Sinh Tồn Trong Tận Thế, Nắm Hệ Thống Trong Tay Đánh Bại Mọi Thứ
Hứa Dịch
2024-11-23 23:02:57
Khi bước ra khỏi siêu thị cuối cùng, thẻ của cô chỉ còn lại 8 xu.
Tiêu hết tiền rồi, nhưng trong lòng Lục Thăng cảm thấy rất an tâm.
Lục Thăng cởi chiếc áo khoác vàng của Meituan, đang định tìm cách quay về trường thì bất ngờ một chiếc ô đen lớn che đi màn mưa trên đầu cô.
Ánh mắt cô dõi theo chiếc ô, rồi nhìn thấy một người đàn ông với áo sơ mi xám và quần âu vừa vặn, cơ thể toát lên vẻ mạnh mẽ. Khuôn mặt anh thanh thoát, tao nhã, lại đeo một cặp kính gọng vàng nửa khung, tạo thêm khí chất cao quý.
“Thầy Hứa?” Lục Thăng ngạc nhiên khi nhận ra người đó là Hứa Dịch, giáo viên mới của phòng y tế trường.
Hứa Dịch nghiêng ô về phía Lục Thăng, bấm chìa khóa mở xe: “Đi đâu? Tôi đưa em đi, trời mưa to thế này.”
“Cảm ơn thầy Hứa, em về tòa Đinh Hương.”
Lục Thăng không khách sáo, vì trời sắp tối, ở ngoài thêm phút nào là nguy hiểm phút ấy. Hơn nữa, trong thẻ cô chẳng còn tiền, ngay cả xe đạp chia sẻ cũng không thuê nổi.
Trùng hợp thay, Hứa Dịch cũng vừa chuyển đến tòa Đinh Hương, sống ở căn hộ lớn tại góc tầng 4. Thế là Lục Thăng được tiện thể đi nhờ xe về tận dưới ký túc xá.
“Đầu học kỳ tới, phòng y tế trường sẽ có suất làm thêm, nếu cần thì em đăng ký nhé.”
Lúc chuẩn bị bước vào cầu thang, Hứa Dịch ngoái lại nhìn, ánh mắt lướt qua tay phải của Lục Thăng.
Lục Thăng lúc này mới nhận ra cô vẫn đang cầm chiếc áo khoác vàng của Meituan trong tay.
“Cảm ơn thầy Hứa.”
Chờ thầy đóng cửa phòng, Lục Thăng lén lấy từ không gian hệ thống ra một thùng mì tôm và đặt trước cửa phòng thầy. Ở kiếp trước, trong lần chạy trốn, cô và Tôn Điềm Điềm từng gặp Hứa Dịch, khi đó anh chỉ cho họ một gói mì đã hết hạn. Lần này, trước tận thế, cô trả lại anh cả một thùng mì, coi như xong nợ nần.
Khi Lục Thăng về phòng, Tôn Điềm Điềm đã đợi sẵn trước cửa.
“Gọi cho cậu cả chục cuộc mà không nghe máy! Cậu làm tớ sợ chết khiếp!” Tôn Điềm Điềm nghẹn ngào, lao đến ôm chặt lấy Lục Thăng. “Trời mưa to thế này, lỡ cậu có chuyện gì thì sao?”
“Lớn tướng rồi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Lục Thăng khựng lại một chút, rồi chậm rãi đưa tay xoa đầu Tôn Điềm Điềm. Cô bận mua sắm nên không để ý điện thoại bị gọi đến cháy máy.
Cảm giác được người khác quan tâm, lo lắng thật tốt biết bao. Con người vốn là loài động vật xã hội, dù trong tận thế tàn khốc cũng cần phải sống nương tựa vào nhau.
Tôn Điềm Điềm khẽ đấm vào vai Lục Thăng: “Cậu đi đâu lâu thế?”
Lục Thăng cởi áo ngoài ướt sũng rồi bước vào nhà vệ sinh, đổ một chai thuốc diệt côn trùng đậm đặc xuống cống và thay nắp chặn kín.
“Mưa to thế này, khi tạnh chắc chắn sẽ có côn trùng bò lên, tớ thay nắp chặn cho cậu rồi.”
Theo trí nhớ của cô, sau khi tận thế bắt đầu, các loài chuột và côn trùng dưới cống là những sinh vật đầu tiên biến dị. Chúng trở nên hung dữ và to lớn chỉ sau một đêm. Những ai bị chúng cắn, phần lớn đều mắc bệnh dịch và chết trong vòng một tháng.
Sinh viên trong tòa nhà ký túc xá có thói quen vệ sinh khác nhau, có người cả tuần không đổ rác, khiến côn trùng như gián và muỗi thường xuyên bò từ ống cống lên.
“Cậu lại nghe tin đồn vớ vẩn ở đâu thế?” Tôn Điềm Điềm đưa cho Lục Thăng bộ đồ ngủ mới. “Đừng tin mấy tin nhảm đó.”
“Người thông minh cũng có lúc nhịn đói ba ngày.” Lục Thăng đón lấy bộ đồ và cười nửa thật nửa đùa.
Sau khi ăn tạm mì gói, Tôn Điềm Điềm đi ngủ sớm. Lục Thăng cố gắng ám chỉ cho cô biết rằng tận thế sắp đến, nhưng Điềm Điềm chỉ coi đó là lời nói đùa.
Không còn cách nào khác, Lục Thăng phải viện cớ nhắc cô báo cho gia đình mua thêm thực phẩm dự trữ.
Nhưng cha mẹ của Tôn Điềm Điềm đều bận công tác xa, chắc chắn không thể vì một câu nói của cô mà bỏ dở công việc để về nhà.
Lục Thăng nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng mưa vẫn không ngớt, và thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên từ dưới đường. Các vụ tai nạn liên hoàn đã xảy ra trên nhiều tuyến đường do mưa lớn làm hạn chế giao thông.
Cây đại thụ trước cổng trường đã bị sét đánh gãy làm đôi, chặn kín lối ra vào chính.
Tiếng mưa rơi đều đều vào cửa sổ khiến Lục Thăng dần chìm vào giấc ngủ.
Pạch pạch pạch.
Bỗng nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên, như thể phát ra ngay trên đầu cô, khiến da đầu Lục Thăng lạnh toát.
Tiêu hết tiền rồi, nhưng trong lòng Lục Thăng cảm thấy rất an tâm.
Lục Thăng cởi chiếc áo khoác vàng của Meituan, đang định tìm cách quay về trường thì bất ngờ một chiếc ô đen lớn che đi màn mưa trên đầu cô.
Ánh mắt cô dõi theo chiếc ô, rồi nhìn thấy một người đàn ông với áo sơ mi xám và quần âu vừa vặn, cơ thể toát lên vẻ mạnh mẽ. Khuôn mặt anh thanh thoát, tao nhã, lại đeo một cặp kính gọng vàng nửa khung, tạo thêm khí chất cao quý.
“Thầy Hứa?” Lục Thăng ngạc nhiên khi nhận ra người đó là Hứa Dịch, giáo viên mới của phòng y tế trường.
Hứa Dịch nghiêng ô về phía Lục Thăng, bấm chìa khóa mở xe: “Đi đâu? Tôi đưa em đi, trời mưa to thế này.”
“Cảm ơn thầy Hứa, em về tòa Đinh Hương.”
Lục Thăng không khách sáo, vì trời sắp tối, ở ngoài thêm phút nào là nguy hiểm phút ấy. Hơn nữa, trong thẻ cô chẳng còn tiền, ngay cả xe đạp chia sẻ cũng không thuê nổi.
Trùng hợp thay, Hứa Dịch cũng vừa chuyển đến tòa Đinh Hương, sống ở căn hộ lớn tại góc tầng 4. Thế là Lục Thăng được tiện thể đi nhờ xe về tận dưới ký túc xá.
“Đầu học kỳ tới, phòng y tế trường sẽ có suất làm thêm, nếu cần thì em đăng ký nhé.”
Lúc chuẩn bị bước vào cầu thang, Hứa Dịch ngoái lại nhìn, ánh mắt lướt qua tay phải của Lục Thăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thăng lúc này mới nhận ra cô vẫn đang cầm chiếc áo khoác vàng của Meituan trong tay.
“Cảm ơn thầy Hứa.”
Chờ thầy đóng cửa phòng, Lục Thăng lén lấy từ không gian hệ thống ra một thùng mì tôm và đặt trước cửa phòng thầy. Ở kiếp trước, trong lần chạy trốn, cô và Tôn Điềm Điềm từng gặp Hứa Dịch, khi đó anh chỉ cho họ một gói mì đã hết hạn. Lần này, trước tận thế, cô trả lại anh cả một thùng mì, coi như xong nợ nần.
Khi Lục Thăng về phòng, Tôn Điềm Điềm đã đợi sẵn trước cửa.
“Gọi cho cậu cả chục cuộc mà không nghe máy! Cậu làm tớ sợ chết khiếp!” Tôn Điềm Điềm nghẹn ngào, lao đến ôm chặt lấy Lục Thăng. “Trời mưa to thế này, lỡ cậu có chuyện gì thì sao?”
“Lớn tướng rồi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Lục Thăng khựng lại một chút, rồi chậm rãi đưa tay xoa đầu Tôn Điềm Điềm. Cô bận mua sắm nên không để ý điện thoại bị gọi đến cháy máy.
Cảm giác được người khác quan tâm, lo lắng thật tốt biết bao. Con người vốn là loài động vật xã hội, dù trong tận thế tàn khốc cũng cần phải sống nương tựa vào nhau.
Tôn Điềm Điềm khẽ đấm vào vai Lục Thăng: “Cậu đi đâu lâu thế?”
Lục Thăng cởi áo ngoài ướt sũng rồi bước vào nhà vệ sinh, đổ một chai thuốc diệt côn trùng đậm đặc xuống cống và thay nắp chặn kín.
“Mưa to thế này, khi tạnh chắc chắn sẽ có côn trùng bò lên, tớ thay nắp chặn cho cậu rồi.”
Theo trí nhớ của cô, sau khi tận thế bắt đầu, các loài chuột và côn trùng dưới cống là những sinh vật đầu tiên biến dị. Chúng trở nên hung dữ và to lớn chỉ sau một đêm. Những ai bị chúng cắn, phần lớn đều mắc bệnh dịch và chết trong vòng một tháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sinh viên trong tòa nhà ký túc xá có thói quen vệ sinh khác nhau, có người cả tuần không đổ rác, khiến côn trùng như gián và muỗi thường xuyên bò từ ống cống lên.
“Cậu lại nghe tin đồn vớ vẩn ở đâu thế?” Tôn Điềm Điềm đưa cho Lục Thăng bộ đồ ngủ mới. “Đừng tin mấy tin nhảm đó.”
“Người thông minh cũng có lúc nhịn đói ba ngày.” Lục Thăng đón lấy bộ đồ và cười nửa thật nửa đùa.
Sau khi ăn tạm mì gói, Tôn Điềm Điềm đi ngủ sớm. Lục Thăng cố gắng ám chỉ cho cô biết rằng tận thế sắp đến, nhưng Điềm Điềm chỉ coi đó là lời nói đùa.
Không còn cách nào khác, Lục Thăng phải viện cớ nhắc cô báo cho gia đình mua thêm thực phẩm dự trữ.
Nhưng cha mẹ của Tôn Điềm Điềm đều bận công tác xa, chắc chắn không thể vì một câu nói của cô mà bỏ dở công việc để về nhà.
Lục Thăng nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng mưa vẫn không ngớt, và thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên từ dưới đường. Các vụ tai nạn liên hoàn đã xảy ra trên nhiều tuyến đường do mưa lớn làm hạn chế giao thông.
Cây đại thụ trước cổng trường đã bị sét đánh gãy làm đôi, chặn kín lối ra vào chính.
Tiếng mưa rơi đều đều vào cửa sổ khiến Lục Thăng dần chìm vào giấc ngủ.
Pạch pạch pạch.
Bỗng nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên, như thể phát ra ngay trên đầu cô, khiến da đầu Lục Thăng lạnh toát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro