Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 5
2024-10-27 12:55:34
Lan Thành, sáng sớm.
Tại nhà họ Vân, phòng khách tầng một, nhà họ Vân đang bàn bạc chuyện Vân Tô về nhà, Vân Yên cúi đầu, sắc mặt buồn rười rượi. Tô Tú Lăng thấy vậy, đau lòng vô cùng, dù sao cũng là con gái nuôi dưỡng bao nhiêu năm.
"Tiểu Yên, con đừng như vậy, mẹ đau lòng lắm, Vân Tô về thì là em gái con, con vẫn là con gái của chúng ta, vẫn là tiểu thư nhà họ Vân." Tô Tú Lăng nắm tay cô.
"Con biết mà mẹ, con không sao, vốn dĩ ngôi nhà này là của Vân Tô, con được cha mẹ nuôi dưỡng bao nhiêu năm như vậy đã là may mắn lắm rồi, con sẽ không tranh giành gì với em gái đâu, mẹ yên tâm." Vân Yên đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm đáng thương.
Cô như vậy càng khiến Vân Đồ và Tô Tú Lăng thấy ấm lòng, hiểu chuyện.
"Ông xã, anh đi công ty trước đi, Tiểu Yên và Tiểu Cảnh cũng đi học đi, tôi đi đón Tô Tô về. Cái tên Vân Đại Quân kia tuy miệng thì nói không cần tiền nhưng ai biết được sau này hắn có bám riết lấy nhà chúng ta để toan tính gì không, hay là sớm tiễn hắn đi cho xong." Tô Tú Lăng trong mắt mang theo vẻ ghét bỏ.
Vân Đồ gật đầu, dặn dò vài câu, mặc áo khoác rồi đi trước.
Vân Yên cúi đầu nghe thấy tên Vân Đại Quân, trong mắt thoáng qua một tia ghét bỏ, cha ruột của mình lại là một tên nhà quê chỉ biết cày ruộng, cô không thể chấp nhận, cũng không thể để bất kỳ ai phá hỏng cuộc sống của mình, Vân Tô, một đứa con gái lớn lên ở quê, lấy tư cách gì để đấu với cô, cô nắm chặt tay, không ai phát hiện ra.
"Mẹ, hôm nay con có thể đi cùng mẹ đón em gái không, dù sao cũng bao nhiêu năm rồi, có lẽ em ấy sẽ thấy xa lạ với mẹ, con bằng tuổi em ấy nên có thể sẽ có nhiều chuyện để nói hơn."
Vân Yên chủ động đề nghị đi cùng, Tô Tú Lăng suy nghĩ một chút rồi đồng ý, gọi điện xin phép trường học, sau đó dẫn theo Vân Yên và quản gia lên đường.
Từ đầu đến cuối, Vân Cảnh không nói một lời, từ nhỏ anh ta đã trầm ổn, xuất sắc hơn những người cùng tuổi, tuy rằng người em gái lớn lên cùng mình không phải là em gái ruột nhưng người em gái ruột ở quê chịu khổ mười mấy năm khiến trong lòng anh ta có chút thương xót nhưng dù sao Vân Yên lớn lên cùng anh ta, tình cảm vẫn tốt hơn, kí nhiên mẹ và em gái đã đi đón rồi, anh tâ cũng không xen vào.
Sau này Vân Cảnh nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó, chỉ hận không tát cho mình hai cái.
Gần đây ở trấn Tú Thủy xảy ra một chuyện lớn, con gái út của nhà họ Vân ở cuối làng lại là con nhầm, cha mẹ ruột là nhà giàu có tiếng ở thành Lan, mấy hôm nữa sẽ đón cô về hưởng phúc, chịu khổ bao nhiêu năm còn bị người khác chiếm mất vị trí, thật đáng thương, nghe nói con gái ruột của nhà họ Vân Đại Quân còn không muốn về, đúng là không biết xấu hổ!
Tại nhà họ Vân, phòng khách tầng một, nhà họ Vân đang bàn bạc chuyện Vân Tô về nhà, Vân Yên cúi đầu, sắc mặt buồn rười rượi. Tô Tú Lăng thấy vậy, đau lòng vô cùng, dù sao cũng là con gái nuôi dưỡng bao nhiêu năm.
"Tiểu Yên, con đừng như vậy, mẹ đau lòng lắm, Vân Tô về thì là em gái con, con vẫn là con gái của chúng ta, vẫn là tiểu thư nhà họ Vân." Tô Tú Lăng nắm tay cô.
"Con biết mà mẹ, con không sao, vốn dĩ ngôi nhà này là của Vân Tô, con được cha mẹ nuôi dưỡng bao nhiêu năm như vậy đã là may mắn lắm rồi, con sẽ không tranh giành gì với em gái đâu, mẹ yên tâm." Vân Yên đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm đáng thương.
Cô như vậy càng khiến Vân Đồ và Tô Tú Lăng thấy ấm lòng, hiểu chuyện.
"Ông xã, anh đi công ty trước đi, Tiểu Yên và Tiểu Cảnh cũng đi học đi, tôi đi đón Tô Tô về. Cái tên Vân Đại Quân kia tuy miệng thì nói không cần tiền nhưng ai biết được sau này hắn có bám riết lấy nhà chúng ta để toan tính gì không, hay là sớm tiễn hắn đi cho xong." Tô Tú Lăng trong mắt mang theo vẻ ghét bỏ.
Vân Đồ gật đầu, dặn dò vài câu, mặc áo khoác rồi đi trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Yên cúi đầu nghe thấy tên Vân Đại Quân, trong mắt thoáng qua một tia ghét bỏ, cha ruột của mình lại là một tên nhà quê chỉ biết cày ruộng, cô không thể chấp nhận, cũng không thể để bất kỳ ai phá hỏng cuộc sống của mình, Vân Tô, một đứa con gái lớn lên ở quê, lấy tư cách gì để đấu với cô, cô nắm chặt tay, không ai phát hiện ra.
"Mẹ, hôm nay con có thể đi cùng mẹ đón em gái không, dù sao cũng bao nhiêu năm rồi, có lẽ em ấy sẽ thấy xa lạ với mẹ, con bằng tuổi em ấy nên có thể sẽ có nhiều chuyện để nói hơn."
Vân Yên chủ động đề nghị đi cùng, Tô Tú Lăng suy nghĩ một chút rồi đồng ý, gọi điện xin phép trường học, sau đó dẫn theo Vân Yên và quản gia lên đường.
Từ đầu đến cuối, Vân Cảnh không nói một lời, từ nhỏ anh ta đã trầm ổn, xuất sắc hơn những người cùng tuổi, tuy rằng người em gái lớn lên cùng mình không phải là em gái ruột nhưng người em gái ruột ở quê chịu khổ mười mấy năm khiến trong lòng anh ta có chút thương xót nhưng dù sao Vân Yên lớn lên cùng anh ta, tình cảm vẫn tốt hơn, kí nhiên mẹ và em gái đã đi đón rồi, anh tâ cũng không xen vào.
Sau này Vân Cảnh nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó, chỉ hận không tát cho mình hai cái.
Gần đây ở trấn Tú Thủy xảy ra một chuyện lớn, con gái út của nhà họ Vân ở cuối làng lại là con nhầm, cha mẹ ruột là nhà giàu có tiếng ở thành Lan, mấy hôm nữa sẽ đón cô về hưởng phúc, chịu khổ bao nhiêu năm còn bị người khác chiếm mất vị trí, thật đáng thương, nghe nói con gái ruột của nhà họ Vân Đại Quân còn không muốn về, đúng là không biết xấu hổ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro