Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Nghi Phạm Bắt C...
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Là bạn học nữ cắt tóc ngắn, họ hẹn gặp mặt trong quán cà phê bên ngoài trường học, cô bé đeo khẩu trang và đội mũ, che mình rất kín.
Trước khi xảy ra sự việc, nhân duyên của Trịnh Tâm trong trường học rất tốt, con bé có rất nhiều bạn, nhưng từ sau khi cô ta bị người ta chụp mũ dâm loạn trên đầu thì không còn ai ở gần với cô ta nữa rồi.
Bạn học nữ chơi với con bé sợ người khác cũng cho rằng mình cũng là người như thế.
Bạn học nam tiếp tục chơi với con bé sẽ bị người khác đàm tiếu, thậm chí có một số bạn nam trước đây rất lịch sự, cũng nửa đêm gửi tin nhắn tục tĩu quấy rối Trịnh Tâm.
Kỳ thực không phải là không có người cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, nhưng mọi người đều nhận thấy rằng nếu tự mình đứng ra chất vấn thì sẽ bị rơi vào hoàn cảnh không ổn.
Nữ sinh tóc ngắn: “Chú có vấn đề gì thì hỏi đi, chú hỏi xong thì cháu phải đi, nếu không lát bạn học nhìn thấy cháu ở cùng với chú, thì không được tốt đâu ạ.”
Trịnh Hồng muốn hỏi cô bé tại sao bị bạn học nhìn thấy cô bé ở cạnh ông ta lại không tốt, Tâm nhi tự sát, con bé mới là người bị hại, là bố của Tâm nhi đi điều tra rõ ràng sự việc có gì là không được?
Nhưng ông ta nghĩ vậy nhưng vẫn là nuốt xuống lời nói đã định nói ra miệng, thôi vậy, cô bé đã chịu ra mặt là mạnh mẽ hơn rất nhiều người khác rồi, không cần thiết phải làm khó dễ cô bé nữa.
Trịnh Hồng: “Cháu biết tại sao Tâm nhi phải vay lãi không?”
“Ừm, cháu biết.” Nữ sinh tóc ngắn gật đầu: “Vì để mua quà tặng cho Chu Minh.”
Trịnh Hồng nghe xong thì thấy vô cùng ngạc nhiên: “Mua quà tặng? Chỉ vì mua quà tặng?”
Nữ sinh tóc ngắn: “Đúng vậy.”
Trịnh Hồng: “Mua quà tặng thì cần bao nhiêu tiền, tại sao nó không xin tiền chú? Mà phải làm việc dại dột này?”
Nữ sinh tóc ngắn: “Tại sao cô ấy không xin tiền chú thì cháu không biết, nhưng những quà tặng đó thì không hề rẻ, cần mấy chục nghìn tệ cơ ạ.”
Trịnh Hồng: “Mấy chục nghìn tệ!”
Nữ sinh tóc ngắn: “Vâng ạ, Chu Minh là phú nhị đại, bạn của anh ta tặng quà anh ta đều là quà có giá trị, Trịnh Tâm là bạn gái anh ta cũng không thể tặng anh ta chút quà rẻ tiền, sẽ bị chê cười ạ.”
Trịnh Hồng: “Có cái gì đáng chê cười, chúng đều là chỉ là sinh viên thôi mà.”
Nữ sinh tóc ngắn: “Không đúng, chú đừng hung dữ với cháu, đây cũng không phải do cháu nói, đều do Trịnh Tâm tự nói, cô ấy nói ngày tổ chức tiệc sinh nhật ấy Hồ Tâm Nhi cũng có mặt, cô ấy không thể để Chu Minh mất mặt trước mặt cô ta.”
Trịnh Hồng: “Lại liên quan gì với Hồ Tâm Nhi?”
Nữ sinh tóc ngắn: “Mối quan hệ này rất phức tạp, Hồ Tâm Nhi và Chu Minh là thanh mai trúc mã, hai nhà họ rất giàu, từ nhỏ bố mẹ họ đã muốn để hai người bên nhau, nhưng tính cách Hồ Tâm Nhi rất mạnh mẽ, Chu Minh không thích cô ta.”
“Khi ấy trường học tổ chức tiệc tối chúc mừng tân sinh viên, Trịnh Tâm có tiết mục múa, lúc ấy mắt Chu Minh dán chặt vào, sau khi thăm dò được cách thức liên lạc của Trịnh Tâm, thì bắt đầu theo đuổi cô ấy.”
“Do vậy Hồ Tâm Nhi không vừa mắt Trịnh Tâm chỗ nào hết, còn rất nhiều lần gây phiền phức cho cô ấy.”
Nữ sinh tóc ngắn: “Trước đây cháu đã nghe cô ta nói, cô ta nói, tên của Trịnh Tâm rất giống với tên cô ta còn muốn cướp bạn trai của cô ta nữa, sau này cô ta sẽ dạy cho Trịnh Tâm một bài học không bao giờ quên, để cho Trịnh Tâm biết là không phải cái gì cô ấy cũng có thể muốn.”
Trong suốt quá trình Trịnh Tâm và Chu Minh yêu nhau, Hồ Tâm Nhi đều phá rối, nhưng lúc ấy Chu Minh vẫn đối xử rất tốt với Trịnh Tâm, cho đến khi...”
Trịnh Hồng cười khổ tiếp lời: “Cho đến khi có người up ảnh nóng của Tâm nhi lên trang chủ của trường học.”
Nữ sinh tóc ngắn: “Vâng ạ, chúng cháu cũng không ngờ Trịnh Tâm sẽ như vậy…”
Nữ sinh tóc ngắn nói đến đây thì chăm chú cẩn thận nhìn Trịnh Hồng: “Nhưng cháu cũng tin tưởng Trịnh Tâm không phải là loại người làm bậy như vậy, chắc chắn do bọn người cho vay nặng lãi kia ép cô ấy, bọn họ...”
Nữ sinh tóc ngắn còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này điện thoại di động của cô ấy vang lên, là bạn trai cô ấy đến ký túc xá tìm cô ấy.
Khi rời đi, nữ sinh tóc ngắn đã nói với Trịnh Hồng một câu: “Chú, cháu cho rằng chú lên đi điều tra Hồ Tâm Nhi, anh họ cô ta là người cho vay nặng lãi, không chừng... Nhưng, chú nhất định không được nói là cháu nói, nếu không cháu xong đời rồi!”
Bời vì câu nói này của nữ sinh tóc ngắn, Trịnh Hồng thật sự đi điều tra, mà kết quả làm cho ông ta đau đớn muốn chết.
Đúng là do cô ta, cái cô nữ sinh kia!
Cô ta tính toán dẫn dụ để Tâm nhi đi vay lãi, không những để cho chúng chụp ảnh khỏa thân của Tâm nhi, mà còn chuốc thuốc mê để cho bọn chúng cưỡng hiếp Tâm Nhi.
Con nhỏ độc ác này!
Lúc biết được chân tướng, Trịnh Hồng ngay lập tức báo cảnh sát, rõ ràng ông ta đã cung cấp chứng cứ, nhưng không đến hai hôm Hồ Tâm Nhi đã được thả ra ngoài, cảnh sát nói cho ông ta chứng cứ không đầy đủ.
Ông ta lại muốn dùng vũ khí hợp pháp để bảo vệ con gái mình, nhưng nhà bọn họ lại mời được luật sư lợi hại gấp bội, ông ta thua kiện.
Sau đó công việc của ông ta cũng gặp uy hiếp, ông chủ của ông ta cảnh cáo ông ta cẩn thận không cần gây rối với người không nên gây sự, nếu không thì công việc của ông ta sẽ không còn nữa.
Thậm chí Trịnh Hồng một lần còn bị tai nạn giao thông có chủ đích.
Thời gian qua nửa năm, ông ta bỏ cuộc, ông ta ngậm miệng.
Ông ta không thể mất đi công việc, cũng như không thể mất đi tính mạng của mình, nếu không con gái ông ta không thể tiếp tục sống.
Nhưng là ông ta buông tha bọn họ, bọn họ lại không buông tha cho ông ta.
Trịnh Hồng không hiểu, rõ ràng họ là người bị hại, tại sao ngày tháng họ trải qua thật là thảm hại.
Cái con người độc ác Hồ Tâm Nhi kia lại biến thành thần tượng được mọi người săn đón, mà cô con gái hiền lành lương thiện của ông ta lại thần kinh không ổn định giống như con chuột trong xó nhà không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Người thì phú quý tiền đồ sáng chói, người thì mất hết danh dự toàn thân với vết thương chồng chất.
Thế giới này thực sự không hề có công bằng!
Cho dù như vậy, vẫn còn có người tìm phiền phức đến tận cửa, nói rằng không thể để Hồ Tâm Nhi lưu lại lịch sử đen tối sau này bị người khác lôi ra, cho nên phải bịt miệng.
Chính trong lúc này có một toán người khác đến tìm ông ta, là ông chủ KTV Tinh Đồ mà ông ta đã nói với Tần Kha.
Ông chủ KTV Tinh Đồ và nhà Hồ Tâm Nhi có ân oán, cụ thể là ân oán gì thì ông ta không biết, ông ta chỉ biết rằng hai người họ không muốn Hồ Tâm Nhi sống tốt.
Ông ta làm theo ông chủ KTV nói, bắt cóc Hồ Tâm Nhi, ông ta tưởng rằng chỉ là bắt cóc, không ngờ tới họ giết người, mà còn cuốn thêm vào một người đi đường vô tội.
Ông ta cảm thấy rất sợ hãi, nhưng đối diện với cái chết của Hồ Tâm Nhi và Chu Minh thì ông ta càng thấy thống khoái nhiều hơn, bọn chúng ức hiếp con gái ông ta, là đáng chết!
Giống như bây giờ…
Trịnh Hồng nhìn Tần Kha: “Bọn chúng hại chết con gái tôi, cho nên tôi cũng không để cho bọn chúng sống tốt.”
Tần Kha chau mày, cô cảm thấy vẫn còn có chỗ là lạ.
Tần Kha: “Liêu Nguyên Thậm chết chỉ có một người ra tay?”
Nhiệm vụ hệ thống yêu cầu cô tìm được hung thủ giết Liêu Nguyên Thậm, cho nên tìm hiểu rõ là ai giết rất quan trọng.
Trịnh Hồng: “Đúng vậy.”
Tần Kha: “Vậy Nhậm Noãn Noãn thì sao?”
Trịnh Hồng: “Cô ta phụ trách lừa Liêu Nguyên Thậm, để cậu ta không còn cảnh giác.”
Tần Kha: “Địa chỉ nhà Linh Cao ở đâu? Anh ta ở một mình phải không?”
Trịnh Hồng nói ra địa chỉ, khẳng định với Tần Kha, Linh Cao ở một mình.
Nhìn bóng lưng Tần Kha rời đi, Trịnh Hồng lộ ra nụ cười nhẹ.
Linh Cao không phải ở một mình, gã ở cùng với rất nhiều anh em, bao gồm cả gã trong mấy người đều là người to lớn thô lỗ, xuống tay độc ác, Tần Kha rơi vào tay bọn chúng không chết cũng phải thành tật.
Trịnh Hồng nghĩ thầm, không phải tôi muốn hại cô, là cô ép tôi, tôi phải bảo vệ Tâm nhi.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, Tần Kha không những không chết cũng không thành nửa tàn phế, mà còn bắt hết đám người đó.
Tần Kha không tin tưởng Trịnh Hồng, cho dù ông ta bị trói chặt rồi, cô vẫn không tin lời ông ta.
Cho nên cô không một mình đi tìm Linh Cao, trước tiên cô báo cảnh sát, báo chỗ ấy có người vi phạm hít chất cấm.
Không ngờ là bọn chúng đúng là đang hít thuốc phiện!
Như vậy không những đồng hồ đếm ngược giờ chết của Tần Kha dừng lại, được năm trăm đồng vàng, thậm chí còn được chú cảnh sát biểu dương khen thưởng hai nghìn tệ tiền tố giác.
Lúc ấy Tần Kha cảm thấy có một loại cảm giác không chân thực, là cảm xúc thần kỳ khi bạn không đoán trước được tương lai, giống như đang rất xui xẻo đột nhiên lại trúng được giải thưởng năm triệu tệ.
Nếu có thể xuyên không, thật muốn như xuyên về mấy tiếng đồng hồ trước, tự nói bản thân không cần vội vàng.
Một vị cảnh sát trung niên hiền từ nhìn Tần Kha.
Cảnh sát trung niên: “Cô gái nhỏ, cháu thật là có kiến thức pháp luật quá, đúng thật là đồng chí công dân tốt!”
Tần Kha: “… Chú khách khí rồi.”
Cảnh sát trung niên: “Không khách khí, không khách khí, Chúng tôi tìm bọn này rất lâu rồi, không tóm được đuôi của bọn chúng, may mà hôm nay có cháu báo cảnh sát để cho bọn chú bắt ngay tại trận.”
Tần Kha: “Ừm, là trùng hợp ạ.”
Cảnh sát trung niên: “Nói cái gì trùng hợp, vẫn ngại hả, cháu cái cô gái này nên được khen ngợi! Có đối tượng chưa? Trong cục của bọn chú có rất nhiều thanh niên độc thân, nếu cần thì chú giới thiệu cho cháu nhé.”
Tần Kha nhìn người cảnh sát trước mắt, đầu óc có hơi xoay chuyển không kịp, không phải vừa rồi đang nói đến việc báo cảnh sát sao? Tại sao đề tài câu chuyện lại chuyển hướng kỳ lạ như thế.
Thấy cảnh sát trung niên vẫn đang tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ [nam thanh niên ưu tú] trọng Cục, Tần Kha vội vã ngăn lại: “Người các chú bắt được không những hít thuốc cấm mà còn giết người đấy.”
Cảnh sát trung niên: “Cái gì!”
Tần Kha: “Vừa rồi hoảng hốt cháu quên nói, ngày 14 tháng 11 tại công viên Giang Lâm phát hiện xác của một nam thanh niên, người chết là Liêu Nguyên Thậm, là Linh Cao giết, người chỉ đạo phía sau là ông chủ KTV Tinh Đồ.”
Ánh mắt của vị cảnh sát trung niên trầm xuống: “Sao cháu lại biết được?”
Tần Kha: “Vì cháu là người chứng kiến hiện trường giết người, hơn nữa cháu cũng là người trong tổ trọng án được một thời gian (nửa ngày) rồi.”
“Thì ra là thế.” Vị cảnh sát trung niên hiểu ra: “Thì ra là người của tổ trọng án, thảo nào.”
Tần Kha: “Không phải, cháu không phải, cháu....”
Vi cảnh sát trung niên không chờ cô nói hết: “Đây là thông tin quan trọng, bây giờ chú phải báo cho lãnh đạo cấp trên ngay lập tức, cô gái nhỏ cháu đợi chú ở đây một lúc, lát nữa chú quay lại tìm cháu.”
Tần Kha: “Ây.”
Tình hình gì đây, hình như ông ấy hiểu nhầm cô rồi, nhưng tại sao ông ấy lại vội vã thế không để cô nói cho xong chứ?
Tần Kha cầm hồng bao đứng ngoài cổng Cục cảnh sát, tinh thần hoảng hốt, không biết tại sao cảm thấy ngày hôm nay giống như giấc mơ, không có cảm giác chân thực. Sự việc cứ như thế kết thúc rồi sao? Cô không cần phải chết nữa?
Tần Kha đứng ngẩn một lúc lâu, nói với nữ cảnh sát bên trong nhờ cô ấy chuyển lời đến ông chú lúc nãy, là cô đi trước, cô chầm chậm bước ra ngoài, cô không muốn tiếp tục ở nơi này, muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng cô vừa bước ra khỏi cục cảnh sát thì bị một người gọi lại.
Là Vương Hạo.
Giống với chú cảnh sát vừa rồi, Vương Hạo cũng là người có tính cách vội vàng.
Vương Hạo: “Ai kia? Tần Kha!”
Tần Kha: “Hả?”
Vương Hạo: “Sao cô lại ở đây?”
Tần Kha “?” cô không nên ở chỗ này sao?
Vương Hạo: “Không đúng, máy ảnh của cô đâu?”
Lúc này Tần Kha có hơi ngây người, lên lên xuống xuống đột ngột làm phản ứng của cô có hơi trì độn, Vương Hạo hỏi gì cô trả lời nấy.
Tần Kha: “Trong ba lô của tôi.”
Vương Hạo: “Mau mau lấy ra đi, ở đường Hồ Tâm xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng ta mau đến hiện trường.”
Nghe đến đây, Tần Kha tỉnh táo rồi, cô không muốn lại chạy đến hiện trường vụ án nữa.
Tần Kha: “Vương Hạo tôi không thích hợp chụp ảnh hình sự, tôi đã nói với Triệu Lâm Uyên rồi, để cho anh ta nói với lãnh đạo đi, cho nên bây giờ tôi không đi hiện trường với anh đâu.”
Vương Hạo: “Hả? Nhưng tại sao tôi lại không biết chứ.”
Tần Kha: “Có thể đội trưởng của các anh vẫn chưa nói với anh chăng.”
Vương Hạo lắc đầu: “Được rồi, nếu cô không muốn đi thì về nhà nghỉ ngơi đi, nhìn cô có vẻ rất mệt mỏi, không sao, cho dù cô không làm việc này nữa thì lúc nào có thời gian cô đến đội chúng tôi chơi nhé, anh trai cho cô ăn dâu tây.”
Tần Kha mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn.
Nghĩ cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi rồi, Tần Kha cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Nhưng cũng chính lúc này hệ thống lần nữa giao nhiệm vụ mới.
【Vụ án giết người phố Hồ Tâm: Mời bạn trong vòng mười ngày tìm được hung thủ, hoàn thành nhiệm vụ thưởng năm trăm đồng vàng, thất bại sẽ chết.】
Tần Kha: Má!
Cái này, có phải do lỗi mạng không?
Vừa nãy Vương Hạo ở đây không tuyên bố, lúc này người đã đi mất rồi.
Hơn nữa nhiệm vụ trước vừa kết thúc không đến nửa giờ, đây là nhiệm vụ liên hoàn à?
Đến nhà máy sản xuất thì cũng phải nghỉ ngơi về đêm cơ mà!
Trước khi xảy ra sự việc, nhân duyên của Trịnh Tâm trong trường học rất tốt, con bé có rất nhiều bạn, nhưng từ sau khi cô ta bị người ta chụp mũ dâm loạn trên đầu thì không còn ai ở gần với cô ta nữa rồi.
Bạn học nữ chơi với con bé sợ người khác cũng cho rằng mình cũng là người như thế.
Bạn học nam tiếp tục chơi với con bé sẽ bị người khác đàm tiếu, thậm chí có một số bạn nam trước đây rất lịch sự, cũng nửa đêm gửi tin nhắn tục tĩu quấy rối Trịnh Tâm.
Kỳ thực không phải là không có người cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, nhưng mọi người đều nhận thấy rằng nếu tự mình đứng ra chất vấn thì sẽ bị rơi vào hoàn cảnh không ổn.
Nữ sinh tóc ngắn: “Chú có vấn đề gì thì hỏi đi, chú hỏi xong thì cháu phải đi, nếu không lát bạn học nhìn thấy cháu ở cùng với chú, thì không được tốt đâu ạ.”
Trịnh Hồng muốn hỏi cô bé tại sao bị bạn học nhìn thấy cô bé ở cạnh ông ta lại không tốt, Tâm nhi tự sát, con bé mới là người bị hại, là bố của Tâm nhi đi điều tra rõ ràng sự việc có gì là không được?
Nhưng ông ta nghĩ vậy nhưng vẫn là nuốt xuống lời nói đã định nói ra miệng, thôi vậy, cô bé đã chịu ra mặt là mạnh mẽ hơn rất nhiều người khác rồi, không cần thiết phải làm khó dễ cô bé nữa.
Trịnh Hồng: “Cháu biết tại sao Tâm nhi phải vay lãi không?”
“Ừm, cháu biết.” Nữ sinh tóc ngắn gật đầu: “Vì để mua quà tặng cho Chu Minh.”
Trịnh Hồng nghe xong thì thấy vô cùng ngạc nhiên: “Mua quà tặng? Chỉ vì mua quà tặng?”
Nữ sinh tóc ngắn: “Đúng vậy.”
Trịnh Hồng: “Mua quà tặng thì cần bao nhiêu tiền, tại sao nó không xin tiền chú? Mà phải làm việc dại dột này?”
Nữ sinh tóc ngắn: “Tại sao cô ấy không xin tiền chú thì cháu không biết, nhưng những quà tặng đó thì không hề rẻ, cần mấy chục nghìn tệ cơ ạ.”
Trịnh Hồng: “Mấy chục nghìn tệ!”
Nữ sinh tóc ngắn: “Vâng ạ, Chu Minh là phú nhị đại, bạn của anh ta tặng quà anh ta đều là quà có giá trị, Trịnh Tâm là bạn gái anh ta cũng không thể tặng anh ta chút quà rẻ tiền, sẽ bị chê cười ạ.”
Trịnh Hồng: “Có cái gì đáng chê cười, chúng đều là chỉ là sinh viên thôi mà.”
Nữ sinh tóc ngắn: “Không đúng, chú đừng hung dữ với cháu, đây cũng không phải do cháu nói, đều do Trịnh Tâm tự nói, cô ấy nói ngày tổ chức tiệc sinh nhật ấy Hồ Tâm Nhi cũng có mặt, cô ấy không thể để Chu Minh mất mặt trước mặt cô ta.”
Trịnh Hồng: “Lại liên quan gì với Hồ Tâm Nhi?”
Nữ sinh tóc ngắn: “Mối quan hệ này rất phức tạp, Hồ Tâm Nhi và Chu Minh là thanh mai trúc mã, hai nhà họ rất giàu, từ nhỏ bố mẹ họ đã muốn để hai người bên nhau, nhưng tính cách Hồ Tâm Nhi rất mạnh mẽ, Chu Minh không thích cô ta.”
“Khi ấy trường học tổ chức tiệc tối chúc mừng tân sinh viên, Trịnh Tâm có tiết mục múa, lúc ấy mắt Chu Minh dán chặt vào, sau khi thăm dò được cách thức liên lạc của Trịnh Tâm, thì bắt đầu theo đuổi cô ấy.”
“Do vậy Hồ Tâm Nhi không vừa mắt Trịnh Tâm chỗ nào hết, còn rất nhiều lần gây phiền phức cho cô ấy.”
Nữ sinh tóc ngắn: “Trước đây cháu đã nghe cô ta nói, cô ta nói, tên của Trịnh Tâm rất giống với tên cô ta còn muốn cướp bạn trai của cô ta nữa, sau này cô ta sẽ dạy cho Trịnh Tâm một bài học không bao giờ quên, để cho Trịnh Tâm biết là không phải cái gì cô ấy cũng có thể muốn.”
Trong suốt quá trình Trịnh Tâm và Chu Minh yêu nhau, Hồ Tâm Nhi đều phá rối, nhưng lúc ấy Chu Minh vẫn đối xử rất tốt với Trịnh Tâm, cho đến khi...”
Trịnh Hồng cười khổ tiếp lời: “Cho đến khi có người up ảnh nóng của Tâm nhi lên trang chủ của trường học.”
Nữ sinh tóc ngắn: “Vâng ạ, chúng cháu cũng không ngờ Trịnh Tâm sẽ như vậy…”
Nữ sinh tóc ngắn nói đến đây thì chăm chú cẩn thận nhìn Trịnh Hồng: “Nhưng cháu cũng tin tưởng Trịnh Tâm không phải là loại người làm bậy như vậy, chắc chắn do bọn người cho vay nặng lãi kia ép cô ấy, bọn họ...”
Nữ sinh tóc ngắn còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này điện thoại di động của cô ấy vang lên, là bạn trai cô ấy đến ký túc xá tìm cô ấy.
Khi rời đi, nữ sinh tóc ngắn đã nói với Trịnh Hồng một câu: “Chú, cháu cho rằng chú lên đi điều tra Hồ Tâm Nhi, anh họ cô ta là người cho vay nặng lãi, không chừng... Nhưng, chú nhất định không được nói là cháu nói, nếu không cháu xong đời rồi!”
Bời vì câu nói này của nữ sinh tóc ngắn, Trịnh Hồng thật sự đi điều tra, mà kết quả làm cho ông ta đau đớn muốn chết.
Đúng là do cô ta, cái cô nữ sinh kia!
Cô ta tính toán dẫn dụ để Tâm nhi đi vay lãi, không những để cho chúng chụp ảnh khỏa thân của Tâm nhi, mà còn chuốc thuốc mê để cho bọn chúng cưỡng hiếp Tâm Nhi.
Con nhỏ độc ác này!
Lúc biết được chân tướng, Trịnh Hồng ngay lập tức báo cảnh sát, rõ ràng ông ta đã cung cấp chứng cứ, nhưng không đến hai hôm Hồ Tâm Nhi đã được thả ra ngoài, cảnh sát nói cho ông ta chứng cứ không đầy đủ.
Ông ta lại muốn dùng vũ khí hợp pháp để bảo vệ con gái mình, nhưng nhà bọn họ lại mời được luật sư lợi hại gấp bội, ông ta thua kiện.
Sau đó công việc của ông ta cũng gặp uy hiếp, ông chủ của ông ta cảnh cáo ông ta cẩn thận không cần gây rối với người không nên gây sự, nếu không thì công việc của ông ta sẽ không còn nữa.
Thậm chí Trịnh Hồng một lần còn bị tai nạn giao thông có chủ đích.
Thời gian qua nửa năm, ông ta bỏ cuộc, ông ta ngậm miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta không thể mất đi công việc, cũng như không thể mất đi tính mạng của mình, nếu không con gái ông ta không thể tiếp tục sống.
Nhưng là ông ta buông tha bọn họ, bọn họ lại không buông tha cho ông ta.
Trịnh Hồng không hiểu, rõ ràng họ là người bị hại, tại sao ngày tháng họ trải qua thật là thảm hại.
Cái con người độc ác Hồ Tâm Nhi kia lại biến thành thần tượng được mọi người săn đón, mà cô con gái hiền lành lương thiện của ông ta lại thần kinh không ổn định giống như con chuột trong xó nhà không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Người thì phú quý tiền đồ sáng chói, người thì mất hết danh dự toàn thân với vết thương chồng chất.
Thế giới này thực sự không hề có công bằng!
Cho dù như vậy, vẫn còn có người tìm phiền phức đến tận cửa, nói rằng không thể để Hồ Tâm Nhi lưu lại lịch sử đen tối sau này bị người khác lôi ra, cho nên phải bịt miệng.
Chính trong lúc này có một toán người khác đến tìm ông ta, là ông chủ KTV Tinh Đồ mà ông ta đã nói với Tần Kha.
Ông chủ KTV Tinh Đồ và nhà Hồ Tâm Nhi có ân oán, cụ thể là ân oán gì thì ông ta không biết, ông ta chỉ biết rằng hai người họ không muốn Hồ Tâm Nhi sống tốt.
Ông ta làm theo ông chủ KTV nói, bắt cóc Hồ Tâm Nhi, ông ta tưởng rằng chỉ là bắt cóc, không ngờ tới họ giết người, mà còn cuốn thêm vào một người đi đường vô tội.
Ông ta cảm thấy rất sợ hãi, nhưng đối diện với cái chết của Hồ Tâm Nhi và Chu Minh thì ông ta càng thấy thống khoái nhiều hơn, bọn chúng ức hiếp con gái ông ta, là đáng chết!
Giống như bây giờ…
Trịnh Hồng nhìn Tần Kha: “Bọn chúng hại chết con gái tôi, cho nên tôi cũng không để cho bọn chúng sống tốt.”
Tần Kha chau mày, cô cảm thấy vẫn còn có chỗ là lạ.
Tần Kha: “Liêu Nguyên Thậm chết chỉ có một người ra tay?”
Nhiệm vụ hệ thống yêu cầu cô tìm được hung thủ giết Liêu Nguyên Thậm, cho nên tìm hiểu rõ là ai giết rất quan trọng.
Trịnh Hồng: “Đúng vậy.”
Tần Kha: “Vậy Nhậm Noãn Noãn thì sao?”
Trịnh Hồng: “Cô ta phụ trách lừa Liêu Nguyên Thậm, để cậu ta không còn cảnh giác.”
Tần Kha: “Địa chỉ nhà Linh Cao ở đâu? Anh ta ở một mình phải không?”
Trịnh Hồng nói ra địa chỉ, khẳng định với Tần Kha, Linh Cao ở một mình.
Nhìn bóng lưng Tần Kha rời đi, Trịnh Hồng lộ ra nụ cười nhẹ.
Linh Cao không phải ở một mình, gã ở cùng với rất nhiều anh em, bao gồm cả gã trong mấy người đều là người to lớn thô lỗ, xuống tay độc ác, Tần Kha rơi vào tay bọn chúng không chết cũng phải thành tật.
Trịnh Hồng nghĩ thầm, không phải tôi muốn hại cô, là cô ép tôi, tôi phải bảo vệ Tâm nhi.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, Tần Kha không những không chết cũng không thành nửa tàn phế, mà còn bắt hết đám người đó.
Tần Kha không tin tưởng Trịnh Hồng, cho dù ông ta bị trói chặt rồi, cô vẫn không tin lời ông ta.
Cho nên cô không một mình đi tìm Linh Cao, trước tiên cô báo cảnh sát, báo chỗ ấy có người vi phạm hít chất cấm.
Không ngờ là bọn chúng đúng là đang hít thuốc phiện!
Như vậy không những đồng hồ đếm ngược giờ chết của Tần Kha dừng lại, được năm trăm đồng vàng, thậm chí còn được chú cảnh sát biểu dương khen thưởng hai nghìn tệ tiền tố giác.
Lúc ấy Tần Kha cảm thấy có một loại cảm giác không chân thực, là cảm xúc thần kỳ khi bạn không đoán trước được tương lai, giống như đang rất xui xẻo đột nhiên lại trúng được giải thưởng năm triệu tệ.
Nếu có thể xuyên không, thật muốn như xuyên về mấy tiếng đồng hồ trước, tự nói bản thân không cần vội vàng.
Một vị cảnh sát trung niên hiền từ nhìn Tần Kha.
Cảnh sát trung niên: “Cô gái nhỏ, cháu thật là có kiến thức pháp luật quá, đúng thật là đồng chí công dân tốt!”
Tần Kha: “… Chú khách khí rồi.”
Cảnh sát trung niên: “Không khách khí, không khách khí, Chúng tôi tìm bọn này rất lâu rồi, không tóm được đuôi của bọn chúng, may mà hôm nay có cháu báo cảnh sát để cho bọn chú bắt ngay tại trận.”
Tần Kha: “Ừm, là trùng hợp ạ.”
Cảnh sát trung niên: “Nói cái gì trùng hợp, vẫn ngại hả, cháu cái cô gái này nên được khen ngợi! Có đối tượng chưa? Trong cục của bọn chú có rất nhiều thanh niên độc thân, nếu cần thì chú giới thiệu cho cháu nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Kha nhìn người cảnh sát trước mắt, đầu óc có hơi xoay chuyển không kịp, không phải vừa rồi đang nói đến việc báo cảnh sát sao? Tại sao đề tài câu chuyện lại chuyển hướng kỳ lạ như thế.
Thấy cảnh sát trung niên vẫn đang tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ [nam thanh niên ưu tú] trọng Cục, Tần Kha vội vã ngăn lại: “Người các chú bắt được không những hít thuốc cấm mà còn giết người đấy.”
Cảnh sát trung niên: “Cái gì!”
Tần Kha: “Vừa rồi hoảng hốt cháu quên nói, ngày 14 tháng 11 tại công viên Giang Lâm phát hiện xác của một nam thanh niên, người chết là Liêu Nguyên Thậm, là Linh Cao giết, người chỉ đạo phía sau là ông chủ KTV Tinh Đồ.”
Ánh mắt của vị cảnh sát trung niên trầm xuống: “Sao cháu lại biết được?”
Tần Kha: “Vì cháu là người chứng kiến hiện trường giết người, hơn nữa cháu cũng là người trong tổ trọng án được một thời gian (nửa ngày) rồi.”
“Thì ra là thế.” Vị cảnh sát trung niên hiểu ra: “Thì ra là người của tổ trọng án, thảo nào.”
Tần Kha: “Không phải, cháu không phải, cháu....”
Vi cảnh sát trung niên không chờ cô nói hết: “Đây là thông tin quan trọng, bây giờ chú phải báo cho lãnh đạo cấp trên ngay lập tức, cô gái nhỏ cháu đợi chú ở đây một lúc, lát nữa chú quay lại tìm cháu.”
Tần Kha: “Ây.”
Tình hình gì đây, hình như ông ấy hiểu nhầm cô rồi, nhưng tại sao ông ấy lại vội vã thế không để cô nói cho xong chứ?
Tần Kha cầm hồng bao đứng ngoài cổng Cục cảnh sát, tinh thần hoảng hốt, không biết tại sao cảm thấy ngày hôm nay giống như giấc mơ, không có cảm giác chân thực. Sự việc cứ như thế kết thúc rồi sao? Cô không cần phải chết nữa?
Tần Kha đứng ngẩn một lúc lâu, nói với nữ cảnh sát bên trong nhờ cô ấy chuyển lời đến ông chú lúc nãy, là cô đi trước, cô chầm chậm bước ra ngoài, cô không muốn tiếp tục ở nơi này, muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng cô vừa bước ra khỏi cục cảnh sát thì bị một người gọi lại.
Là Vương Hạo.
Giống với chú cảnh sát vừa rồi, Vương Hạo cũng là người có tính cách vội vàng.
Vương Hạo: “Ai kia? Tần Kha!”
Tần Kha: “Hả?”
Vương Hạo: “Sao cô lại ở đây?”
Tần Kha “?” cô không nên ở chỗ này sao?
Vương Hạo: “Không đúng, máy ảnh của cô đâu?”
Lúc này Tần Kha có hơi ngây người, lên lên xuống xuống đột ngột làm phản ứng của cô có hơi trì độn, Vương Hạo hỏi gì cô trả lời nấy.
Tần Kha: “Trong ba lô của tôi.”
Vương Hạo: “Mau mau lấy ra đi, ở đường Hồ Tâm xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng ta mau đến hiện trường.”
Nghe đến đây, Tần Kha tỉnh táo rồi, cô không muốn lại chạy đến hiện trường vụ án nữa.
Tần Kha: “Vương Hạo tôi không thích hợp chụp ảnh hình sự, tôi đã nói với Triệu Lâm Uyên rồi, để cho anh ta nói với lãnh đạo đi, cho nên bây giờ tôi không đi hiện trường với anh đâu.”
Vương Hạo: “Hả? Nhưng tại sao tôi lại không biết chứ.”
Tần Kha: “Có thể đội trưởng của các anh vẫn chưa nói với anh chăng.”
Vương Hạo lắc đầu: “Được rồi, nếu cô không muốn đi thì về nhà nghỉ ngơi đi, nhìn cô có vẻ rất mệt mỏi, không sao, cho dù cô không làm việc này nữa thì lúc nào có thời gian cô đến đội chúng tôi chơi nhé, anh trai cho cô ăn dâu tây.”
Tần Kha mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn.
Nghĩ cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi rồi, Tần Kha cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Nhưng cũng chính lúc này hệ thống lần nữa giao nhiệm vụ mới.
【Vụ án giết người phố Hồ Tâm: Mời bạn trong vòng mười ngày tìm được hung thủ, hoàn thành nhiệm vụ thưởng năm trăm đồng vàng, thất bại sẽ chết.】
Tần Kha: Má!
Cái này, có phải do lỗi mạng không?
Vừa nãy Vương Hạo ở đây không tuyên bố, lúc này người đã đi mất rồi.
Hơn nữa nhiệm vụ trước vừa kết thúc không đến nửa giờ, đây là nhiệm vụ liên hoàn à?
Đến nhà máy sản xuất thì cũng phải nghỉ ngơi về đêm cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro