Sinh Tồn Trong Phó Bản Ma Quái
Chương 7
2024-11-16 00:34:44
Sau khi tiến vào trong núi, Khương Ly phát hiện những cây cỏ kia như thể cũng đang dần dần biến hóa, lúc ở dưới chân núi nhìn từ xa giống như những tán cây mùa thu nhỏ bé, lúc này bắt đầu biến thành những bóng cây phi thường rậm rạp, ánh sáng vốn đã mờ nhạt lại càng thêm tối tăm mịt mù, cơ hồ không nhìn thấy bầu trời sương đen đang dần chìm xuống.
Không có tiếng chim hót líu lo cùng tiếng côn trùng kêu vang.
Không có làn gió lạnh khϊếp người khi vừa mới đến.
Ngay cả tiếng nước chảy cũng không có... Tất cả đều không có một tiếng động.
Yên tĩnh như đã chết, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đồng hành và hô hấp dồn dập không đều, một mảnh trời đất to lớn như vậy tựa hồ chỉ còn lại những người không biết tử vong lúc nào sẽ đến gần.
Có lẽ vì bởi lá gan quá lớn, có người dẫn đầu phá vỡ bầu không gian tĩnh mịch quỷ dị này, hỏi Chương Hằng về chuyện trong trò chơi, sau đó mấy người phía sau mới dám mở miệng lớn tiếng nói chuyện, có người tò mò sau khi trò chơi thông quan sẽ có phần thưởng gì, có người đang suy đoán nhiệm vụ thông quan phải hoàn thành như thế nào, còn có người thì đang chửi rủa không ngừng, vì sao xui xẻo như vậy bị lôi vào trò chơi quỷ quái như vậy.
Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ Chương Hằng, trò chơi này thật đúng là có thể làm cho người ta ở hiện thực cũng tử vong hay sao?
Đào Tuyết đi trước Khương Ly vẫn không mở miệng, bờ vai gầy gò hơi run rẩy, chân đi giày đế cũng lảo đảo ngả nghiêng, nhiều lần thiếu chút nữa té ngã.
Mắt thấy cô ấy lại bước đi lảo đảo không xong, Khương Ly vội vàng bước lên hai bậc đỡ lấy cô.
"Cẩn thận."
Nhưng lúc Đào Tuyết bị cô nắm tay rõ ràng cả người cứng đờ, cả người giống như bị đóng đinh ở một chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khương Ly, ánh mắt nhất thời càng thêm hoảng sợ, trực tiếp trở tay mạnh mẽ đẩy Khương Ly ra, cắn răng bối rối nhưng cuối cùng vẫn là xoay người rời đi, cả người càng thêm run rẩy.
Không có tiếng chim hót líu lo cùng tiếng côn trùng kêu vang.
Không có làn gió lạnh khϊếp người khi vừa mới đến.
Ngay cả tiếng nước chảy cũng không có... Tất cả đều không có một tiếng động.
Yên tĩnh như đã chết, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đồng hành và hô hấp dồn dập không đều, một mảnh trời đất to lớn như vậy tựa hồ chỉ còn lại những người không biết tử vong lúc nào sẽ đến gần.
Có lẽ vì bởi lá gan quá lớn, có người dẫn đầu phá vỡ bầu không gian tĩnh mịch quỷ dị này, hỏi Chương Hằng về chuyện trong trò chơi, sau đó mấy người phía sau mới dám mở miệng lớn tiếng nói chuyện, có người tò mò sau khi trò chơi thông quan sẽ có phần thưởng gì, có người đang suy đoán nhiệm vụ thông quan phải hoàn thành như thế nào, còn có người thì đang chửi rủa không ngừng, vì sao xui xẻo như vậy bị lôi vào trò chơi quỷ quái như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ Chương Hằng, trò chơi này thật đúng là có thể làm cho người ta ở hiện thực cũng tử vong hay sao?
Đào Tuyết đi trước Khương Ly vẫn không mở miệng, bờ vai gầy gò hơi run rẩy, chân đi giày đế cũng lảo đảo ngả nghiêng, nhiều lần thiếu chút nữa té ngã.
Mắt thấy cô ấy lại bước đi lảo đảo không xong, Khương Ly vội vàng bước lên hai bậc đỡ lấy cô.
"Cẩn thận."
Nhưng lúc Đào Tuyết bị cô nắm tay rõ ràng cả người cứng đờ, cả người giống như bị đóng đinh ở một chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khương Ly, ánh mắt nhất thời càng thêm hoảng sợ, trực tiếp trở tay mạnh mẽ đẩy Khương Ly ra, cắn răng bối rối nhưng cuối cùng vẫn là xoay người rời đi, cả người càng thêm run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro