Sinh Tồn Trong Phó Bản Ma Quái
Chương 25
2024-11-16 00:34:44
Cả người của Bùi Duyệt và Lý Ích hoảng hốt không nhìn xem đường liền đội mưa chạy một mạch vào phòng bên phải, Khương Ly vẫn còn đang ngủ ngon lành trên ga giường rộng lớn, Lam Lam thì ngồi co quắt ở một bên, còn không đợi bọn họ nói thêm gì, Đào Tuyết ở bên ngoài bắt đầu xé mở cửa sổ, hai người trực tiếp bị dọa sợ đến mức hai chân đều mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất.
Chật vật nhất không ai sánh bằng chính là Bùi Duyệt, vừa rồi trong thời khắc tình cảm dạt dào mãnh liệt nhất bởi vì cởi ra quá nhiều quần áo, trong quá trình chạy lại để quên váy ở bên ngoài, lúc này ngực bị lộ ra ngồi trên mặt đất, giữa hai chân run rẩy một mảnh ướt sũng, còn có một dòng tinh dịch loãng bị Lý Ích bắn vào bên trong lại thêm vết nước động tình của chính cô, vẫn là Lam Lam ném một cái chăn xuống, cô ấy phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể che khuất cơ thể trần truồng của bản thân, mà bạn trai cao một mét tám năm ở bên cạnh cô thì cũng sắp bị dọa sợ đến ngất đi.
Nỗi sợ hãi không cách nào ngăn chặn bùng nổ trong nháy mắt khi Đào Tuyết phá rách cửa sổ bằng giấy rơm, Bùi Duyệt thét chói tai hô to tên Chương Hằng, cầu xin hắn mau tới cứu mạng, nhưng mặc kệ cho dù cô ấy có kêu gọi rách họng như thế nào, bên kia cũng không có người tới cứu.
"Câm miệng lại! Đừng la hét, bọn họ sẽ không đến đâu."
Lam Lam siết chặt chăn trong ngực, cực lực làm cho mình tỉnh táo lại, nhìn cửa sổ gỗ không chịu nổi một kích lung lay sắp đổ, cảm giác tử vong sắp tới gần, thật sự không dễ chịu.
Trên trán của Lý Ích khẩn trương nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, cho dù trước mắt choáng váng một mảnh trời đất quay cuồng, nhưng hắn vẫn còn có thể nhìn thấy một bàn tay nhem nhuốc nhuốm đầy máu tươi của Đào Tuyết càng duỗi càng dài ra, hàm răng không khống chế được mà run rẩy lên:
"Chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!"
Ngay khi Lam Lam cũng cho rằng như vậy, đôi tay dính đầy máu tươi kia lại đột nhiên rút ra ngoài.
Tất cả mọi người ở đây cũng không dám nói chuyện, chỉ vô cùng khẩn trương sợ hãi nhìn về phía cửa sổ rách nát bằng giấy nhuốm đầy máu me nhầy nhụa, nghe Đào Tuyết phát ra tiếng sặc máu mơ hồ không rõ.
Thật lâu sau, bên cửa sổ máu nhuộm chợt xuất hiện gương mặt áp sát của Đào Tuyết, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía trong phòng, ánh mắt đẫm máu trừng trợn vô cùng lớn, cách một tầng đỏ hồng thẫm nhìn bọn họ.
Bùi Duyệt và Lý Ích tại chỗ liền bị dọa hôn mê bất tỉnh, mà Lam Lam thì hít một hơi khí lạnh, trong không khí tràn ngập đều là mùi máu tươi khó ngửi, một màn này so với chứng kiến người đang sống sờ sờ lại chết ở ngay trước mặt còn khủng bố hơn gấp trăm ngàn lần, hiện tại chính là người chết đang cùng cô đối mặt nhìn nhau.
Sắc mặt của Lam Lam trắng bệch, thân thể đã chết lặng, trong công việc cô đã từng vượt qua rất nhiều chông gai cũng chưa bao giờ sợ cái gì, nhưng bây giờ cô lại thật muốn khóc lớn một hồi.
Cũng may Đào Tuyết lại chậm rãi lui ra, cửa sổ giấy cũ nát kia hình như trở thành một đạo ngăn trở mà cô ta không cách nào đẩy ra được, trong ánh nến là bóng dáng bị máu me nhuộm đỏ, lảo đảo đi về phía bên kia.
Chật vật nhất không ai sánh bằng chính là Bùi Duyệt, vừa rồi trong thời khắc tình cảm dạt dào mãnh liệt nhất bởi vì cởi ra quá nhiều quần áo, trong quá trình chạy lại để quên váy ở bên ngoài, lúc này ngực bị lộ ra ngồi trên mặt đất, giữa hai chân run rẩy một mảnh ướt sũng, còn có một dòng tinh dịch loãng bị Lý Ích bắn vào bên trong lại thêm vết nước động tình của chính cô, vẫn là Lam Lam ném một cái chăn xuống, cô ấy phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể che khuất cơ thể trần truồng của bản thân, mà bạn trai cao một mét tám năm ở bên cạnh cô thì cũng sắp bị dọa sợ đến ngất đi.
Nỗi sợ hãi không cách nào ngăn chặn bùng nổ trong nháy mắt khi Đào Tuyết phá rách cửa sổ bằng giấy rơm, Bùi Duyệt thét chói tai hô to tên Chương Hằng, cầu xin hắn mau tới cứu mạng, nhưng mặc kệ cho dù cô ấy có kêu gọi rách họng như thế nào, bên kia cũng không có người tới cứu.
"Câm miệng lại! Đừng la hét, bọn họ sẽ không đến đâu."
Lam Lam siết chặt chăn trong ngực, cực lực làm cho mình tỉnh táo lại, nhìn cửa sổ gỗ không chịu nổi một kích lung lay sắp đổ, cảm giác tử vong sắp tới gần, thật sự không dễ chịu.
Trên trán của Lý Ích khẩn trương nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh, cho dù trước mắt choáng váng một mảnh trời đất quay cuồng, nhưng hắn vẫn còn có thể nhìn thấy một bàn tay nhem nhuốc nhuốm đầy máu tươi của Đào Tuyết càng duỗi càng dài ra, hàm răng không khống chế được mà run rẩy lên:
"Chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi Lam Lam cũng cho rằng như vậy, đôi tay dính đầy máu tươi kia lại đột nhiên rút ra ngoài.
Tất cả mọi người ở đây cũng không dám nói chuyện, chỉ vô cùng khẩn trương sợ hãi nhìn về phía cửa sổ rách nát bằng giấy nhuốm đầy máu me nhầy nhụa, nghe Đào Tuyết phát ra tiếng sặc máu mơ hồ không rõ.
Thật lâu sau, bên cửa sổ máu nhuộm chợt xuất hiện gương mặt áp sát của Đào Tuyết, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía trong phòng, ánh mắt đẫm máu trừng trợn vô cùng lớn, cách một tầng đỏ hồng thẫm nhìn bọn họ.
Bùi Duyệt và Lý Ích tại chỗ liền bị dọa hôn mê bất tỉnh, mà Lam Lam thì hít một hơi khí lạnh, trong không khí tràn ngập đều là mùi máu tươi khó ngửi, một màn này so với chứng kiến người đang sống sờ sờ lại chết ở ngay trước mặt còn khủng bố hơn gấp trăm ngàn lần, hiện tại chính là người chết đang cùng cô đối mặt nhìn nhau.
Sắc mặt của Lam Lam trắng bệch, thân thể đã chết lặng, trong công việc cô đã từng vượt qua rất nhiều chông gai cũng chưa bao giờ sợ cái gì, nhưng bây giờ cô lại thật muốn khóc lớn một hồi.
Cũng may Đào Tuyết lại chậm rãi lui ra, cửa sổ giấy cũ nát kia hình như trở thành một đạo ngăn trở mà cô ta không cách nào đẩy ra được, trong ánh nến là bóng dáng bị máu me nhuộm đỏ, lảo đảo đi về phía bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro