Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Ác Ma Vườn Trườ...
2024-09-13 18:28:49
Phí Xu lùi chân về, vẫn quyết định bây giờ đợi trong phòng học.
Chắc cũng không biến thái đến thế, muốn vào một gian phòng tận hai lần đâu nhỉ.
Mặc dù tên NPC chà đạp điểm tích lũy không đáng yêu chút nào nhưng so với con ma đáng ghét sờ mó lung tung đó thì độ đáng ghét không cao bằng.
Phí Xu nói muốn vứt rác nhưng trên tay lại chẳng hề có túi rác, cậu cũng mặc kệ tên NPC này nghĩ như thế nào, về đến trên chỗ ngồi, cầm lấy rác cần vứt đi tới thùng rác ở cuối phòng học.
Lần đi này, thùng rác lại chỉ còn lại một ít mảnh giấy và bình nước trống không.
Phí Xu trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, vì vừa nãy có khóc nên xung quanh mắt hơi hồng lên.
[Sao không thấy hòm thuốc bên trong nữa nhỉ? Lẽ nào...]
1938 chờ lấy Phí Xu nói lời cảnh giác.
Giọng Phí Xu rất tức giận, thực sự là rất tức giận: [Con ma đáng ghét, không chỉ muốn bắt nạt tôi mà ngay cả đạo cụ tôi dùng điểm tích để đổi cũng không tha! Thật sự là rất quá đáng!]
Hệ thống: [...] Cũng được, Phí Xu có thể tự thuyết phục mình là được.
Thoát khỏi tai nạn, nói không sợ là không thể nào.
Nhưng Phí Xu nghĩ mãi vẫn không rõ sao con ma đó lại không giết chết cậu, cùng không hiểu sao nó lại xuất hiện ở đây.
Có lẽ số lần Phí Xu mắng chửi hôm nay cũng phải hơn mười mấy năm cộng lại rồi, nếu cái này cũng chửi: [Thật sự chẳng hiểu ra sao cả, quá đáng quá!]
Phí Xu mở bình luận ra, nghĩ có khán giả làm bạn rồi thì sẽ có thêm một chút can đảm.
[Thật quá đáng mà! Có phải, chỉ làm được đến mức đó không thế! Trắng như thế, non như thế, không cho xem một tí được à?]
[Thật quá đáng! Trò chơi kinh dị chết tiệt, khi nào mới có thể bỏ cái tính năng làm mờ mosaic đó đi chứ]
[Thật quá đáng! Sao đã dùng hiệu ứng mosaic rồi mà chủ kênh vẫn đẹp đến thế chứ!]
[Thật quá đáng! Mấy người đều không xót cho Xu Xu, chỉ có mỗi tôi xót Xu Xu thôi! Xu Xu thấy không ổn ở đâu, tới đây mama ôm một cái nào.]
Phí Xu thấy vậy thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng vẻ trắng bệch đều đỏ lên vì tức khi trước lại tức giận chỉ huy hệ thống đóng bình luận lại.
Nhưng đóng bão bình luận lại, phòng học vắng vẻ yên tĩnh kỳ dị lại khiến cho người ta sợ hãi.
Phí Xu suy nghĩ linh tinh một hồi không nhịn được mà trôi dạt đến trên người bạn học trong phòng kia.
Lúc này cậu mới nhớ tới khi nãy nam sinh luôn nằm sấp trên bàn đã ngồi dậy, còn nói chuyện nữa.
Khác với trong tưởng tượng của Phí Xu, mặc dù mái tóc cậu ta hơi dài, cả người đều hiện vẻ u ám nhưng ngũ quan cậu ta rất sáng sủa, trông dáng người và tư thế cũng không khuyết mất cái gì. Hơi gầy nhưng rất cao.
Giọng nói hơi khàn, có điều cũng không có kiểu khó nghe đến mức không lọt tai nổi.
Cho nên sao lại bị bạn cùng lớp xa lánh hết thế?
Cũng không phải là do thích nằm sấp trên bàn ngủ chứ?
Thành tích kém ư?
Phí Xu chưa trải qua giáo dục tập thể cho nên lập tức loại bỏ hết tất cả các lý do mà mình có thể nghĩ ra vẫn chẳng thể hiểu nổi, đành phải thôi không suy nghĩ nữa.
Có lẽ là vì tâm trạng của Phí Xu thay đổi vèo vèo, xong vừa nãy còn tiêu hao rất nhiều sức lực, trong gian phòng tĩnh mịch được chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót, nhiệt độ cũng phù hợp nên cậu cứ gục xuống bàn như thế, bất giác thế nào mà tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Gần như là sau một giây khi hô hấp của Phí Xu trở nên có quy luật thì nhiệt độ trong phòng lại bắt đầu hạ xuống, mi mắt dày của Phí Xu lo lắng run rẩy, đầu óc choáng váng, làm thế nào cũng không thể mở to mắt ra được.
"Đần quá..."
*
Đợi khi Phí Xu tỉnh lại thì trong phòng học đã có không ít người ngồi.
Cậu vô thức nhìn sang bên cạnh, phát hiện trên chỗ ngồi của nam sinh kia chẳng có ai cả.
Chắc cũng không biến thái đến thế, muốn vào một gian phòng tận hai lần đâu nhỉ.
Mặc dù tên NPC chà đạp điểm tích lũy không đáng yêu chút nào nhưng so với con ma đáng ghét sờ mó lung tung đó thì độ đáng ghét không cao bằng.
Phí Xu nói muốn vứt rác nhưng trên tay lại chẳng hề có túi rác, cậu cũng mặc kệ tên NPC này nghĩ như thế nào, về đến trên chỗ ngồi, cầm lấy rác cần vứt đi tới thùng rác ở cuối phòng học.
Lần đi này, thùng rác lại chỉ còn lại một ít mảnh giấy và bình nước trống không.
Phí Xu trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, vì vừa nãy có khóc nên xung quanh mắt hơi hồng lên.
[Sao không thấy hòm thuốc bên trong nữa nhỉ? Lẽ nào...]
1938 chờ lấy Phí Xu nói lời cảnh giác.
Giọng Phí Xu rất tức giận, thực sự là rất tức giận: [Con ma đáng ghét, không chỉ muốn bắt nạt tôi mà ngay cả đạo cụ tôi dùng điểm tích để đổi cũng không tha! Thật sự là rất quá đáng!]
Hệ thống: [...] Cũng được, Phí Xu có thể tự thuyết phục mình là được.
Thoát khỏi tai nạn, nói không sợ là không thể nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Phí Xu nghĩ mãi vẫn không rõ sao con ma đó lại không giết chết cậu, cùng không hiểu sao nó lại xuất hiện ở đây.
Có lẽ số lần Phí Xu mắng chửi hôm nay cũng phải hơn mười mấy năm cộng lại rồi, nếu cái này cũng chửi: [Thật sự chẳng hiểu ra sao cả, quá đáng quá!]
Phí Xu mở bình luận ra, nghĩ có khán giả làm bạn rồi thì sẽ có thêm một chút can đảm.
[Thật quá đáng mà! Có phải, chỉ làm được đến mức đó không thế! Trắng như thế, non như thế, không cho xem một tí được à?]
[Thật quá đáng! Trò chơi kinh dị chết tiệt, khi nào mới có thể bỏ cái tính năng làm mờ mosaic đó đi chứ]
[Thật quá đáng! Sao đã dùng hiệu ứng mosaic rồi mà chủ kênh vẫn đẹp đến thế chứ!]
[Thật quá đáng! Mấy người đều không xót cho Xu Xu, chỉ có mỗi tôi xót Xu Xu thôi! Xu Xu thấy không ổn ở đâu, tới đây mama ôm một cái nào.]
Phí Xu thấy vậy thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng vẻ trắng bệch đều đỏ lên vì tức khi trước lại tức giận chỉ huy hệ thống đóng bình luận lại.
Nhưng đóng bão bình luận lại, phòng học vắng vẻ yên tĩnh kỳ dị lại khiến cho người ta sợ hãi.
Phí Xu suy nghĩ linh tinh một hồi không nhịn được mà trôi dạt đến trên người bạn học trong phòng kia.
Lúc này cậu mới nhớ tới khi nãy nam sinh luôn nằm sấp trên bàn đã ngồi dậy, còn nói chuyện nữa.
Khác với trong tưởng tượng của Phí Xu, mặc dù mái tóc cậu ta hơi dài, cả người đều hiện vẻ u ám nhưng ngũ quan cậu ta rất sáng sủa, trông dáng người và tư thế cũng không khuyết mất cái gì. Hơi gầy nhưng rất cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói hơi khàn, có điều cũng không có kiểu khó nghe đến mức không lọt tai nổi.
Cho nên sao lại bị bạn cùng lớp xa lánh hết thế?
Cũng không phải là do thích nằm sấp trên bàn ngủ chứ?
Thành tích kém ư?
Phí Xu chưa trải qua giáo dục tập thể cho nên lập tức loại bỏ hết tất cả các lý do mà mình có thể nghĩ ra vẫn chẳng thể hiểu nổi, đành phải thôi không suy nghĩ nữa.
Có lẽ là vì tâm trạng của Phí Xu thay đổi vèo vèo, xong vừa nãy còn tiêu hao rất nhiều sức lực, trong gian phòng tĩnh mịch được chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót, nhiệt độ cũng phù hợp nên cậu cứ gục xuống bàn như thế, bất giác thế nào mà tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Gần như là sau một giây khi hô hấp của Phí Xu trở nên có quy luật thì nhiệt độ trong phòng lại bắt đầu hạ xuống, mi mắt dày của Phí Xu lo lắng run rẩy, đầu óc choáng váng, làm thế nào cũng không thể mở to mắt ra được.
"Đần quá..."
*
Đợi khi Phí Xu tỉnh lại thì trong phòng học đã có không ít người ngồi.
Cậu vô thức nhìn sang bên cạnh, phát hiện trên chỗ ngồi của nam sinh kia chẳng có ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro