Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 18
2024-10-27 12:55:34
Ánh mắt đảo một vòng, cô dừng lại ở một dòng tin tức, “Cuộc thi Sáng tạo Khoa học Kỹ thuật Toàn quốc”, đang định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một dòng chữ, “Giải nhất của cuộc thi một trăm vạn tệ tiền thưởng, do tập đoàn Quân Dữ tài trợ, chi phí bản quyền tác phẩm được tính riêng”.
Được rồi, đăng ký ngay, không tham gia không phải là người Hoa Quốc.
Cuộc thi này có giá trị rất cao, có rất nhiều người trong ngành sẽ tham gia, điểm hay là không giới hạn độ tuổi và bằng cấp, Vân Tô xem qua, thời gian nộp tác phẩm còn một tháng nữa, vẫn còn kịp, cô lập tức đăng ký với tốc độ nhanh nhất, nộp hồ sơ chờ xét duyệt.
Không còn việc gì khác, Vân Tô tắt máy tính, đi ra quầy lễ tân để trả máy.
“Ông chủ, trả máy.”
Chàng trai đội mũ lưỡi trai vẫn cúi đầu như không nghe thấy cô nói, hai tay nhanh như bay thao tác trên máy tính, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, tại sao lại không được a a a!”
Vân Tô lặp lại lần nữa, vẫn không có hồi âm, cô bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính của cậu con trai, ngón tay thon dài của nam sinh chỉ thấy gõ ra từng dòng code, nhưng lại hết lần này đến lần khác xuất hiện ký hiệu cấm màu đỏ.
“Chỗ này, sai rồi.” Ngón tay trắng nõn chỉ vào một chỗ trên màn hình.
Nam sinh rốt cục cũng quay đầu lại, tuổi không lớn lắm, nhìn khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, cậu ta đánh giá Vân Tô một chút, “Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói, chỗ này sai rồi, phải…” Ngừng một chút, Vân Tô trực tiếp cầm lấy máy tính của cậu ta thao tác, ngón tay linh hoạt như cánh bướm bay lượn, gần như có thể nhìn thấy tàn ảnh, nam sinh từng chút một trợn to mắt.
“PASS.” Gõ xong dòng code cuối cùng, giao diện cho phép truy cập xuất hiện, Vân Tô không có hứng thú xem kỹ, ngữ khí bình thản. “Bây giờ có thể cho tôi xuống máy được chưa?”
Mẹ kiếp, nam sinh há hốc mồm, không dám tin tưởng thứ mà bản thân mày mò ba ngày trời không xong lại bị giải quyết dễ dàng như vậy.
Cậu ta nuốt nước miếng, “Đại…đại…đại thần, không đúng, Sư phụ! Con gọi sư phụ là được, người làm thế nào vậy, dạy con với! Dạy con với!” Hoàn toàn không cảm thấy gọi một cô gái nhỏ là sư phụ là chuyện mất mặt.
“Không có thời gian.” Vân Tô xoay người muốn đi.
Nam sinh một phát túm lấy góc áo của cô, “Đợi đã đợi đã, chỉ cần người dạy con, sau này người muốn lên mạng lúc nào cũng được, con còn có thể trả học phí cho người!”
Được rồi, đăng ký ngay, không tham gia không phải là người Hoa Quốc.
Cuộc thi này có giá trị rất cao, có rất nhiều người trong ngành sẽ tham gia, điểm hay là không giới hạn độ tuổi và bằng cấp, Vân Tô xem qua, thời gian nộp tác phẩm còn một tháng nữa, vẫn còn kịp, cô lập tức đăng ký với tốc độ nhanh nhất, nộp hồ sơ chờ xét duyệt.
Không còn việc gì khác, Vân Tô tắt máy tính, đi ra quầy lễ tân để trả máy.
“Ông chủ, trả máy.”
Chàng trai đội mũ lưỡi trai vẫn cúi đầu như không nghe thấy cô nói, hai tay nhanh như bay thao tác trên máy tính, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, tại sao lại không được a a a!”
Vân Tô lặp lại lần nữa, vẫn không có hồi âm, cô bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính của cậu con trai, ngón tay thon dài của nam sinh chỉ thấy gõ ra từng dòng code, nhưng lại hết lần này đến lần khác xuất hiện ký hiệu cấm màu đỏ.
“Chỗ này, sai rồi.” Ngón tay trắng nõn chỉ vào một chỗ trên màn hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam sinh rốt cục cũng quay đầu lại, tuổi không lớn lắm, nhìn khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, cậu ta đánh giá Vân Tô một chút, “Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói, chỗ này sai rồi, phải…” Ngừng một chút, Vân Tô trực tiếp cầm lấy máy tính của cậu ta thao tác, ngón tay linh hoạt như cánh bướm bay lượn, gần như có thể nhìn thấy tàn ảnh, nam sinh từng chút một trợn to mắt.
“PASS.” Gõ xong dòng code cuối cùng, giao diện cho phép truy cập xuất hiện, Vân Tô không có hứng thú xem kỹ, ngữ khí bình thản. “Bây giờ có thể cho tôi xuống máy được chưa?”
Mẹ kiếp, nam sinh há hốc mồm, không dám tin tưởng thứ mà bản thân mày mò ba ngày trời không xong lại bị giải quyết dễ dàng như vậy.
Cậu ta nuốt nước miếng, “Đại…đại…đại thần, không đúng, Sư phụ! Con gọi sư phụ là được, người làm thế nào vậy, dạy con với! Dạy con với!” Hoàn toàn không cảm thấy gọi một cô gái nhỏ là sư phụ là chuyện mất mặt.
“Không có thời gian.” Vân Tô xoay người muốn đi.
Nam sinh một phát túm lấy góc áo của cô, “Đợi đã đợi đã, chỉ cần người dạy con, sau này người muốn lên mạng lúc nào cũng được, con còn có thể trả học phí cho người!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro