Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm

Nữ Thi Trong Ké...

Nhất Nhân Nguyên Lương

2024-08-20 05:10:08

Một ngày tháng 10, sáng sớm rất lạnh!

Tần Kha ngồi xổm ở góc tường quan sát đàn kiến chuyển nhà, đầu óc lại không biết chạy đến chỗ nào rồi.

Cô ở trong phòng tìm được năm trăm sáu mươi đồng, nhưng mà hai ngày nay cô mua vài đồ dùng lặt vặt, hiện tại chỉ còn lại ba trăm đồng.

Không chết tâm hoàn toàn, cô lục lọi thêm một lần nữa, không tìm ra bất kỳ đồ vật nào có giá trị, ngược lại xác nhận trong phòng đang đặt cái máy tính tính kia hoàn toàn là để trang trí, ngay cả mở máy lên cũng không mở được, không biết cầm đi bán cho bên thu mua sắt vụn có thể đổi được hai mươi đồng hay không?

Hiện tại là ngày 28 tháng 10, mỗi tháng vào mùng 5 chủ nhà sẽ đến thu tiền thuê nhà. Bạn có thể tưởng tượng được không, chính là cái chỗ ở tồi tàn này, trong căn phòng này thứ gì cũng không có, tiền thuê phòng một tháng cần một nghìn đồng, cái này cũng quá đen tối rồi!

Một nghìn đồng vẫn là giá thuê rẻ nhất ở khu vực gần đây, xa thì không nói, ngay tiểu khu Lâm Giang toà nhà mới được xây dựng lại cũng phải một nghìn rưỡi rồi.

Như thế vẫn chỉ là một tiểu khu ngay đến tài sản đều không có, tại sao tiền thuê nhà lại đắt như vậy chứ!

Tần Kha bây giờ không hề biết đất đai ở vịnh Ngự Thủy này là đất trung tâm trong thành phố, cho nên tiền thuê nhà sẽ cao gấp ba, bốn lần so với những nơi khác, cô thật thật lòng thật dạ hao tâm tổn trí với tiền thuê nhà.

Đồng thời nếu như có thể, thật ra cô không muốn tiếp tục sống ở đây nữa, phòng bên cạnh có người chết, nước cũng không thể uống, điều kiện không tốt như thế, lúc nào phải lo lắng có người từ gầm giường cô bò ra ngoài hay không.

Mỗi giấc ngủ đều cảm thấy tinh thần và sức lực kiệt quệ.

Cô phải nghĩ cách nội trong mấy ngày nay kiếm một khoản tiền, ít nhất phải được hai nghìn, ngoài việc chuyển nhà ra cô còn phải mua một số đồ dùng hàng ngày, ví dụ như áo lông, quần giữ nhiệt, quần áo giữ ấm bên trong hay những thứ tương tự.

Là một người thanh niên trưởng thành, từ rất sớm cô đã học được khi trời lạnh thì phải mặc quần áo giữ ấm, mùa đông ở thế giới này so với trong tưởng tượng của cô còn lạnh hơn. Buổi sáng hôm nay, khi ra khỏi cửa nghe thấy dự báo thời tiết ở phòng bên cạnh, tuần sau lại có đợt giảm nhiệt độ mạnh, nhiệt độ có khả năng sẽ giảm xuống còn âm 5 độ.

Trước khi chết Tần Kha vẫn luôn là người sinh ra và lớn lên ở miền nam, mùa đông ở miền nam nhiệt độ đều trên 0 độ, phần nhiều thời gian đều là mười mấy độ, thậm chí có nhiều khi chỉ buổi sáng và tối lạnh một chút, còn nhiệt độ buổi trưa đều gần như giống nhiệt độ mùa hè, hai mươi mấy độ.

Chỉ có lúc lạnh nhất, lạnh nhất mới giảm đến âm độ, mà thời tiết âm độ cực kỳ cực kỳ ít.

Dựa vào kinh nghiệm hàng ngày, khi nhiệt độ xuống âm độ, trên người Tần Kha ít nhất phải mặc bốn cái áo, một cái áo giữ ấm, một cái áo len mỏng, một cái áo len dệt kim lại cộng thêm một cái áo khoác. Quần cũng mặc hai tầng, một cái quần mặc bên ngoài cái quần giữ ấm, nếu như mặc váy vậy thì cái quần tất nhất định phải thêm lớp nhung cộng với giày nữa, mũ, khăn quàng và gang tay cũng phải đeo lên.

Thật ra cô có hơi sợ lạnh.

Mà hiện tại trong tủ quần áo của cô chỉ có hai bộ, đều rất mỏng, mỏng cỡ nào ư? Độ dày như đồng phục học sinh trường cấp hai vậy.

Tần Kha lại chuyển vào bên trong một chút, gió bên ngoài thổi đến chỗ cô rồi.

Trên mặt đất có một đàn kiến dài, đang bò về một hướng, có vài con chuồn chuồn bay là là qua trước mặt cô.

Là sắp mưa rồi phải không?

Tần Kha suy nghĩ qua bây giờ có cần đi tìm việc làm hay không, nhưng một là công việc mà lấy được tiền nhanh thì hình như cô không làm được, hai là với hình tượng của cô bây giờ không quá thích hợp để đi ra ngoài tìm việc, cũng không có nơi nào nhận cô.

Mặc dù từng dùng thuốc hồi phục của hệ thống, hiện tại vết thương của cô cũng đã khỏi nhưng dựa vào tốc độ bình thường thì vết thương của cô không thể khỏi nhanh như thế, cho nên trên người cô vẫn còn quấn không ít băng gạc.

Đương nhiên là những điều này đều không phải là trọng điểm, mà điểm quan trọng nhất là cô cảm thấy cô hiện tại không thể đặt hàng.

Hai ngày nay Tần Kha luôn luôn cảm thấy có người đang giám sát cô, nhưng khi quay người lại thì làm sao cũng tìm không thấy người, nhưng cô biết, đây tuyệt đối không phải là ảo giác.

Là người đàn ông cầm dao ở trong cống thoát nước phải không? Hay là cảnh sát nói, kẻ bắt cóc bị cô nhìn thấy mặt?

Không cần biết là người nào, bị bắt được chắc chắn không có kết cục nào tốt cả.

Tạo nghiệp mà, luôn có những kẻ ngu xuẩn muốn mưu hại cô.

Cô cần phải tăng hệ số an toàn của bản thân, vậy thì vấn đề lại vòng quay về, cô cần có tiền và đồng vàng.

Tìm ra hung thủ đã giết hại Triệu Hiểu Lan có thể lấy được năm trăm đồng vàng.

Năm trăm đồng vàng có thể để cô tự bảo vệ mình, nếu như vận dụng tốt không chừng vẫn còn có thể bắt được kẻ bắt cóc muốn giết cô, cho nên cô cần phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra được hung thủ giết hại Triệu Hiểu Lan.

Tần Kha ngoảnh mặt về phía ngã rẽ nhìn một cái, cái cảm giác bị nhìn trộm lại xuất hiện rồi.

Nhưng mà chỗ này là Cục hình sự, lá gan của gã chắc là không có to như vậy đi.

“Sao cô lại ở đây?”

Trên đỉnh đầu Tần Kha truyền đến một âm thanh ôn hoà.

Cô ngẩng đầu ngước lên, kinh ngạc nói: “Tôi đến tìm anh.”

Triệu Lâm Uyên: “Tìm tôi?”

Tần Kha gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Triệu Lâm Uyên: “Cô tìm tôi có việc gì không? Có manh mối mới sao? Hay là cô nhớ ra được gì rồi?”

Tần Kha thẳng thắn lắc đầu: “Không có.”

Triệu Lâm Uyên: “Vậy cô?”

Tần Kha: “Tôi đến tìm anh là muốn mượn tiền.”

Triệu Lâm Uyên trầm mặc quỷ dị một giây, ngược lại từ trước đến nay anh chưa từng gặp qua người nào mượn tiền lại vui đến như vậy.

Triệu Lâm Uyên nghĩ nghĩ từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ: “Đây là thẻ trước đây đã làm, bên trong chỉ có mười vạn, cô cầm lấy trước dùng đi.”

Sự trầm mặc này lại đổi thành Tần Kha.

Đợi một chút, số tiền mười vạn kia nói cho là cho sao? Anh không hỏi tôi mượn tiền làm cái gì, bao giờ thì trả lại sao? Là mười vạn phải không? Hay là anh ấy nói là mười đồng, cô có nghe nhầm không?

Thế giới này lương của cảnh sát cao như vậy ư? Mười vạn nói cho là cho, không cần suy xét một chút sao?

Chú cảnh sát à, bằng không chú vẫn là suy nghĩ một chút đi.

Nhìn thấy Tần Kha không có nói chuyện, Triệu Lâm Uyên nghĩ rằng số này vẫn chưa đủ, anh lấy ra một cái thẻ khác: “Cái này là tôi vẫn hay dùng, nếu như không đủ nữa…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đợi một chút.” Tần Kha không đợi Triệu Lâm Uyên nói xong liền cắt ngang anh: “Cái thẻ trên tay anh đặt lại vào trong, không cần mang ra nữa.”

Triệu Lâm Uyên: “?”

Tần Kha: “ Cảnh sát Triệu, anh cũng không hỏi một chút xem tôi mượn tiền dùng để làm gì à?”

Triệu Lâm Uyên ôn hoà cười cười: “Cô đã tìm tôi mượn tiền, vậy thì nhất định có nguyên nhân của cô, nếu cô không nói tôi sẽ không hỏi nữa.”

Vào thời khắc này, mặc dù thời tiết hôm nay âm u, nhưng Tần Kha lại cảm giác có một luồng ánh sáng màu vàng từ đằng sau Triệu Lâm Uyên vươn lên.

Đây là ứng cử viên cho người chồng hoàn hảo, ngốc nghếch, nhiều tiền lại còn đẹp trai ư?

Tần Kha: “Cảnh sát Triệu, xin gả!”

Triệu Lâm Uyên: “Hả?”

Tần Kha: “Không phải, tôi nói sai rồi, tôi là muốn hỏi anh đã tải ứng dụng chống lừa đảo chưa?”

Triệu Lâm Uyên bắt đầu nghĩ lại có phải bản thân lớn tuổi rồi không theo kịp đề tài của lớp trẻ không, nói: “Cái gì mà ứng dụng chống lừa đảo?”

Tần Kha: “Chính là một phần mềm tuyên truyền chống lại thủ đoạn lừa đảo để ngăn ngừa dân chúng bị lừa dối.”

Triệu Lâm Uyên: “Trước mắt Cục cảnh sát không có phần mềm như vậy, kiến nghị của cô rất hay, phần mềm như thế thật ra có thể nâng cao khả năng chống lừa đảo cho người dân.”

Mặc dù người đã không còn trên tổ quốc nữa, nhưng linh hồn của Tần Kha vẫn là người kế tục xã hội chủ nghĩa vĩ đại, vì thế cô tích cực tuyên truyền ứng dụng chống lừa đảo: “Đúng vậy, thực sự rất dễ sử dụng, ngày trước tôi có nhìn thấy người khác dùng ứng dụng này, nó có thể dùng điện thoại của người sử dụng kiểm tra nội dung khả nghi, nếu nhận dạng có khả nghi, nó sẽ chủ động cảnh báo với người dùng.”

Triệu Lâm Uyên: “Không tệ đấy.”

Tần Kha: “Cảnh sát Triệu, tôi cảm thấy anh là một cảnh sát cũng cần phải có ý thức về chống lừa đảo này, không phải cảm thấy mình là cảnh sát rồi thì không có ai dám lừa anh, trước khi cho người khác mượn tiền phải nhớ hỏi rõ ràng họ muốn làm gì mà dùng đến tiền, bao lâu thì có thể trả lại.”

Triệu Lâm Uyên có chút dở khóc dở cười, từ trước đến nay đều là họ phổ biến pháp luật cho dân chúng, không nghĩ đến có ngày hôm nay, vậy mà bị một cô gái hai mươi tuổi đầu dạy dỗ phải có ý thức phòng tránh.

Tần Kha trả lại cái thẻ mà Triệu Lâm Uyên vừa mới đưa cho cô cho anh, đồng thời chủ động nói rõ nguyên nhân bản thân mượn tiền: “Tôi chỉ cần mượn hai nghìn đồng là đủ rồi, bởi vì tôi muốn mua một cái điện thoại, điện thoại ngày trước không biết ở chỗ nào rồi, có thể là trong lúc bị bắt cóc rơi mất rồi, sau này nếu bắt được bọn bắt cóc tống tiền tôi có thể yêu cầu họ đền điện thoại cho tôi không?”

“Sau đấy, tôi muốn mua một số đồ dùng hàng ngày và quần áo, mùa đông rồi thời tiết rất lạnh, tôi sắp chết cóng trong mấy ngày tháng mười này rồi.”

Tần Kha: “Đợi vết thương của tôi khỏi rồi tôi sẽ đi tìm việc làm, trong vòng một tháng tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”

Tần Kha nghiêm túc nhìn Triệu Lâm Uyên: “Cho nên cảnh sát Triệu, anh có thể cho tôi mượn hai nghìn không?”

Triệu Lâm Uyên: “Có thể.”

Tần Kha kích động cầm lấy tay Triệu Lâm Uyên: “Cảm ơn anh, cảnh sát Triệu anh thật là một người tốt!”

Triệu Lâm Uyên không nhịn được cười: “Không có gì, vì nhân dân phục vụ.”

Triệu Lâm Uyên: “Vậy thì cô đợi một chút nhé, trên người tôi không có nhiều tiền mặt như thế, đợi chút nữa đi rút tiền cho cô có được không?”

Tần Kha: “Tôi không vội, cảnh sát Triệu anh phải đi đâu vậy?”

Nói đến cái này, biểu tình của Triệu Lâm Uyên nghiêm túc lại: “Hôm qua đầu mối cô cung cấp, chúng tôi đã xem qua tư liệu, phát hiện xác thực thực sự có loại khả năng mà cô nói, cho nên bây giờ tôi cần đi một chuyến đến trường cấp hai thôn Đức tìm hiểu tình hình.”

Trường cấp hai thôn Đức? Nghe đến cái này đôi mắt Tần Kha nhất thời sáng lên.

Tìm hiểu tình hình tốt quá rồi, tìm hiểu rõ tình hình rồi, có thể nhanh chóng bắt được hung thủ, vụ án phá được rồi, cô có thể có năm trăm đồng vàng, không phải còn nghèo nữa.

Tần Kha: “Tôi có thể cùng đi với anh không?”

Triệu Lâm Uyên không biết làm sao: “Không thể được, đây không phải là chuyện đùa, tôi là đi điều tra án.”

Tần Kha: “Đúng vậy, cảnh sát Triệu, tôi biết rõ tính quan trọng của chuyện này, cho nên anh có thể mang tôi đi cùng không? Không chừng tôi có thể giúp được anh.”

Triệu Lâm Uyên: “Tần Kha, điều tra án chuyện này cứ giao cho cảnh sát làm, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho người dân, cô không cần cảm thấy lo lắng, chúng tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất bắt được hung thủ.”

Tần Kha: “Tôi hiểu rõ, tôi cực kỳ tin tưởng cảnh sát, cho nên tôi có thể cùng đi với anh không?”

Triệu Lâm Uyên bóp trán, anh cảm thấy cô hoàn toàn không nghe hiểu.

Tần Kha nhíu mày nghiêm túc nói: “Tôi không hề cố tình gây sự, cảnh sát Triệu, tôi là người may mắn sống sót ở vụ án bắt cóc, bên cảnh sát sẽ bảo vệ sự an toàn cho tôi, đúng không?”

Triệu Lâm Uyên: “Đó là đương nhiên, nhưng mà cô không thể đi cùng tôi.”

Tần Kha: “Nhưng mà tôi chỉ tin tưởng anh.”

Lời nói thẳng thắn của Tần Kha làm Triệu Lâm Uyên thất thần một chút.

Tần Kha: “Tôi mất trí rồi, khi ở trong đường ống thoát nước, tôi có lúc cảm thấy bản thân mình sẽ chết ở trong đó, trước khi cảnh sát đến, tôi đã tỉnh dậy được một lúc, tôi tỉnh dậy ở dưới thi thể bọn họ.”

“Không sai, khi tỉnh dậy tôi bị đè bên dưới hai cỗ thi thể, đây có lẽ là nguyên nhân tôi sống được, bọn bắt cóc nghĩ rằng tôi đã chết rồi, tôi vật lộn tiến về phía trước, bắt gặp một con chó điên, tôi đã giết chết nó…”

Tần Kha trầm mặc một lúc: “Trên người, trên tay đều là máu, nhớp nháp bẩn thỉu, có cả máu của tôi cũng có cả máu của con chó kia, vừa mới bắt đầu thì nóng, sau đó là trở lạnh, tiếp đó tôi tiếp tục đi về phía trước , nhìn thấy một người đang cầm một cái dao, gã đã nhìn thấy tôi.”

Mặc dù Tần Kha miêu tả cực kỳ bình đạm, nhưng mà Triệu Lâm Uyên biết đó là một hoàn cảnh mạo hiểm như thế nào.

Ngay tại đó, thời gian đó người trong tay đang cầm dao chỉ có kẻ bắt cóc.

Gã sẽ giết chết cô.

Tần Kha cười cười: “Nhưng mà gã đã không kịp, các anh đã xuất hiện rồi, tôi đã sống sót.”

“Cho nên, tôi rất trân trọng sinh mệnh hiện tại, tôi không muốn chết.” Tần Kha nghiêm túc nói.

Cô không muốn chết, càng không muốn bởi vì lí do không rõ ra sao bị những kẻ bắt cóc, tội phạm giết người hành hạ đến chết, cô muốn sống, không cần biết lúc bắt đầu có nhiều khó khăn thế nào, cô đều muốn sống.

Triệu Lâm Uyên muốn nói gì đó, nhưng mà Tần Kha đã ngăn anh lại: “Cảnh sát Triệu, anh nghe tôi nói xong đã. Tôi muốn đi cùng anh, một mặt là vì người chết Triệu Hiểu Lan là hàng xóm của tôi, mặc dù tôi mất trí rồi nhưng mà một số ký ức vụn vặt vẫn có, biết đâu tôi có thể giúp anh được cái gì đó.”

“Còn một mặt nữa đó là….” Tần Kha chuẩn bị một chút rồi nói: “Tôi không muốn tiếp tục ngây ngốc ở đó nữa, không phải vì bên cạnh là hiện trường vụ án mà là có người đang theo dõi tôi, nhìn trộm tôi, cho dù tôi đang ngủ, cái ánh mắt đó cũng như hình với bóng, buổi sáng hôm nay, tôi từ tiểu khu Lâm Giang đi thẳng đến Cục hình sự điều tra, gã vẫn luôn đi theo tôi, tôi không tìm thấy người nhưng tôi biết gã ở đó.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Kha: “Cho nên tôi có thể đi cùng anh không?”

Cuối cùng Triệu Lâm Uyên cũng thỏa hiệp, nhưng anh vẫn dựa vào quy định mà nói với Tần Kha không ít việc cần chú ý, như vậy hai người bước đi về phía lộ trình đến trường cấp hai thôn Đức.

Trường cấp hai thôn Đức nằm trong thị trấn Song Vân, mà thị trấn Song Vân nằm ở khu vực phía nam thành phố Quy Viễn, cũng là một trong sáu ngọn núi lớn nổi tiếng của thành phố Quy Viễn.

Vì là đỉnh núi vậy thì lộ trình chắc chắn là không ngắn, từ Cục hình sự xuất phát, dọc theo đường đi không ngừng đi qua con đường quanh co, cảm nhận được mười tám vạn đường núi, sau khi trải qua hai giờ đồng hồ, rốt cuộc họ cũng đến được trường cấp hai thôn Đức.

Mặc dù là trường học nằm ở khu vực trên núi, nhưng mà từ cổng nhìn lên trên, nhìn từ bên ngoài vào, nó và các trường học bình thường khác không hề có gì là khác biệt, cổng trường rất mới, con đường xi măng nhìn có vẻ cũng là mấy năm gần đây được làm mới.

Triệu Lâm Uyên: “Đến rồi!”

Hai người đi xuống xe, sau khi Triệu Lâm Uyên lấy ra thẻ chứng nhận cảnh sát cho bảo vệ xem, hai người đi vào khuôn viên trường.

Trường học chiếm diện tích một vùng không nhỏ, khi hai người đi vào vừa đúng lúc học sinh tan học tiết thứ hai, luôn luôn có vài học sinh tò mò mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Triệu Lâm Uyên phớt lờ những lời xì xào bàn tán của học sinh xung quanh, mục đích rõ ràng tiến về phía trước.

Tần Kha lại cảm thấy có chút kỳ quái: “Cảnh sát Triệu, anh đã từng đến chỗ này rồi à?”

Triệu Lâm Uyên: “Chưa từng.”

Tần Kha: “Vậy sao anh lại biết phải đi về phía này vậy?”

Triệu Lâm Uyên: “Vừa rồi ở cổng trường có bản đồ.”

Cổng trường có bản đồ?

Khi họ vừa mới đi qua chỗ đó không có dừng lại chút nào, thời gian không đến ba giây có thể xem được bản đồ.

Như vậy đã ghi nhớ lại rồi à?

Triệu Lâm Uyên dừng bước trước một tòa nhà khoa học cao năm tầng, hai người đi đến cầu thang, đến phòng hiệu trưởng ở tầng ba.

Phòng hiệu trưởng cửa khép hờ một nửa, Triệu Lâm Uyên gõ cửa.

Bên trong truyền đến một giọng đàn ông có lực: “Mời vào.”

Trên sô pha của phòng hiệu trưởng, một người đàn ông trung niên mặc tây trang, thắt cà vạt màu vàng, đeo kính gọng vàng đang uống trà nhìn thấy hai người đi vào thì ngẩn ra một chút.

Người đàn ông trung niên: “Hai người là?”

Triệu Lâm Uyên lấy thẻ chứng nhận nói ra: “Tổ trọng án Cục hình sự thành phố Quy Viễn, Triệu Lâm Uyên. Chúng tôi có vụ án cần các vị phối hợp điều tra.”

Nghe được lời của Triệu Lâm Uyên, người đàn ông rất kinh ngạc, động tác trên tay có chút không vững, nước trong cốc trà đều tràn ra ngoài không ít.

Người đàn ông trung niên: “Tổ, tổ trọng án? Cảnh sát sao lại đến trường học của chúng tôi vậy?”

Triệu Lâm Uyên: “Ông là hiệu trưởng trường này?”

Người đàn ông trung niên: “Đúng vậy.”

Triệu Lâm Uyên: “ Xưng hô thế nào?”

Người đàn ông trung niên có chút bất an: “Tôi họ Lý, cậu cảnh sát, trường học chúng tôi vẫn luôn trật tự tốt, hàng năm đều là trường học văn minh, từ trước đến nay không có xảy ra chuyện gì, là học sinh trường chúng tôi xảy ra chuyện gì? Hay là giáo viên?”

Triệu Lâm Uyên: “Hiệu trưởng Lý không cần căng thẳng, không phải quý trường học xảy ra vấn đề gì, chúng tôi đến chủ yếu là muốn tìm hiểu một học sinh đã tốt nghiệp từ trường học của các vị, điểm này trước khi tôi đến đã cùng giáo viên của trường học các vị liên hệ qua rồi.”

Biểu tình của hiệu trưởng Lý có chút phức tạp: “Liên hệ qua rồi? Tại sao không có người nào thông báo cho tôi?”

Nói rồi ông gọi điện thoại, ngữ khí không tính là quá tốt, lạnh lùng gọi người đầu dây bên kia điện thoại đến đây.

Triệu Lâm Uyên lấy tấm ảnh của Triệu Hiểu Lan ra đi thẳng vào vấn đề: “Hiệu trưởng Lý, người này ông quen không?”

Hiệu trưởng Lý: “Không quen.”

Triệu Lâm Uyên: “Tên cô ấy là Triệu Hiểu Lan, mười lăm năm trước học tại trường trường cấp hai thôn Đức.”

Hiệu trưởng Lý không nói lên lời rồi: “Không phải, học sinh mười lăm năm trước, cái này ai có thể quen chứ, học sinh nhiều như vậy, mà tôi hai năm trước mới điều đến đây làm hiệu trưởng, những chuyện trước đây tôi cũng không hiểu rõ lắm.”

Lý Đức là người có dã tâm, từ khi tốt nghiệp đến khi tiến vào trường công làm giáo viên, khác với nguyện vọng của các giáo viên bình thường khác là một lòng dạy học tốt, ông ta không muốn khổ cực chỉ làm một giáo viên, ông ta muốn làm lãnh đạo, làm lãnh đạo dễ chịu bao nhiêu, ngày ngày được ăn uống ngon, nữ giáo viên cũng đều phải nói những lời tốt đẹp để lấy lòng, cũng không cần phải làm gì, mọi chuyện đều để giáo viên làm, công lao đều có thể thuộc về mình.

Thật là quá thoải mái rồi. Vì mục tiêu này, Lý Đức đã nỗ lực học tập nghiên cứu, cuối cùng ông ta cũng lên làm hiệu trưởng. Nhưng mà sau khi ngồi lên vị trí hiệu trưởng, lòng tham của ông ta ngày một lớn dần, những thứ trước kia đã không thể thoả mãn được ông ta, ông ta muốn nhiều hơn.

Kết quả một lần làm hỏng việc, bị điều đến vùng núi làm hiệu trưởng. Sau khi bị điều đến đây, Lý Đức cực kỳ bất mãn, cái thị trấn nhỏ bé này không có béo bở gì, các giáo viên cũ ở đây ngày ngày đối chọi với ông ta, không hề để ông ta vào trong mắt chút nào.

Giống như hôm nay có người của Cục hình sự đến, cũng không có ai đến thông báo cho ông ta, các người thật là muốn làm phản rồi.

Trong mắt của Lý Đức xẹt qua một tia tàn khốc, qua một thời gian nữa ông ta sẽ tìm cơ hội để đuổi mấy người kia đi.

Triệu Lâm Uyên: “Không quen cũng không sao, phối hợp với chúng tôi đưa ra thông tin học tịch của Triệu Hiểu Lan là được rồi.”

Lý Đức: “Tôi làm hiệu trưởng, về học tịch tôi không phụ trách, đợi lát nữa tôi để giáo viên khác đưa các vị đi điều tra.”

Lời vừa mới dứt, có một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy màu tro từ bên ngoài đi vào.

Lý Đức: “Ồ, người đến rồi. Đây làm giáo viên chủ nhiệm hướng dẫn của trường chúng tôi, muốn điều tra cái gì nói với cô ta là được rồi.”

Nói xong hiệu trưởng Lý đối mặt với nữ giáo viên trung niên nói: “Hai vị này là cảnh sát từ thành phố đến, nói là muốn điều tra một học sinh từ mười lăm năm trước đã học ở đây, cô dẫn bọn họ đi đi.”

Mười lăm năm trước?

Vậy khi đó không phải là năm 2006 sao?

Nữ giáo viên trung niên hình như nhớ đến cái gì đó, vốn dĩ sắc mặt đã không tốt lại càng thêm trắng bệch hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm

Số ký tự: 0