Sinh Tồn Trong Tận Thế, Nắm Hệ Thống Trong Tay Đánh Bại Mọi Thứ
Ai Đó?
2024-11-17 20:09:10
Lục Thăng bật dậy, lắng tai nghe kỹ. “Có gì đó ở bên ngoài.”
Chú mèo Tráng Tráng với đôi mắt xanh biếc co lại thành một đường chỉ mảnh, nhảy lên vai cô và khẽ khàng hít ngửi không phát ra tiếng động.
Lục Thăng lặng lẽ đứng dậy, lấy chiếc xẻng quân dụng vừa mua từ trong không gian ra, bước từng bước nhẹ nhàng đến gần cửa.
Tận thế đã đến sớm bảy ngày, cô không chắc liệu đám thây ma có biến dị sớm hay không.
Nhưng bất kể là ai, dám vào đây thì phải để lại mạng.
Âm thanh kỳ lạ dừng lại ngay bên ngoài cửa. Lục Thăng ghé mắt vào lỗ nhìn trộm và thấy một bóng đen lờ mờ đang cúi xuống, rút điện thoại ra.
“Tình yêu như ngọn lửa, sưởi ấm trái tim này...”
Tiếng chuông điện thoại của Lục Thăng bất ngờ vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, cô thả lỏng toàn thân, thu xẻng lại và mở cửa ngay.
“Sao cậu không báo với Tôn Điềm Điềm một tiếng?” Lục Thăng vừa nói vừa gác xẻng sang bên.
“Cô ấy chặn tôi cả trên Alipay rồi, biết tìm cách nào liên lạc chứ.”
Người vừa bước vào là Tiêu Ngọc, bạn trai của Tôn Điềm Điềm. Anh tháo chiếc áo mưa bẩn ra, lộ ra khuôn mặt trẻ trung và khôi ngô. Hóa ra tiếng động kỳ quái vừa rồi là do đôi giày cao su rách nát của anh gây ra.
Chú mèo Tráng Tráng thấy tình hình đã an toàn lại thản nhiên nằm trên sofa, liếm lông một cách lười biếng.
Toàn thân Tiêu Ngọc ướt sũng, quần áo rách vài chỗ, đôi giày thấm đầy nước khiến bàn chân anh trắng bệch, phồng rộp vì ngâm nước quá lâu. Nhìn anh rõ ràng đã trải qua nhiều khổ cực trên đường đến đây.
“Nhìn cái túi rác buộc nơ ở cửa, tôi biết ngay cậu đang ở đây.” Tiêu Ngọc cởi áo, vừa soi gương vừa lau vết thương trên lưng, nhăn mặt vì đau.
Tôn Điềm Điềm cuối cùng cũng thức dậy vì tiếng nói chuyện. Thấy Tiêu Ngọc, cô sa sầm mặt: “Anh tới đây làm gì?”
Tiêu Ngọc khập khiễng tiến lại gần, mặt căng thẳng:
“Em có lương tâm không vậy? Nghe nói em cãi nhau với Tô Tử Thành, anh lặn lội bốn tiếng đồng hồ dưới trời mưa đến đây!”
Những lời sau đó, Lục Thăng không buồn nghe tiếp. Hai người này đều là kiểu yêu điên cuồng, chưa nói được ba câu là lại quấn quýt với nhau.
Khi Tôn Điềm Điềm và Tiêu Ngọc vào phòng riêng, Lục Thăng nhanh chóng mở ứng dụng Huabei, đặt ngay 100 hộp bao cao su từ hiệu thuốc gần cổng trường, kèm thêm 500 tệ tiền phí giao hàng.
Cô không muốn phải giúp Tôn Điềm Điềm nuôi con trong tận thế.
Nhân cách của Tiêu Ngọc, Lục Thăng rất tin tưởng. Ở kiếp trước, anh từng cứu cô và Tôn Điềm Điềm khỏi miệng của con chó biến dị, dù chính anh đã phải bỏ mạng.
Có thêm một người đáng tin là thêm một phần bảo đảm. Hơn nữa, cô không thể giữ Điềm Điềm bên mình mãi được, có bạn trai bên cạnh bảo vệ cô ấy là tốt nhất.
Sáng hôm sau, Lục Thăng bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng thông báo tin nhắn từ WeChat. Cô dậy vệ sinh cá nhân xong mới mở điện thoại ra xem, phát hiện Lý Minh Hạo, lớp trưởng, đã lập một nhóm mới.
Lý Minh Hạo: “Có nhiều bạn trong lớp bị kẹt ở ký túc xá, nên mình lập nhóm này để mọi người cùng hỗ trợ nhau. Ai gặp khó khăn gì cứ nhắn trong nhóm nhé!”
Lục Thăng nhớ mang máng về lớp trưởng này – một người tốt bụng nhưng không có năng lực, thuộc nhóm những người đầu tiên chết trong tận thế.
Trên TV, chương trình dự báo thời tiết đưa ra cảnh báo khẩn: “Chuyên gia dự báo trận mưa lớn này sẽ kéo dài đến 6 giờ sáng mai, kèm theo gió mạnh và tầm nhìn hạn chế. Người dân được khuyến cáo đóng cửa sổ và hạn chế ra ngoài.”
Lục Thăng và Tôn Điềm Điềm cuộn mình trên ghế sofa, vừa xem TV vừa lướt tin nhắn trong nhóm.
Ngoài cửa sổ, gió rít từng cơn. Chòi bảo vệ dưới sân đã bị thổi đổ, nằm chắn ngang đường. Phố sinh viên vốn sầm uất nay vắng lặng không một bóng người. Dù cách lớp kính chống đạn, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít ghê rợn.
Chú mèo Tráng Tráng với đôi mắt xanh biếc co lại thành một đường chỉ mảnh, nhảy lên vai cô và khẽ khàng hít ngửi không phát ra tiếng động.
Lục Thăng lặng lẽ đứng dậy, lấy chiếc xẻng quân dụng vừa mua từ trong không gian ra, bước từng bước nhẹ nhàng đến gần cửa.
Tận thế đã đến sớm bảy ngày, cô không chắc liệu đám thây ma có biến dị sớm hay không.
Nhưng bất kể là ai, dám vào đây thì phải để lại mạng.
Âm thanh kỳ lạ dừng lại ngay bên ngoài cửa. Lục Thăng ghé mắt vào lỗ nhìn trộm và thấy một bóng đen lờ mờ đang cúi xuống, rút điện thoại ra.
“Tình yêu như ngọn lửa, sưởi ấm trái tim này...”
Tiếng chuông điện thoại của Lục Thăng bất ngờ vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, cô thả lỏng toàn thân, thu xẻng lại và mở cửa ngay.
“Sao cậu không báo với Tôn Điềm Điềm một tiếng?” Lục Thăng vừa nói vừa gác xẻng sang bên.
“Cô ấy chặn tôi cả trên Alipay rồi, biết tìm cách nào liên lạc chứ.”
Người vừa bước vào là Tiêu Ngọc, bạn trai của Tôn Điềm Điềm. Anh tháo chiếc áo mưa bẩn ra, lộ ra khuôn mặt trẻ trung và khôi ngô. Hóa ra tiếng động kỳ quái vừa rồi là do đôi giày cao su rách nát của anh gây ra.
Chú mèo Tráng Tráng thấy tình hình đã an toàn lại thản nhiên nằm trên sofa, liếm lông một cách lười biếng.
Toàn thân Tiêu Ngọc ướt sũng, quần áo rách vài chỗ, đôi giày thấm đầy nước khiến bàn chân anh trắng bệch, phồng rộp vì ngâm nước quá lâu. Nhìn anh rõ ràng đã trải qua nhiều khổ cực trên đường đến đây.
“Nhìn cái túi rác buộc nơ ở cửa, tôi biết ngay cậu đang ở đây.” Tiêu Ngọc cởi áo, vừa soi gương vừa lau vết thương trên lưng, nhăn mặt vì đau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Điềm Điềm cuối cùng cũng thức dậy vì tiếng nói chuyện. Thấy Tiêu Ngọc, cô sa sầm mặt: “Anh tới đây làm gì?”
Tiêu Ngọc khập khiễng tiến lại gần, mặt căng thẳng:
“Em có lương tâm không vậy? Nghe nói em cãi nhau với Tô Tử Thành, anh lặn lội bốn tiếng đồng hồ dưới trời mưa đến đây!”
Những lời sau đó, Lục Thăng không buồn nghe tiếp. Hai người này đều là kiểu yêu điên cuồng, chưa nói được ba câu là lại quấn quýt với nhau.
Khi Tôn Điềm Điềm và Tiêu Ngọc vào phòng riêng, Lục Thăng nhanh chóng mở ứng dụng Huabei, đặt ngay 100 hộp bao cao su từ hiệu thuốc gần cổng trường, kèm thêm 500 tệ tiền phí giao hàng.
Cô không muốn phải giúp Tôn Điềm Điềm nuôi con trong tận thế.
Nhân cách của Tiêu Ngọc, Lục Thăng rất tin tưởng. Ở kiếp trước, anh từng cứu cô và Tôn Điềm Điềm khỏi miệng của con chó biến dị, dù chính anh đã phải bỏ mạng.
Có thêm một người đáng tin là thêm một phần bảo đảm. Hơn nữa, cô không thể giữ Điềm Điềm bên mình mãi được, có bạn trai bên cạnh bảo vệ cô ấy là tốt nhất.
Sáng hôm sau, Lục Thăng bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng thông báo tin nhắn từ WeChat. Cô dậy vệ sinh cá nhân xong mới mở điện thoại ra xem, phát hiện Lý Minh Hạo, lớp trưởng, đã lập một nhóm mới.
Lý Minh Hạo: “Có nhiều bạn trong lớp bị kẹt ở ký túc xá, nên mình lập nhóm này để mọi người cùng hỗ trợ nhau. Ai gặp khó khăn gì cứ nhắn trong nhóm nhé!”
Lục Thăng nhớ mang máng về lớp trưởng này – một người tốt bụng nhưng không có năng lực, thuộc nhóm những người đầu tiên chết trong tận thế.
Trên TV, chương trình dự báo thời tiết đưa ra cảnh báo khẩn: “Chuyên gia dự báo trận mưa lớn này sẽ kéo dài đến 6 giờ sáng mai, kèm theo gió mạnh và tầm nhìn hạn chế. Người dân được khuyến cáo đóng cửa sổ và hạn chế ra ngoài.”
Lục Thăng và Tôn Điềm Điềm cuộn mình trên ghế sofa, vừa xem TV vừa lướt tin nhắn trong nhóm.
Ngoài cửa sổ, gió rít từng cơn. Chòi bảo vệ dưới sân đã bị thổi đổ, nằm chắn ngang đường. Phố sinh viên vốn sầm uất nay vắng lặng không một bóng người. Dù cách lớp kính chống đạn, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít ghê rợn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro