưng ngay cả nước uống cũng không có cách giải quyết.”
“Đến đó rồi cô phải bắt đầu từ đầu, mấy tháng đầu phải tự lo lương thực cho mình. Nếu gặp nguy hiểm thì căn cứ cũng không giúp đỡ được gì cho cô. Trồng trọt thì phải trông chờ vào thời tiết, không tránh được mưa gió bão bùng, thu hoạch cũng không thể đảm bảo tốt hay không.”
Những điều tổ trưởng Trương nói, Liễu Tô đều hiểu, nhưng cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Nếu dị năng không thăng cấp và không có hệ thống mua sắm thì cô vẫn còn có chút lo ngại. Nhưng bây giờ dị năng đã thăng cấp và có cả hệ thống mua sắm, chỗ ở của cô còn đang giấu hơn năm mươi ký lương thực kia kìa.
Tất cả đều do cô tích lũy trong những năm qua, đợi khi cô quay về sẽ bán cho hệ thống để đổi lấy kim tệ, nước uống và những thứ khác sẽ được đảm bảo, cuộc sống sẽ ổn thỏa hơn.
Nhưng cô vẫn biết ơn lòng tốt của tổ trưởng Trương nên lịch sự nói: “Cảm ơn tổ trưởng Trương đã lo lắng, tôi không gặp khó khăn gì cả, chỉ muốn ra ngoài thử thách mà thôi. Dù sao ở trong căn cứ bao năm nay cũng không đủ ăn, mà tôi cũng đã ký tên rồi, không thể rút lui được.”
Sau khi nghe Liễu Tô nói vậy thì tổ trưởng Trương cũng không giữ người lại nữa.
Nói gì bây giờ đây? Nếu đã ký giấy với chính phủ rồi thì chắc chắn phải thực hiện, nếu không điểm uy tín sẽ bị hạ.
Điểm uy tín giảm sẽ dẫn đến rất nhiều hậu quả, nghiêm trọng còn có thể bị điều đi khai thác mỏ.
Bàn giao công việc rất dễ dàng, trồng trọt trong căn cứ là một việc tốt. Được chia cho ký túc xá để ở, nếu không ở vẫn sẽ được trợ cấp, trồng được lương thực xong nộp lên còn có thể giữ lại phần của mình.
Nếu không phải chỉ có dị năng giả hệ Mộc mới có thể làm nông thì công việc này có khi sẽ bị tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy.
Hiện tại trong căn cứ không có ai không có việc làm, ai ngồi không đều sẽ đói khát, ngay cả trẻ con cũng phải quét dọn rác trên đường để kiếm ăn.
Bọn chúng không thể tập trung học hành giống như trước khi thảm họa xảy ra. Bây giờ trẻ con đi học vào buổi sáng, buổi chiều còn phải làm việc, không nhổ cỏ thì quét rác, thỉnh thoảng còn phải vận chuyển đá cỡ nhỏ, không có ai được rảnh rỗi.
Việc làm nông sau thảm họa cũng rất thú vị, có thể đây chính là sự báo thù của đất đai bởi vì sự sử dụng quá mức trước đây của con người.
Hiện tại sản lượng lương thực không cao, trước đây con người sử dụng phân bón và thuốc trừ sâu quá mức, dẫn đến không chỉ cỏ không mọc mà cây con cũng chết héo.
Hoặc sẽ có sâu bệnh xuất hiện, mà chúng là loại sâu có khả năng kháng thuốc, cây chết nhưng sâu không chết.
Làm thế nào để xác định việc sử dụng quá mức này là quá mức? Chỉ có thể dùng một chút, thật sự chỉ một chút, chưa đến một phần mười so với trước khi có thảm họa. Thực phẩm càng ngon thì càng không được phun thuốc trừ sâu, ví dụ như lúa gạo chẳng hạn, hoàn toàn không được phun chút thuốc nào, toàn bộ quá trình đều phải dựa vào lao động thủ công, do đó năng suất đương nhiên không thể tăng lên.
Mặc dù làm nông rất mệt nhưng cuối cùng thu hoạch đều là lương thực nên rất nhiều người muốn giành nhau làm. Bây giờ không có ai quan tâm đến giảm cân nữa, bọn họ chỉ ước được ăn no thôi. Trọng lượng trung bình của bọn họ còn chưa quá năm mươi ký, nếu có ai đạt được thì đều là những người được ăn uống tốt nên mới có.
Nghe nói trước khi thảm họa xảy ra, anh ta là một kỹ thuật viên, suốt ngày lập trình trên máy tính. Sau thảm họa, anh ta chuyển sang làm nông dân, mỗi ngày đều làm việc dưới ruộng.
Bình thường, mọi việc trong nhóm của Liễu Tô đều tìm đến anh ta.
“Chào tổ trưởng Trương, tôi đến muốn nói với anh một tiếng. Vừa rồi tôi mới nhận đất xong nên chuẩn bị rời khỏi căn cứ. Hôm nay đến gặp anh chủ yếu là để bàn giao công việc.”
Tổ trưởng Trương có ấn tượng rất tốt về Liễu Tô. Bình thường cô ít nói nhưng lại rất chăm chỉ làm việc, không gây phiền phức gì cả.
Công việc cũng hoàn thành rất tốt, có thể xem như một nhân viên xuất sắc.
Các dị năng giả hệ Mộc đều biết đến việc nhận đất này, mấy ngày nay mọi người đã bàn tán rất nhiều về nó, hầu hết chỉ quan sát chứ ít ai hành động.
Không ngờ Liễu Tô bình thường ít nổi bật lại có thể làm việc lớn như vậy.
“Tiểu Tô à, có phải trong công việc có khó khăn gì không? Cô cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp thì sẽ cố gắng giải quyết cho cô. Cô không ra ngoài căn cứ thường xuyên nên không biết, bên ngoài vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, không tốt như lời tuyên truyền đâu.”
“Cái mảnh đất đó thực chất chỉ là một vùng đất hoang. Chỗ ở không có thì thôi, nhưng ngay cả nước uống cũng không có cách giải quyết.”
“Đến đó rồi cô phải bắt đầu từ đầu, mấy tháng đầu phải tự lo lương thực cho mình. Nếu gặp nguy hiểm thì căn cứ cũng không giúp đỡ được gì cho cô. Trồng trọt thì phải trông chờ vào thời tiết, không tránh được mưa gió bão bùng, thu hoạch cũng không thể đảm bảo tốt hay không.”
Những điều tổ trưởng Trương nói, Liễu Tô đều hiểu, nhưng cô đã suy nghĩ kỹ rồi.
Nếu dị năng không thăng cấp và không có hệ thống mua sắm thì cô vẫn còn có chút lo ngại. Nhưng bây giờ dị năng đã thăng cấp và có cả hệ thống mua sắm, chỗ ở của cô còn đang giấu hơn năm mươi ký lương thực kia kìa.
Tất cả đều do cô tích lũy trong những năm qua, đợi khi cô quay về sẽ bán cho hệ thống để đổi lấy kim tệ, nước uống và những thứ khác sẽ được đảm bảo, cuộc sống sẽ ổn thỏa hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô vẫn biết ơn lòng tốt của tổ trưởng Trương nên lịch sự nói: “Cảm ơn tổ trưởng Trương đã lo lắng, tôi không gặp khó khăn gì cả, chỉ muốn ra ngoài thử thách mà thôi. Dù sao ở trong căn cứ bao năm nay cũng không đủ ăn, mà tôi cũng đã ký tên rồi, không thể rút lui được.”
Sau khi nghe Liễu Tô nói vậy thì tổ trưởng Trương cũng không giữ người lại nữa.
Nói gì bây giờ đây? Nếu đã ký giấy với chính phủ rồi thì chắc chắn phải thực hiện, nếu không điểm uy tín sẽ bị hạ.
Điểm uy tín giảm sẽ dẫn đến rất nhiều hậu quả, nghiêm trọng còn có thể bị điều đi khai thác mỏ.
Bàn giao công việc rất dễ dàng, trồng trọt trong căn cứ là một việc tốt. Được chia cho ký túc xá để ở, nếu không ở vẫn sẽ được trợ cấp, trồng được lương thực xong nộp lên còn có thể giữ lại phần của mình.
Nếu không phải chỉ có dị năng giả hệ Mộc mới có thể làm nông thì công việc này có khi sẽ bị tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy.
Hiện tại trong căn cứ không có ai không có việc làm, ai ngồi không đều sẽ đói khát, ngay cả trẻ con cũng phải quét dọn rác trên đường để kiếm ăn.
Bọn chúng không thể tập trung học hành giống như trước khi thảm họa xảy ra. Bây giờ trẻ con đi học vào buổi sáng, buổi chiều còn phải làm việc, không nhổ cỏ thì quét rác, thỉnh thoảng còn phải vận chuyển đá cỡ nhỏ, không có ai được rảnh rỗi.
Việc làm nông sau thảm họa cũng rất thú vị, có thể đây chính là sự báo thù của đất đai bởi vì sự sử dụng quá mức trước đây của con người.
Hiện tại sản lượng lương thực không cao, trước đây con người sử dụng phân bón và thuốc trừ sâu quá mức, dẫn đến không chỉ cỏ không mọc mà cây con cũng chết héo.
Hoặc sẽ có sâu bệnh xuất hiện, mà chúng là loại sâu có khả năng kháng thuốc, cây chết nhưng sâu không chết.
Làm thế nào để xác định việc sử dụng quá mức này là quá mức? Chỉ có thể dùng một chút, thật sự chỉ một chút, chưa đến một phần mười so với trước khi có thảm họa. Thực phẩm càng ngon thì càng không được phun thuốc trừ sâu, ví dụ như lúa gạo chẳng hạn, hoàn toàn không được phun chút thuốc nào, toàn bộ quá trình đều phải dựa vào lao động thủ công, do đó năng suất đương nhiên không thể tăng lên.
Mặc dù làm nông rất mệt nhưng cuối cùng thu hoạch đều là lương thực nên rất nhiều người muốn giành nhau làm. Bây giờ không có ai quan tâm đến giảm cân nữa, bọn họ chỉ ước được ăn no thôi. Trọng lượng trung bình của bọn họ còn chưa quá năm mươi ký, nếu có ai đạt được thì đều là những người được ăn uống tốt nên mới có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro