Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 15
2024-10-27 12:55:34
“Nghiêm lão sư, thầy không hiểu đâu, tư duy thi cử phải được rèn luyện từ sớm, mà thôi... cũng nên xem xét thêm, đợi điểm thi tháng đầu tiên của con bé xem sao, xem có phải là do con bé ăn may hay không đã.” Nói xong, Lão Lý vội vàng bỏ đi.
Vân Tô không ngờ mình đã bị sắp xếp đâu ra đấy, buổi học buổi sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa Vân Tô đến nhà ăn ăn cơm, Nhất Trung Lan Thành không chỉ có chất lượng giảng dạy tốt, mà cơ sở vật chất cũng thuộc dạng nhất nhì, ngay cả nhà ăn cũng mời đầu bếp của các hệ phái ẩm thực khác nhau, không thể trách học sinh của Nhất Trung ai ai cũng xuất sắc, hoặc là học giỏi hoặc là gia thế khủng, không ai là tầm thường cả.
Vân Tô gọi một phần sườn xào chua ngọt, một phần rau xào, cô vừa khỏi bệnh nên không có gì ngon miệng, vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì có một bóng người cũng ngồi xuống cạnh cô. Vân Tô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là bạn cùng bàn, liền nhường sang một bên.
“Chào cậu Vân Tô, tớ là Diêu Thuỷ Ca, sáng nay chưa kịp làm quen, sau này chúng ta là bạn cùng bàn rồi nhé.” Diêu Thuỷ Ca có khuôn mặt tròn trịa, nụ cười rạng rỡ, vừa nhìn là biết tính tình dễ gần.
“Chào cậu, sáng nay cảm ơn cậu đã giúp tớ.” Vân Tô nói đến việc Diêu Thuỷ Ca đã nhắc nhở cô trong tiết toán.
Diêu Thuỷ Ca xua tay, tỏ vẻ không để tâm, “Chuyện nhỏ ấy mà, đúng rồi, sáng nay cậu đọc sách gì vậy? Cậu giỏi thật đấy, sách tiếng Anh mà cũng đọc được.”
Vân Tô mỉm cười, định mở miệng nói.
“Sách tiếng Anh cái gì chứ? Cầm quyển sách ra làm màu ai mà chẳng làm được, giải được một bài toán thì ghê gớm lắm à, nói không chừng là mèo mù gặp cá rán đấy.” Một nữ sinh có dung mạo xinh đẹp đi ngang qua, nghe thấy lời Diêu Thuỷ Ca nói thì không nhịn được mà cười khẩy.
“Liễu Y, cậu dựa vào đâu mà nói người khác như vậy, cậu biết người ta không đọc hiểu chắc? Vân Tô dùng bốn cách giải một bài toán mà cũng là mèo mù gặp cá rán, vậy cậu là cái gì, mèo chết à?” Nghe vậy, Diêu Thuỷ Ca lập tức phản bác lại, không hề tỏ ra yếu thế.
Nữ sinh tên Liễu Y, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, “Tớ không tin con nhỏ nhà quê đó có thể đọc hiểu sách tiếng Anh, tớ nghe nói ở quê đến cấp hai mới học tiếng Anh, nói không chừng còn nói ngọng cả tiếng địa phương ấy chứ.”
Vân Tô đặt đũa xuống, “It is not from the benevolence of the butcher,the brewer,orthebaker, that we expect our dinner,but from their regard to their ownself-interest。We address our selves,not to their humanity but to theirself-love,and never talk to them ofour ow nnecessities but of their advantages。“ (Chúng ta mong đợi bữa ăn tối của mình không phải từ lòng tốt của người bán thịt, người ủ rượu bia hay người làm bánh mì, mà từ việc họ quan tâm đến lợi ích của chính họ. Chúng ta hướng bản thân mình, không phải đến lòng nhân đạo của họ mà là lòng tự ái của họ, và không bao giờ nói với họ về những nhu cầu của chúng ta mà là về lợi ích của họ.)
Vân Tô không ngờ mình đã bị sắp xếp đâu ra đấy, buổi học buổi sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa Vân Tô đến nhà ăn ăn cơm, Nhất Trung Lan Thành không chỉ có chất lượng giảng dạy tốt, mà cơ sở vật chất cũng thuộc dạng nhất nhì, ngay cả nhà ăn cũng mời đầu bếp của các hệ phái ẩm thực khác nhau, không thể trách học sinh của Nhất Trung ai ai cũng xuất sắc, hoặc là học giỏi hoặc là gia thế khủng, không ai là tầm thường cả.
Vân Tô gọi một phần sườn xào chua ngọt, một phần rau xào, cô vừa khỏi bệnh nên không có gì ngon miệng, vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì có một bóng người cũng ngồi xuống cạnh cô. Vân Tô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là bạn cùng bàn, liền nhường sang một bên.
“Chào cậu Vân Tô, tớ là Diêu Thuỷ Ca, sáng nay chưa kịp làm quen, sau này chúng ta là bạn cùng bàn rồi nhé.” Diêu Thuỷ Ca có khuôn mặt tròn trịa, nụ cười rạng rỡ, vừa nhìn là biết tính tình dễ gần.
“Chào cậu, sáng nay cảm ơn cậu đã giúp tớ.” Vân Tô nói đến việc Diêu Thuỷ Ca đã nhắc nhở cô trong tiết toán.
Diêu Thuỷ Ca xua tay, tỏ vẻ không để tâm, “Chuyện nhỏ ấy mà, đúng rồi, sáng nay cậu đọc sách gì vậy? Cậu giỏi thật đấy, sách tiếng Anh mà cũng đọc được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Tô mỉm cười, định mở miệng nói.
“Sách tiếng Anh cái gì chứ? Cầm quyển sách ra làm màu ai mà chẳng làm được, giải được một bài toán thì ghê gớm lắm à, nói không chừng là mèo mù gặp cá rán đấy.” Một nữ sinh có dung mạo xinh đẹp đi ngang qua, nghe thấy lời Diêu Thuỷ Ca nói thì không nhịn được mà cười khẩy.
“Liễu Y, cậu dựa vào đâu mà nói người khác như vậy, cậu biết người ta không đọc hiểu chắc? Vân Tô dùng bốn cách giải một bài toán mà cũng là mèo mù gặp cá rán, vậy cậu là cái gì, mèo chết à?” Nghe vậy, Diêu Thuỷ Ca lập tức phản bác lại, không hề tỏ ra yếu thế.
Nữ sinh tên Liễu Y, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, “Tớ không tin con nhỏ nhà quê đó có thể đọc hiểu sách tiếng Anh, tớ nghe nói ở quê đến cấp hai mới học tiếng Anh, nói không chừng còn nói ngọng cả tiếng địa phương ấy chứ.”
Vân Tô đặt đũa xuống, “It is not from the benevolence of the butcher,the brewer,orthebaker, that we expect our dinner,but from their regard to their ownself-interest。We address our selves,not to their humanity but to theirself-love,and never talk to them ofour ow nnecessities but of their advantages。“ (Chúng ta mong đợi bữa ăn tối của mình không phải từ lòng tốt của người bán thịt, người ủ rượu bia hay người làm bánh mì, mà từ việc họ quan tâm đến lợi ích của chính họ. Chúng ta hướng bản thân mình, không phải đến lòng nhân đạo của họ mà là lòng tự ái của họ, và không bao giờ nói với họ về những nhu cầu của chúng ta mà là về lợi ích của họ.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro