Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu
Ác Ma Vườn Trườ...
2024-09-13 18:28:49
"Hứa Hôi..."
"Gì cơ?" Còn chưa bắt đầu buổi tự học giờ trưa, Hồ Nguyệt phía sau nhíu mày, cảnh giác hỏi.
Phí Xu vừa tỉnh, đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo lắm, chỉ có thể vô thức lẩm bẩm cái tên này, nghe thấy Hồ Nguyệt hỏi, cậu ngơ ngác đáp, cánh môi hồng nhạt đóng mở: "Cái bạn nam bị xa lánh đó tên là Hứa Hôi..."
Lông mày Hồ Nguyệt nhíu chặt lại: "Sao cậu biết?"
Phí Xu nhớ lại: "Cậu ấy nói cho tôi biết..." Nhưng Hứa Hôi nói cho cậu biết lúc nào? Phí Xu phát hiện mình không nhớ ra được điều này.
1938 chủ động nói: [Có cần sử dụng đạo cụ nhận biết ký ức không?]
Nhận biết ký ức cũng là đạo cụ trong gói quà tân thủ, có thể loại bỏ mê hương, loại bỏ ảo giác ma quái, đưa ký ức từ trong tiềm thức vào trí nhớ...
Đúng là khi ấy trong tay Phí Xu có đạo cụ nhận biết ký ức sơ cấp nhất.
Mặc dù không biết tại sao cần sử dụng nhận biết ký ức nhưng Phí Xu chọn tin 1938, lựa chọn sử dụng đạo cụ.
Sau khi xác nhận dùng, dưới sự giúp đỡ của đạo cụ, ký ức gián đoạn đã ngay lập tức bị Phí Xu phát hiện.
Đầu lành lạnh, không phải cái trán mà trong não cậu cảm thấy lạnh thật, Phí Xu cảm thấy từ trước tới nay mình chưa từng tỉnh táo và minh mẫn tới vậy.
Nhưng thời gian và tác dụng của đạo cụ sơ cấp đều có hạn, Phí Xu chỉ có thể xác định một chuyện, từ trước tới giờ cậu đều chưa từng nghe thấy cái tên ‘Hứa Hôi’ này ở trong miệng người khác, thế sao cậu lại biết được?
Bạn học kia tên là Hứa Hôi thật chăng?
Hồ Nguyệt nhíu mày, tư duy xoay chuyển rất nhanh, tự hỏi đủ loại câu hỏi, nghe thấy Phí Xu hỏi, cô ấy khẳng định: "Không sai, người đó tên là Hứa Hôi."
Cho nên sao con ma đó lại phải phí nhiều tâm tư thế để Phí Xu biết rõ tên người này?
Phí Xu vừa sợ vừa bàng hoàng, thật sự nghĩ mãi mà không rõ nhưng bây giờ cậu có thể lờ mờ xác nhận: "Chắc chắn Hứa Hôi có vấn đề, tôi cảm thấy biểu hiện của cậu ta có điểm lạ."
Hồ Nguyệt khẳng định lời của cậu: "Hồi trưa tôi có quan sát một chút, mỗi lớp đều có người bị xa lánh, chắc chắn điều này không phải trùng hợp mà là một loại thiết lập của phó bản."
"Dùng kinh nghiệm của tôi và suy đoán, theo thời gian trôi đi và sự thúc đẩy của phó bản, những thứ người bị hại này sẽ có hành động."
Phí Xu đột nhiên nhớ ra gì: "Lớp chúng ta còn có một bạn học tóc xoăn dài nữa, chắc cũng không được chào đón lắm! Trước đó tôi còn ngộ nhận cô ta là học sinh chuyển trường bị xa lánh."
Hồ Nguyệt lại không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà chỉ nói: "Cậu đã gặp được gì."
Đây là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
Phí Xu vô thức cúi đầu, che giấu đôi mắt đỏ ửng của mình.
Cậu phải nói như nào đây, muốn nói có một con ma không nhìn thấy dọa cậu, còn đưa tay sờ cậu à? Nói với một cô gái ư?
Hồ Nguyệt như hoàn toàn không coi mình làm một người phụ nữ, cô ấy khoanh tay lại, tư thế đứng vô cùng oai phong khí phách, hoàn toàn không hợp với gương mặt đáng yêu kia. Cô ấy đứng ở một bên chằm chằm vào Phí Xu như là cậu không nói thì đừng hòng đi: "Có thứ chạm vào cậu à?"
Phí Xu gật đầu.
Hồ Nguyệt: "Nó làm gì cậu?"
Bị một cô gái xinh đẹp hỏi như thế, tai Phí Xu đều đỏ cả lên, cậu thuật lại hiện trường khi ấy một chút, tất nhiên khi nói với Hồ Nguyệt thì cậu đã lược bớt phần lớn chi tiết xấu hổ ở giữa.
Hồ Nguyệt cũng không ép cậu, trầm ngâm một hồi: "Lý Trạch đang theo dõi boss và ma của phó bản này, cậu ra ngoài nói chi tiết chuyện này với anh ta đi."
Hai chữ ‘chi tiết’ được nhấn mạnh.
Phí Xu nghĩ chắc là Hồ Nguyệt đã phát giác được thái độ né tránh của cậu với con gái nhưng mà chuyện tấn công lần này có giúp ích rất lớn cho điều kiện tấn công và phương thức tấn công của boss, thậm chí là thân phận của con ma kia, đúng là phải nói rõ ràng.
"Gì cơ?" Còn chưa bắt đầu buổi tự học giờ trưa, Hồ Nguyệt phía sau nhíu mày, cảnh giác hỏi.
Phí Xu vừa tỉnh, đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo lắm, chỉ có thể vô thức lẩm bẩm cái tên này, nghe thấy Hồ Nguyệt hỏi, cậu ngơ ngác đáp, cánh môi hồng nhạt đóng mở: "Cái bạn nam bị xa lánh đó tên là Hứa Hôi..."
Lông mày Hồ Nguyệt nhíu chặt lại: "Sao cậu biết?"
Phí Xu nhớ lại: "Cậu ấy nói cho tôi biết..." Nhưng Hứa Hôi nói cho cậu biết lúc nào? Phí Xu phát hiện mình không nhớ ra được điều này.
1938 chủ động nói: [Có cần sử dụng đạo cụ nhận biết ký ức không?]
Nhận biết ký ức cũng là đạo cụ trong gói quà tân thủ, có thể loại bỏ mê hương, loại bỏ ảo giác ma quái, đưa ký ức từ trong tiềm thức vào trí nhớ...
Đúng là khi ấy trong tay Phí Xu có đạo cụ nhận biết ký ức sơ cấp nhất.
Mặc dù không biết tại sao cần sử dụng nhận biết ký ức nhưng Phí Xu chọn tin 1938, lựa chọn sử dụng đạo cụ.
Sau khi xác nhận dùng, dưới sự giúp đỡ của đạo cụ, ký ức gián đoạn đã ngay lập tức bị Phí Xu phát hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu lành lạnh, không phải cái trán mà trong não cậu cảm thấy lạnh thật, Phí Xu cảm thấy từ trước tới nay mình chưa từng tỉnh táo và minh mẫn tới vậy.
Nhưng thời gian và tác dụng của đạo cụ sơ cấp đều có hạn, Phí Xu chỉ có thể xác định một chuyện, từ trước tới giờ cậu đều chưa từng nghe thấy cái tên ‘Hứa Hôi’ này ở trong miệng người khác, thế sao cậu lại biết được?
Bạn học kia tên là Hứa Hôi thật chăng?
Hồ Nguyệt nhíu mày, tư duy xoay chuyển rất nhanh, tự hỏi đủ loại câu hỏi, nghe thấy Phí Xu hỏi, cô ấy khẳng định: "Không sai, người đó tên là Hứa Hôi."
Cho nên sao con ma đó lại phải phí nhiều tâm tư thế để Phí Xu biết rõ tên người này?
Phí Xu vừa sợ vừa bàng hoàng, thật sự nghĩ mãi mà không rõ nhưng bây giờ cậu có thể lờ mờ xác nhận: "Chắc chắn Hứa Hôi có vấn đề, tôi cảm thấy biểu hiện của cậu ta có điểm lạ."
Hồ Nguyệt khẳng định lời của cậu: "Hồi trưa tôi có quan sát một chút, mỗi lớp đều có người bị xa lánh, chắc chắn điều này không phải trùng hợp mà là một loại thiết lập của phó bản."
"Dùng kinh nghiệm của tôi và suy đoán, theo thời gian trôi đi và sự thúc đẩy của phó bản, những thứ người bị hại này sẽ có hành động."
Phí Xu đột nhiên nhớ ra gì: "Lớp chúng ta còn có một bạn học tóc xoăn dài nữa, chắc cũng không được chào đón lắm! Trước đó tôi còn ngộ nhận cô ta là học sinh chuyển trường bị xa lánh."
Hồ Nguyệt lại không tiếp tục cái đề tài này nữa, mà chỉ nói: "Cậu đã gặp được gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
Phí Xu vô thức cúi đầu, che giấu đôi mắt đỏ ửng của mình.
Cậu phải nói như nào đây, muốn nói có một con ma không nhìn thấy dọa cậu, còn đưa tay sờ cậu à? Nói với một cô gái ư?
Hồ Nguyệt như hoàn toàn không coi mình làm một người phụ nữ, cô ấy khoanh tay lại, tư thế đứng vô cùng oai phong khí phách, hoàn toàn không hợp với gương mặt đáng yêu kia. Cô ấy đứng ở một bên chằm chằm vào Phí Xu như là cậu không nói thì đừng hòng đi: "Có thứ chạm vào cậu à?"
Phí Xu gật đầu.
Hồ Nguyệt: "Nó làm gì cậu?"
Bị một cô gái xinh đẹp hỏi như thế, tai Phí Xu đều đỏ cả lên, cậu thuật lại hiện trường khi ấy một chút, tất nhiên khi nói với Hồ Nguyệt thì cậu đã lược bớt phần lớn chi tiết xấu hổ ở giữa.
Hồ Nguyệt cũng không ép cậu, trầm ngâm một hồi: "Lý Trạch đang theo dõi boss và ma của phó bản này, cậu ra ngoài nói chi tiết chuyện này với anh ta đi."
Hai chữ ‘chi tiết’ được nhấn mạnh.
Phí Xu nghĩ chắc là Hồ Nguyệt đã phát giác được thái độ né tránh của cậu với con gái nhưng mà chuyện tấn công lần này có giúp ích rất lớn cho điều kiện tấn công và phương thức tấn công của boss, thậm chí là thân phận của con ma kia, đúng là phải nói rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro