Sếp Phong, Con Anh Đến Tìm!

Con Muốn Cô Ấy...

2024-12-29 06:25:16

Trong lúc ngẩn người, bóng dáng cao ráo kia đã bao phủ xuống, giọng nói mang theo uy áp: "Ai phái cô đến?"

Diệp Ngữ Dao không khỏi lùi về sau, giữa hàng lông mày vẫn còn vương nét kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Anh là ai?"

"Hừ." Phong Tự Hàn không tức giận mà còn cười, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén: "Giỏi giả vờ thật đấy."

Diệp Ngữ Dao lưng đụng vào tường, lúc này mới phát hiện không còn đường lui.

Chỉ là, người đàn ông vẫn đang tiến đến gần, cô theo bản năng đưa tay lên, vừa định đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra.

Không ngờ ngay sau đó, Phong Tự Hàn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, mạnh mẽ và bá đạo ấn lên trên đỉnh đầu.

Tư thế hai người mờ ám, cơ thể gần như dán vào nhau, Diệp Ngữ Dao lại run lên, trong đầu ùa về những ký ức không mấy tốt đẹp.

"Cô thật sự cho rằng bằng trò này mà có thể leo lên giường của tôi sao?"

Người đàn ông cười lạnh, ánh mắt chạm đến đôi mắt hạnh trong veo đang thất thần, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Diệp Ngữ Dao cố gắng thoát khỏi hồi ức, ra sức giãy giụa: "Buông tôi ra!"

Bất chợt, một mùi hương thanh khiết lướt qua chóp mũi người đàn ông, mang theo cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Phong Tự Hàn ngẩn người trong giây lát, không khỏi cúi người đến gần, gần như áp sát vào hõm cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, mùi hương trên chóp mũi càng thêm rõ ràng.

Trong nháy mắt khiến anh có cảm giác như trở lại một đêm nào đó năm năm trước.

Diệp Ngữ Dao toàn thân căng cứng, lập tức tìm đúng thời cơ, cắn mạnh một cái vào cổ anh.



Phong Tự Hàn đau đớn kêu lên một tiếng, lực đạo trên tay buông lỏng.

Diệp Ngữ Dao dồn hết sức lực, thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, co chân chạy về phía cửa phòng.

Mùi hương quanh quẩn trên chóp mũi tan biến, ánh mắt người đàn ông u ám, bước chân đuổi theo.

Một bóng dáng nhỏ bé vừa vặn từ căn phòng nhỏ bên trong chạy ra, kịp thời chắn đường anh: "Ba!"

Phong Tự Hàn dừng bước.

Chỉ thấy con trai mình mặt mày nghiêm túc, lên tiếng trách móc: "Ba hung dữ quá! Dọa cô kia sợ rồi, không được đuổi theo dọa cô ấy nữa!"

Phong Tự Hàn nheo mắt, đưa tay xoa cổ đang đau, sắc mặt khó chịu: "Sao vậy? Hai người quen nhau à?"

Phong Diệc Lâm lắc đầu: “Không quen ạ. Nhưng mà chắc cô ấy đến tìm con, vừa rồi cô ấy nhận nhầm con thành con trai cô ấy."

Nghe vậy, Phong Tự Hàn nhíu mày, cụp mắt trầm tư.

Nói như vậy, là hiểu lầm cô ấy rồi?

Nhưng người phụ nữ kia quả thật kỳ lạ, vậy mà lại khiến anh nhớ đến đêm khuya mất hồn đến tận xương năm năm trước.

"Ba, con muốn cô ấy làm mẹ của con, được không ạ?"

Trong lúc ngẩn người, giọng nói trẻ con non nớt lại vang lên.

Phong Tự Hàn nhìn ánh mắt mong chờ của cậu bé, không hiểu sao lại thấy buồn cười: "Vì sao?"

Vừa dứt lời, trợ lý Nhậm Húc vội vàng bước vào phòng, lo lắng hỏi: "Sếp Phong, vừa rồi tôi nghe thấy bên này có động tĩnh, anh không sao chứ?"



Cuộc trò chuyện giữa hai cha con cứ thế bị cắt ngang.

Người đàn ông chậm rãi ngước mắt lên, vẻ mặt khôi phục sự lạnh lùng vốn có.

Anh suy nghĩ một lát, lạnh giọng ra lệnh: "Vừa rồi có một người phụ nữ xông vào phòng tôi, cậu đi điều tra một chút."

"Vâng!"

...

Bên này, Diệp Ngữ Dao chạy ra khỏi phòng tổng thống, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng ở đằng xa.

Diệp Dịch Hành thấy cô chạy đến, lập tức nhíu mày như một người lớn, chống nạnh nói: "Đàm phán công việc xong rồi sao? Sao còn chưa về phòng? Cẩn thận bị bọn buôn người bắt cóc đấy!"

Vừa dứt lời, Diệp Ngữ Dao cúi người bế cậu bé lên rồi chạy, đồng thời không quên quay đầu nhìn hành lang một cái.

May mà, người đàn ông kia không đuổi theo.

Diệp Ngữ Dao thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn tiểu bảo bối trong lòng, vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm:

"Tiểu Hành, may mà con không sao! Sau này không được chạy lung tung nữa, biết chưa?"

Diệp Dịch Hành bất đắc dĩ mím môi: "Vâng ạ."

Chỉ là ra khỏi phòng một chút thôi mà, đã bị nói là chạy lung tung.

Nghiêm khắc quá đi mất!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Phong, Con Anh Đến Tìm!

Số ký tự: 0