Sinh Tồn Trong Phó Bản Ma Quái
Chương 24
2024-11-16 00:34:44
Trực giác của Lam Lam cho biết trái tim của cô hình như sắp bị văng ra ngoài, nhưng cô lại không dám phát ra một chút âm thanh, gắt gao che miệng lại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng liều mạng nín thở.
Ngọn nến cháy hơn một nửa vẫn sáng ngời như trước, màu vàng nhạt chiếu rọi đôi tay đẫm máu của Đào Tuyết, bàn tay cứng ngắc ở trên không trung không ngừng mò mẫm cái gì đó, từng giọt máu đỏ thẫm lạch cạch rơi xuống tủ sát đất và mặt đất.
Người còn sợ cái này hơn Lam Lam đó là Bùi Duyệt và Lý Ích, lúc đó hai người bọn họ hôn môi đang muốn lau súng cướp còi, nhưng đúng lúc nhớ tới trong phòng bên trái phải còn có vài người, khó được còn có chút xấu hổ, liền đem chiến địa chuyển đến toilet, làm một trận khiến cho cả hai người đồng loạt đều rất sảng khoái đến cao trào, Bùi Duyệt mang theo thân thể trần truồng liền kêu Lý Ích đi tìm nước đến lau chùi, nhưng Lý Ích vừa mới đi ra ngoài liền không ngừng gào thét chói tai.
Bùi Duyệt cũng không thèm mặc váy, để mông trần vừa chạy ra liền thấy bên cạnh cửa phòng đen như mực xuất hiện một người phụ nữ mặc váy đỏ đang đứng ở nơi đó.
Tư thế của cô ta rất quái dị, nghiêng đầu tóc tán tứ tung, đầu vai rung động bắt đầu lảo đảo đi ra làn hắc ám dày đặc như đến từ địa ngục, đèn lồng dưới mái hiên khẽ động, cho dù đang đứng ở trong trời đất âm u tối tăm như vậy, Bùi Duyệt lại có thể nghe rõ tiếng máu nhỏ giọt dưới làn váy của cô ta.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch...
Cả người của Bùi Duyệt và Lý Ích đều hoảng hốt không nhìn xem đường liền đội mưa chạy một mạch vào phòng bên phải, Khương Ly lúc này vẫn còn đang ngủ ngon lành trên ga giường rộng lớn, Lam Lam thì ngồi co quắt ở một bên, còn không đợi bọn họ nói thêm gì, Đào Tuyết ở bên ngoài bắt đầu xé mở cửa sổ, hai người trực tiếp bị dọa sợ đến mức hai chân đều mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất.
Ngọn nến cháy hơn một nửa vẫn sáng ngời như trước, màu vàng nhạt chiếu rọi đôi tay đẫm máu của Đào Tuyết, bàn tay cứng ngắc ở trên không trung không ngừng mò mẫm cái gì đó, từng giọt máu đỏ thẫm lạch cạch rơi xuống tủ sát đất và mặt đất.
Người còn sợ cái này hơn Lam Lam đó là Bùi Duyệt và Lý Ích, lúc đó hai người bọn họ hôn môi đang muốn lau súng cướp còi, nhưng đúng lúc nhớ tới trong phòng bên trái phải còn có vài người, khó được còn có chút xấu hổ, liền đem chiến địa chuyển đến toilet, làm một trận khiến cho cả hai người đồng loạt đều rất sảng khoái đến cao trào, Bùi Duyệt mang theo thân thể trần truồng liền kêu Lý Ích đi tìm nước đến lau chùi, nhưng Lý Ích vừa mới đi ra ngoài liền không ngừng gào thét chói tai.
Bùi Duyệt cũng không thèm mặc váy, để mông trần vừa chạy ra liền thấy bên cạnh cửa phòng đen như mực xuất hiện một người phụ nữ mặc váy đỏ đang đứng ở nơi đó.
Tư thế của cô ta rất quái dị, nghiêng đầu tóc tán tứ tung, đầu vai rung động bắt đầu lảo đảo đi ra làn hắc ám dày đặc như đến từ địa ngục, đèn lồng dưới mái hiên khẽ động, cho dù đang đứng ở trong trời đất âm u tối tăm như vậy, Bùi Duyệt lại có thể nghe rõ tiếng máu nhỏ giọt dưới làn váy của cô ta.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch...
Cả người của Bùi Duyệt và Lý Ích đều hoảng hốt không nhìn xem đường liền đội mưa chạy một mạch vào phòng bên phải, Khương Ly lúc này vẫn còn đang ngủ ngon lành trên ga giường rộng lớn, Lam Lam thì ngồi co quắt ở một bên, còn không đợi bọn họ nói thêm gì, Đào Tuyết ở bên ngoài bắt đầu xé mở cửa sổ, hai người trực tiếp bị dọa sợ đến mức hai chân đều mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro