Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 29
2024-10-27 12:55:34
Gã đàn ông này thâm sâu khó lường, chẳng ai rõ, chỉ biết chẳng ai dám chọc giận. Không chỉ riêng Tần Thừa, mà cả thủ đô rộng lớn, biết bao nhiêu gia tộc giàu có, khi gặp Tần Giao đều phải cung kính gọi một tiếng "Ngũ gia".
Tần Giao liếc mắt nhìn hai người, quần áo xộc xệch, hỏi: "Gặp chuyện gì à?".
Tần Thừa: "Vừa rồi có một đám người chặn đường cháu và Liên Dụ, muốn phế chân cháu, là người thủ đô, cháu nghi ngờ... là đám người của chú hai.".
Tần Giao nghe xong, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, "Sống rảnh rỗi sinh nông nổi, A Cửu, sai người đi tìm chút chuyện cho nhị gia bọn họ làm, khu đất phía Tây giao cho người khác đi." Giọng điệu có phần lười biếng, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
"Vâng, Ngũ gia." Tần Cửu - tài xế của ông lên tiếng.
"Không bị thương chứ?" Tần Giao bâng quơ hỏi một câu, ông biết rõ khả năng của Tần Thừa.
Tần Thừa có chút xấu hổ, "Không ạ, vừa rồi có một bạn học đi ngang qua giúp đỡ chúng cháu."
"Bạn học?" Tần Giao có chút hứng thú, "Cháu đừng nói với chú là một nữ sinh mặc đồ trắng đấy nhé." Tần Giao nhớ lại cô gái vừa đi ra từ con hẻm lúc nãy, ông vô tình liếc mắt nhìn, dáng người không cao lắm, chỉ nhìn thấy một bên mặt với những đường nét thanh tú.
"Chắc là cô ấy." Tần Thừa mím môi.
Tần Giao: "..."
"Giỏi quá nhỉ, Tần Thừa, mới đến Lan Thành bao lâu, những thứ đã học đều quên hết rồi à, hai ngày nữa theo ta về căn cứ huấn luyện, Liên Dụ cũng đi cùng."
"Cháu biết rồi, chú ." Tần Thừa gật đầu đồng ý, cậu không muốn bản thân còn kém cỏi hơn cả một nữ sinh.
"Không phải chứ chú, chú không biết bạn học đó lợi hại thế nào đâu, không phải là tụi cháu kém cỏi đâu!" Liên Dụ muốn khóc cũng không ra nước mắt, tại sao lại lôi anh ta theo nữa chứ.
"Cái gì đây?" Sáng sớm, Vân Tô cau mày nhìn đống đồ trong hộc bàn, hỏi cô bạn cùng bàn Diêu Thuỷ Ca.
Một đống đồ ăn vặt đủ màu sắc, đủ loại, phong phú vô cùng.
"Đồ ăn đó, không nhận ra à?" Diêu Thuỷ Ca nháy mắt với cô, lén lút chỉ ra phía sau.
"Ở đây, ở đây này, chị Vân." Liên Dụ vẻ mặt tự hào, vô cùng phấn khích.
Tần Thừa cũng nhìn về phía cô, khẽ gật đầu.
"..."
"Tự mình cầm về đi, tôi không cần."
Liên Dụ chạy tới, "Sao thế chị Vân, không hợp khẩu vị à, vậy để lần sau em đổi loại khác." Dù sao thì mỗi sáng hộc bàn của Thừa ca đều không trùng món nào.
Vân Tô hiếm khi cảm thấy hơi cạn lời, "Sau này đều không cần, hiểu chưa?"
Tần Giao liếc mắt nhìn hai người, quần áo xộc xệch, hỏi: "Gặp chuyện gì à?".
Tần Thừa: "Vừa rồi có một đám người chặn đường cháu và Liên Dụ, muốn phế chân cháu, là người thủ đô, cháu nghi ngờ... là đám người của chú hai.".
Tần Giao nghe xong, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, "Sống rảnh rỗi sinh nông nổi, A Cửu, sai người đi tìm chút chuyện cho nhị gia bọn họ làm, khu đất phía Tây giao cho người khác đi." Giọng điệu có phần lười biếng, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
"Vâng, Ngũ gia." Tần Cửu - tài xế của ông lên tiếng.
"Không bị thương chứ?" Tần Giao bâng quơ hỏi một câu, ông biết rõ khả năng của Tần Thừa.
Tần Thừa có chút xấu hổ, "Không ạ, vừa rồi có một bạn học đi ngang qua giúp đỡ chúng cháu."
"Bạn học?" Tần Giao có chút hứng thú, "Cháu đừng nói với chú là một nữ sinh mặc đồ trắng đấy nhé." Tần Giao nhớ lại cô gái vừa đi ra từ con hẻm lúc nãy, ông vô tình liếc mắt nhìn, dáng người không cao lắm, chỉ nhìn thấy một bên mặt với những đường nét thanh tú.
"Chắc là cô ấy." Tần Thừa mím môi.
Tần Giao: "..."
"Giỏi quá nhỉ, Tần Thừa, mới đến Lan Thành bao lâu, những thứ đã học đều quên hết rồi à, hai ngày nữa theo ta về căn cứ huấn luyện, Liên Dụ cũng đi cùng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cháu biết rồi, chú ." Tần Thừa gật đầu đồng ý, cậu không muốn bản thân còn kém cỏi hơn cả một nữ sinh.
"Không phải chứ chú, chú không biết bạn học đó lợi hại thế nào đâu, không phải là tụi cháu kém cỏi đâu!" Liên Dụ muốn khóc cũng không ra nước mắt, tại sao lại lôi anh ta theo nữa chứ.
"Cái gì đây?" Sáng sớm, Vân Tô cau mày nhìn đống đồ trong hộc bàn, hỏi cô bạn cùng bàn Diêu Thuỷ Ca.
Một đống đồ ăn vặt đủ màu sắc, đủ loại, phong phú vô cùng.
"Đồ ăn đó, không nhận ra à?" Diêu Thuỷ Ca nháy mắt với cô, lén lút chỉ ra phía sau.
"Ở đây, ở đây này, chị Vân." Liên Dụ vẻ mặt tự hào, vô cùng phấn khích.
Tần Thừa cũng nhìn về phía cô, khẽ gật đầu.
"..."
"Tự mình cầm về đi, tôi không cần."
Liên Dụ chạy tới, "Sao thế chị Vân, không hợp khẩu vị à, vậy để lần sau em đổi loại khác." Dù sao thì mỗi sáng hộc bàn của Thừa ca đều không trùng món nào.
Vân Tô hiếm khi cảm thấy hơi cạn lời, "Sau này đều không cần, hiểu chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro