Sinh Tồn Trong Phó Bản Ma Quái
Chương 8
2024-11-16 00:34:44
Cô ấy không hề phát ra một chút âm thanh nào, bởi vì nhiệm vụ chi nhánh của cô ấy là [Suỵt, không thể nói chuyện nha].
Khương Ly bị Đào Tuyết bất ngờ đẩy ra cũng không kịp đề phòng, cũng may là có Lam Lam phía sau nhanh tay đỡ lấy cô.
Cô cũng không tức giận, chỉ cảm thấy Đào Tuyết có chút kỳ quái, ngẫm lại, hình như cô ấy nói xong nhiệm vụ chi nhánh của chính mình, ánh mắt nhìn Khương Ly cũng có chút không đúng.
Hết lần này tới lần khác bởi vì nhiệm vụ nên không thể nói chuyện, cả người liền rơi vào trạng thái bất an sợ hãi.
Sau khi đứng vững, Khương Ly liền nói lời cảm ơn với Lam Lam, mắt thấy Đào Tuyết lại đi theo người phía trước.
Cô cũng tiếp tục đuổi theo, chuyện ngoài ý muốn này cũng không làm đảo lộn bước tiến của những người khác.
"Kỳ lạ quá, nhiệm vụ của cô ấy và người tìm cây kia hình như đều rất đơn giản, tại sao cô ấy lại sợ hãi đến như vậy?"
Khương Ly rất khó hiểu, chẳng lẽ là bởi vì cô ấy cũng giống như cô đều là những bia đỡ đạn rất nhanh sẽ đi lãnh hộp cơm nếu đụng phải thân thể người khác? Cũng không đến nỗi đi?
Lam Lam theo sát phía sau cô cũng nhíu mày, thấp giọng nói:
"Nói không chừng nhiệm vụ nhìn như đơn giản, có lẽ mới là khó nhất."
Như vậy sao?
Khương Ly suy nghĩ một chút, nghĩ đến nhiệm vụ xấu hổ sắc tình nhìn như rất gian khổ của cô, ngược lại, chẳng lẽ nó mới là cái đơn giản nhất?
Không thể nào, điều này là tuyệt đối không có khả năng.
Đoàn người đi hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn như cũ không tìm được Chùa Phật, thậm chí còn chưa đi được đến đỉnh núi, càng đừng nói đến manh mối nhiệm vụ gì.
Hiện tại lại nhìn kỹ con đường quanh co khúc khủy này, càng giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.
"Mọi người nghỉ chân tại chỗ rồi đi tiếp, con đường phía trước. Tôi không biết còn phải bao xa nữa mới đến nơi."
Chương Hằng không thể nghi ngờ trở thành người dẫn đầu, lời nói của hắn được tất cả mọi người nghe theo, Khương Ly cũng dứt khoát ngồi cùng Lam Lam.
Khương Ly bị Đào Tuyết bất ngờ đẩy ra cũng không kịp đề phòng, cũng may là có Lam Lam phía sau nhanh tay đỡ lấy cô.
Cô cũng không tức giận, chỉ cảm thấy Đào Tuyết có chút kỳ quái, ngẫm lại, hình như cô ấy nói xong nhiệm vụ chi nhánh của chính mình, ánh mắt nhìn Khương Ly cũng có chút không đúng.
Hết lần này tới lần khác bởi vì nhiệm vụ nên không thể nói chuyện, cả người liền rơi vào trạng thái bất an sợ hãi.
Sau khi đứng vững, Khương Ly liền nói lời cảm ơn với Lam Lam, mắt thấy Đào Tuyết lại đi theo người phía trước.
Cô cũng tiếp tục đuổi theo, chuyện ngoài ý muốn này cũng không làm đảo lộn bước tiến của những người khác.
"Kỳ lạ quá, nhiệm vụ của cô ấy và người tìm cây kia hình như đều rất đơn giản, tại sao cô ấy lại sợ hãi đến như vậy?"
Khương Ly rất khó hiểu, chẳng lẽ là bởi vì cô ấy cũng giống như cô đều là những bia đỡ đạn rất nhanh sẽ đi lãnh hộp cơm nếu đụng phải thân thể người khác? Cũng không đến nỗi đi?
Lam Lam theo sát phía sau cô cũng nhíu mày, thấp giọng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nói không chừng nhiệm vụ nhìn như đơn giản, có lẽ mới là khó nhất."
Như vậy sao?
Khương Ly suy nghĩ một chút, nghĩ đến nhiệm vụ xấu hổ sắc tình nhìn như rất gian khổ của cô, ngược lại, chẳng lẽ nó mới là cái đơn giản nhất?
Không thể nào, điều này là tuyệt đối không có khả năng.
Đoàn người đi hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn như cũ không tìm được Chùa Phật, thậm chí còn chưa đi được đến đỉnh núi, càng đừng nói đến manh mối nhiệm vụ gì.
Hiện tại lại nhìn kỹ con đường quanh co khúc khủy này, càng giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.
"Mọi người nghỉ chân tại chỗ rồi đi tiếp, con đường phía trước. Tôi không biết còn phải bao xa nữa mới đến nơi."
Chương Hằng không thể nghi ngờ trở thành người dẫn đầu, lời nói của hắn được tất cả mọi người nghe theo, Khương Ly cũng dứt khoát ngồi cùng Lam Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro