Sinh Tồn Trong Thế Giới Nguy Hiểm
Nữ Thi Trong Ké...
Nhất Nhân Nguyên Lương
2024-08-20 05:10:08
Trong lòng mỗi người đều có một vực sâu mà không ai có thể thăm dò, bên trong ẩn chứa một vài thứ tối tăm mù mịt mà không thể nói cho người khác biết, không thể nói ra, vĩnh viễn chỉ có thể một mình âm thầm nếm trải, cảm thụ.
Vương Vân Anh luôn nhớ tới mùa đông năm 2006. Mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ, trời rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Mấy năm gần đây xã hội phát triển rất nhanh, so với mười năm trước tựa hồ là một thế giới khác. Trước đây mười ngày nửa tháng mới đi đến nơi, bây giờ chỉ cần nửa ngày đã đến nơi. Đôi khi bà ấy cảm thấy không quá quen với xã hội có nhịp sống nhanh như vậy, giống như việc bà ấy hoàn toàn không thể hiểu được những cuộc hoan lạc kiếm tìm sự mới lạ trên mạng.
Nhưng Internet cũng có điểm tốt, nó mở rộng việc học, miễn là bạn muốn học, bạn có thể tìm thấy nội dung mình muốn học.
Vương Vân Anh nhớ đã từng nhìn thấy một câu như vậy trên mạng. Câu này viết rất hay, nói rằng trẻ con không bao giờ sợ lớn lên, chỉ có người lớn mới sợ già đi.
Đúng vậy, một đứa trẻ làm sao có thể sợ lớn lên? Chúng hoạt bát và tràn đầy sức sống, ham học hỏi, khi lớn lên, thầy cô và cha mẹ sẽ không thì thầm vào tai chúng rằng phải chăm chỉ học tập, cảnh cáo chúng không được đọc sách ngoại khóa, không được chơi điện thoại, không được làm điều này, không được làm điều kia. Khi bạn trưởng thành, bạn có thể làm chủ cuộc sống của chính mình, làm những gì bạn muốn và có đủ mạnh mẽ để không bị người khác làm tổn thương.
Nhưng không giống như những đứa trẻ này, cô bắt đầu sợ già đi. Mỗi khi vào lớp, nhìn những đứa trẻ phía dưới, cô lại nghĩ đến lớp học trò đầu tiên mà mình đã dạy dỗ hơn mười năm trước.
Mười lăm năm trước, bà ấy vừa tốt nghiệp sư phạm trở về dạy học, nói thật là rất vẻ vang. Sinh viên đại học chục năm trước đâu giống như bây giờ, chỉ cần đưa tiền là có được bằng tốt nghiệp đại học.Vào thời điểm đó, thị trấn của bà ấy không có nhiều cô gái học đại học.
Điều kiện gia đình của Vương Vân Anh rất tốt, bố mẹ bà ấy có học thức, không trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ điều kiện học tập của bản thân đã tốt hơn nhiều so với những người xung quanh, nên nhiều năm nay cô luôn yên bình mà sống tốt. Vẫn chưa tốt nghiệp nhưng cha mẹ đã tìm sẵn cho cô một công việc ổn định đó là trở về thị trấn Song Vân dạy học.
Từng đến một thành phố lớn để khám phá thế giới nên Vương Vân Anh có chút coi thường trường học và trẻ em ở đây. bà ấy luôn cảm thấy chúng không thông minh bằng trẻ em thành phố, nhưng bà ấy vẫn phải làm theo yêu cầu của cha mẹ.
bà ấy đến trường trung học cấp hai thôn Đức, nơi bắt đầu sự nghiệp giảng dạy của bà ấy cũng là nơi có lớp học sinh đầu tiên của mình.
Học sinh cấp hai năm hai là thời điểm nhân cách dậy thì và nổi loạn.
Vương Vân Anh khi đó còn quá trẻ, không biết giáo dục học sinh. Vì để giữ vững uy nghiêm của giáo viên, bà ấy thường nghiêm mặt yên lặng nhìn bọn trẻ.
Lớp nào cũng có học sinh giỏi, học sinh kém, thầy cô nào cũng sẽ có học trò cưng của mình.
Tất nhiên bà ấy cũng có. bà ấy thích những học sinh có thành tích tốt, điểm tốt, mặc quần áo sạch sẽ hàng ngày. Nhưng đối với một số học sinh quần áo bẩn thỉu, thân thể bụi bặm, cơ thể có mùi hôi, thành tích không tốt và ngay cả những học sinh không thể trả lời được câu hỏi của giáo viên thì bà ấy lại không thích lắm.
Âu Tử Cường là một trong những học sinh mà bà ấy không thích.
Trước khi việc này xảy ra, thực ra Vương Vân Anh cũng không để ý nhiều đến cậu ta, chỉ biết cậu ta là một cậu bé nhút nhát, nhát gan xuất thân từ một gia đình nghèo khó.
Không ai có thể tưởng tượng rằng cậu ta sẽ làm ra chuyện như vậy.
Sau khi sự việc đó xảy ra, một số giáo viên đã đến an ủi bà ấy, thay nhau cảm khái rằng nó chỉ đơn giản giống như một con ác quỷ. Bản chất con người vốn là xấu xa, vì vậy khuyên bà ấy đừng quá để bụng mà chỉ cần dạy dỗ tốt những học sinh khác là được rồi.
Nhưng Vương Vân Anh tự biết rằng việc mà Âu Tử Cường làm ra bản thân bà ấy cũng phải chịu trách nhiệm.
Cậu ta cũng từng nhờ bà ấy giúp.
Bị các bạn học khác bắt nạt, thì sẽ ôm tâm trạng gì đến cầu cứu cô giáo?
Khi đó bản thân đã trả lời thế nào?
Vương Vân Anh nghĩ lại. bà ấy hình như đã nói tại sao các bạn chỉ bắt nạt em mà không phải người khác, hãy nghĩ xem bản thân em có vấn đề gì không? Em không vấn đề gì thì tại sao lại bị bắt nạt?
Một lần khác, Âu Tử Cường nói rằng bài kiểm tra của cậu ta đã bị các bạn ngồi bàn đầu giật và xé nát nên cậu ta đã không hoàn thành bài tập về nhà. Nhưng lúc đó bà ấy chỉ cảm thấy cậu ta đang bao biện vì không hoàn thành bài tập nên tìm lý do. bà ấy căn bản không đi kiểm tra xem sự việc đúng sự thật hay không mà đã khắt khe nói rằng nếu không muốn làm thì không cần làm nữa.
Có thể lúc đó bà ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là giữa đám trẻ con cãi nhau mà thôi, không cần phải đem ra bàn tán. Nếu để các giáo viên khác biết được, họ còn sẽ cho rằng đó là do bà ấy không đủ năng lực đứng lớp nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Khi đó bà ấy còn quá trẻ, chỉ tập trung muốn lập chút thành tích cho người khác xem. Chỉ có những học sinh ưu tú mới đáng để ý tới, còn những chuyện này chỉ là rắc rối nhỏ, nên để bọn chúng tự giải quyết là được rồi.
Vì vậy, bà ấy cũng không không thèm quản mấy chuyện này.
Ngày đông hôm đó rất lạnh. Khi Âu Tử Cường bị cảnh sát bắt đi, bà ấy nhìn bóng lưng cậu ta.
Thời khắc ấy bà ấy bắt đầu hối hận vì nó chỉ là một đứa trẻ.
Nếu cậu ta làm như vậy vì bị bạo lực học đường, thì bà ấy cũng là một phần của bạo lực bởi khi đó bà ấy là giáo viên mà lại giương mắt làm ngơ trước chuyện lớn như vậy.
Nhiều năm vậy rồi nhưng Vương Vân Anh chưa bao giờ quên những gì bà ấy đã nói và làm khi đó. Bà ấy vô cùng hối hận vì vậy đối với tất cả những thế hệ học sinh về sau bà ấy đều rất nghiêm khắc. Bà ấy muốn ngăn chặn triệt để những chuyện như vậy tái diễn.
Bây giờ bà ấy đã là một giáo viên tốt.
Đúng vậy, một giáo viên tốt.
"Cô giáo Vương? Cô giáo Vương?" Âm thanh ở hiện tại đánh thức bà khỏi hồi ức.
Vương Vân Anh nhếch nhếch khóe miệng, cố tỏ ra vui vẻ, nhưng điều này chỉ khiến sắc mặt bà ấy thêm cứng đờ.
Biểu cảm này của Vương Vân Anh, đừng nói đến Triệu Lâm Uyên và Tần Kha, ngay cả hiệu trưởng Lý cũng đều nhìn ra được có điều gì đó không ổn.
Hiệu trưởng Lý: "Vân Anh, có chuyện gì vậy? Tại sao cô lại có biểu cảm như vậy? Trong này có chuyện mà tôi không biết sao?"
Vương Vân Anh giải thích: "Không, chỉ là hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe."
Hiệu trưởng Lý: "Vậy à, thế thì cô về nghỉ ngơi sớm đi. Công việc ở trường nhiều vô kể, hiện tại hai đứa con của cô cũng đều đi học, áp lực cũng khá lớn. Nếu đảm đương không xuể thì có thể đề bạt một người lên để cùng cô quản lý. Tôi thấy tiểu Hổ cũng khá tốt đấy."
Tiểu Hổ mà hiệu trưởng Lý nói là họ hàng xa của bà ấy, người đến cả chứng chỉ sư phạm cũng không có, các lớp học của anh ta thậm chí còn tồi tệ hơn.
Vương Vân Anh cười: “Được, hiệu trưởng, vậy tôi dẫn hai vị này đi kiểm tra hồ sơ học sinh trước.”
Nói xong bà ấy đi ra ngoài trước.
Tần Kha đối với cách cư xử của nữ giáo viên với hiệu trưởng có chút kỳ quái. Cô giáo kia tựa hồ cũng không quá tôn trọng hiệu trưởng.
Tại sao vậy?
Vương Vân Anh nhanh chóng đưa họ đến phòng lưu trữ ở tầng bốn và hỏi một cách công thức: "Cậu muốn kiểm tra hồ sơ của học sinh nào?"
Tần Kha đang định nói, nhưng đã bị Triệu Lâm Uyên ngăn lại.
Triệu Lâm Uyên: "Cô Vương, cô nghĩ chúng tôi đến đây để kiểm tra thông tin của ai?"
Vương Vân Anh thở dài, gõ tên của Âu Tử Cường vào thanh tìm kiếm: "Hồ sơ của cậu ta đây. Mấy năm nay đều sẽ có phóng viên, cảnh sát đến đây để điều tra thông tin của cậu ta. Người cũng đã chết mười lăm năm rồi, bây giờ nghiên cứu lý do tại sao cậu ta lại giết người thì có ích gì, người chết cũng không thể sống lại được.”
Âu Tử Cường? Người này là ai?
Tần Kha có chút nghi hoặc. Nhưng suy nghĩ một chút liền hiểu ra là tên của hung thủ trong vụ án giết người mười lăm năm trước.
Triệu Lâm Uyên: "Các phóng viên và cảnh sát đến đều sẽ hỏi gì?"
Vương Vân Anh: "Hỏi cái gì? Cái gì cũng hỏi. Hỏi cậu ta học ở trường thế nào? Cậu ta có khuynh hướng bạo lực từ khi còn nhỏ, hay có phải tinh thần không được bình thường? Rồi hỏi những học sinh từng tiếp xúc với cậu ta cảm thấy thế nào sau khi biết chuyện này?"
Triệu Lâm Uyên: "Cô đã trả lời như thế nào?"
Vương Vân Anh trùng mắt xuống: "Chuyện như thế nào thì tôi trả lời như thế đó. Đó là một đứa trẻ nhút nhát, không ai nghĩ đến nó sẽ làm một việc như vậy. Cũng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, những chuyện đó tôi gần như đã quên, cũng chẳng có gì để nói."
Bà ấy đang nói dối, Tần Kha thầm nghĩ. Những gì bà ấy nói không giống với những gì thể hiện trong mắt bà ấy.
Triệu Lâm Uyên: "Âu Tử Cường vốn là học sinh của cô?"
Vương Vân Anh im lặng một lúc: "Đúng vậy."
Lúc Vương Vân Anh nghĩ rằng Triệu Lâm Uyên sẽ tiếp tục hỏi, anh lại nói: "Lần này chúng tôi không đến đây để điều tra Âu Tử Cường. Triệu Hiểu Lan, học sinh này cô còn ấn tượng gì không?"
Triệu Lâm Uyên vừa nói vừa lấy ra tấm ảnh của Triệu Hiểu Lan.
Vương Vân Anh cầm bức ảnh và nhìn nó cẩn thận: "Cô gái này? Tôi không có ấn tượng gì. Đợi một chút, tôi kiểm tra một chút hồ sơ học sinh của cô ấy."
Rất nhanh, Vương Vân Anh đã lấy ra hồ sơ học sinh của Triệu Hiểu Lan: "Cô ấy là học sinh lớp ba. Tôi chưa từng dạy học sinh này nên không có ấn tượng."
Triệu Lâm Uyên: "Cô ấy với Âu Tử Cường có quen nhau không?"
Vương Vân Anh: "Cái này tôi cũng không biết."
Triệu Lâm Uyên: “Giáo viên dạy Triệu Hiểu Lan khi ấy vẫn còn ở trường chứ? Cô có thể mời người ấy qua đây một chút không? "
“Để tôi xem qua." Vương Vân Anh lật qua sổ sách của trường: “Giáo viên chủ nhiệm lớp ba hồi đó hình như là cô Đổng, để tôi hỏi thử cô ấy.”
Vương Vân Anh đi ra ngoài gọi điện thoại. Khoảng mười phút sau, một giáo viên nữ trung niên để tóc ngắn và mặc thường phục bước đến.
Vương Vân Anh: "Cô Đổng, hai vị này là từ cục điều tra hình sự của thành phố. Họ nói muốn đến trường chúng ta để tìm hiểu tình hình. Lớp năm và lớp ba năm hai là cô dạy phải không? Họ muốn để hiểu rõ hơn về bạn học Triệu Hiểu Lan."
Vương Vân Anh vừa nói vừa đưa cho Đổng Nhạc bức ảnh vừa nãy Triệu Lâm Uyên đưa cho bà ấy.
Đổng Nhạc nhận bức ảnh và nhìn kỹ nó: "Có hơi quen. Tôi đã dạy học sinh này. cô ấy bị làm sao à? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
Triệu Lâm Uyên: "Cô ấy chết rồi."
Đổng Nhạc kinh ngạc: "Chết rồi? Chết thế nào?"
Triệu Lâm Uyên: "Đúng vậy, chúng tôi nghi ngờ rằng cái chết của cô ấy có liên quan đến vụ án mười lăm năm trước, vì vậy chúng tôi cần biết chi tiết cụ thể về thời học sinh của cô ấy."
Học sinh đã không gặp hơn mười năm, tuy lúc đầu nghe thấy cũng có chút cảm khái nhưng không có cảm giác chân thực. Nghe cảnh sát nói như vậy, Đổng Nhạc nghiêm túc nhớ lại những ký ức liên quan đến học sinh này.
Dạy học nhiều năm như vậy, không phải học sinh nào cũng nhớ rõ, nhưng đối với Triệu Hiểu Lan, Đổng Nhạc vẫn có chút ấn tượng.
Đổng Nhạc: "Thành tích của Triệu Hiểu Lan không tệ, nhưng lại không được nghiêm túc. Em ấy suốt ngày đùa giỡn với một số nam sinh. Khi đó, em ấy cũng chơi với bọn xã hội đen, hình như còn từng tống tiền bạn học.”
"Sau đó, điểm số của em ấy ngày càng kém, thỉnh thoảng còn trốn học. Em ấy cùng bố mẹ chuyển đến trường khác vào năm ba trung học, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó."
Triệu Lâm Uyên: "Lý do chuyển trường là gì?"
Đổng Nhạc liếc nhìn Vương Vân Anh và nói: "Các vị là cảnh sát thì chắc cũng biết rằng trường chúng tôi lúc đó đã xảy ra một chuyện đáng xấu hổ. Nhiều học sinh đã chuyển trường và Triệu Hiểu Lan cũng không ngoại lệ.”
Triệu Lâm Uyên: "Triệu Hiểu Lan và Âu Tử Cường có biết nhau không?"
Đổng Nhạc nghĩ một lúc: “Anh nói xong làm tôi cũng nhớ ra rằng họ có quen biết nhau. Hai người họ là hàng xóm. Năm đầu trung học, cậu ta thường đến đợi Triệu Hiểu Lan, nhưng sau đó tôi không thấy họ đi cùng nhau nữa. Sau đó..."
"Nghĩ kỹ lại thì tôi cũng nhớ ra được nhiều chuyện. Khi đó, tôi có một đứa cháu gái đang học ở lớp một, chính là học cùng lớp với kẻ sát nhân Âu Tử Cường và còn là ngồi bàn trước với bàn sau."
“Sau khi xảy ra sự việc đó, mọi người đều nói rằng cậu bé là một ác ma đáng sợ. Nhưng cháu gái của tôi nói với tôi rằng Âu Tử Cường thực ra rất đáng thương.”
Triệu Lâm Uyên: "Sao lại đáng thương?"
Đổng Nhạc: "Cái này tôi cũng không biết.”
Triệu Lâm Uyên: "Cháu gái của cô hiện đang ở đâu? Chúng tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
Đổng Nhạc đưa cho họ địa chỉ.
Triệu Lâm Uyên: "Còn một học sinh khác cũng tốt nghiệp trường này. Hãy giúp chúng tôi kiểm tra một chút. Anh ta tên là Châu Phú Duy. Học sinh này có bất kỳ mối quan hệ nào với Âu Tử Cường và Triệu Hiểu Lan không?"
“Châu Phú Duy?” Vương Vân Anh gõ cái tên này ra trên tên máy tính.
Vương Vân Anh: "Đây là một học sinh của khóa 94, cậu ta hiện chắc đã ngoài bốn mươi rồi."
Triệu Lâm Uyên: "Giáo viên dạy học sinh này có còn dạy ở trường không?"
Vương Vân Anh không chút do dự lắc đầu: "Không còn. Hiện tại tôi và cô Đổng là giáo viên có kinh nghiệm giảng dạy lâu năm nhất trong trường rồi. Các giáo viên lâu năm hơn đều đã nghỉ hưu hoặc không còn ở đây. Thông tin về học sinh này rất ít bởi khi đó chưa có thói quen nộp hồ sơ điện tử. Ở đây chỉ có một vài thông tin cơ bản. Chúng tôi thực sự không biết về những biểu hiện của học sinh này khi còn học ở trường."
Triệu Lâm Uyên: "Không sao, cảm ơn các cô đã giúp đỡ. Nếu sau này các cô còn nhớ ra được bất kỳ manh mối nào về Triệu Hiểu Lan thì có thể liên hệ với cảnh sát."
Hai người bước đến khuôn viên trường.
Tần Kha: "Anh không muốn điều tra Châu Phú Duy sao?"
Triệu Lâm Uyên: "Cái chết của Triệu Hiểu Lan không liên quan gì đến Châu Phú Duy.”
Họ đã bắt Châu Phú Duy rồi tiến hành thẩm vấn và bằng chứng ngoại phạm của Châu Phú Duy rất đầy đủ. Hơn nữa theo lời kể của anh ta thì anh ta vốn dĩ không biết Triệu Hiểu Lan cũng từng là học sinh của trường cấp hai thôn Đức giống như mình. Điểm chung giữa hai người họ chắc chỉ là sự trùng hợp.
Vào ngày Triệu Hiểu Lan qua đời, anh ta đã đi mua dâm. Nhân viên khách sạn và người phụ nữ hôm đó có thể xác nhận lời nói của anh ta. Hơn nữa Châu Phú Duy còn cho cảnh sát nghe đoạn ghi âm trò chuyện giữa anh ta và Triệu Hiểu Lan. Anh ta cho Triệu Hiểu Lan rất nhiều tiền, mối quan hệ giữa hai người họ cũng coi như là kết thúc trong hòa bình rồi. Thậm chí vài ngày trước khi Triệu Hiểu Lan qua đời, họ còn chia tay một cách nhẹ nhàng.
Vì vậy, người giết Triệu Hiểu Lan sẽ không phải là anh ta.
Tần Kha không hiểu điểm này, liền hỏi: "Tại sao lại không có liên quan?"
Triệu Lâm Uyên bất lực nhìn Tần Kha, cô gái nhỏ này thật sự rất tò mò rồi!
Triệu Lâm Uyên: "Vụ án vẫn đang được điều tra, vì vậy tôi không thể nói cho cô biết."
Tần Kha: "Nhưng tôi cũng cùng anh đến để điều tra mà."
Triệu Lâm Uyên nghiêm túc nói: "Tần Kha, cô chỉ là một công dân bình thường. Những chuyện này giao cho cảnh sát, cô chỉ cần bình an vô sự là được rồi. Đợi một lát nữa tôi đưa cô về, cô đi mua một ít đồ đi, sẽ có cảnh sát đặc nhiệm đưa cô đi đến phòng đã được bố trí sẵn. Trước khi cảnh sát bắt được bọn bắt cóc sẽ có cảnh sát đi theo bảo vệ cô."
Tần Khả mím môi không nói.
Cô tin tưởng cảnh sát, nhưng nó mãi không đủ.
Triệu Lâm Uyên: "Tôi bây giờ phải đi cục cảnh sát địa phương, không tiện dẫn theo cô. Cô ở đây chờ tôi quay lại, đừng chạy lung tung, biết chưa?"
Tần Kha ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng đợi đến khi Triệu Lâm Uyên bước ra khỏi cổng trường, cô cũng đi theo phía sau.
Nếu trong vòng một tuần tìm được hung thủ thì cô sẽ được thưởng thêm một trăm đồng vàng, điều này đối với cô rất quan trọng. Vì vậy xin lỗi cảnh sát Triệu, tôi không thể chỉ đứng đây chờ anh điều tra mà không làm gì được.
Vương Vân Anh luôn nhớ tới mùa đông năm 2006. Mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ, trời rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Mấy năm gần đây xã hội phát triển rất nhanh, so với mười năm trước tựa hồ là một thế giới khác. Trước đây mười ngày nửa tháng mới đi đến nơi, bây giờ chỉ cần nửa ngày đã đến nơi. Đôi khi bà ấy cảm thấy không quá quen với xã hội có nhịp sống nhanh như vậy, giống như việc bà ấy hoàn toàn không thể hiểu được những cuộc hoan lạc kiếm tìm sự mới lạ trên mạng.
Nhưng Internet cũng có điểm tốt, nó mở rộng việc học, miễn là bạn muốn học, bạn có thể tìm thấy nội dung mình muốn học.
Vương Vân Anh nhớ đã từng nhìn thấy một câu như vậy trên mạng. Câu này viết rất hay, nói rằng trẻ con không bao giờ sợ lớn lên, chỉ có người lớn mới sợ già đi.
Đúng vậy, một đứa trẻ làm sao có thể sợ lớn lên? Chúng hoạt bát và tràn đầy sức sống, ham học hỏi, khi lớn lên, thầy cô và cha mẹ sẽ không thì thầm vào tai chúng rằng phải chăm chỉ học tập, cảnh cáo chúng không được đọc sách ngoại khóa, không được chơi điện thoại, không được làm điều này, không được làm điều kia. Khi bạn trưởng thành, bạn có thể làm chủ cuộc sống của chính mình, làm những gì bạn muốn và có đủ mạnh mẽ để không bị người khác làm tổn thương.
Nhưng không giống như những đứa trẻ này, cô bắt đầu sợ già đi. Mỗi khi vào lớp, nhìn những đứa trẻ phía dưới, cô lại nghĩ đến lớp học trò đầu tiên mà mình đã dạy dỗ hơn mười năm trước.
Mười lăm năm trước, bà ấy vừa tốt nghiệp sư phạm trở về dạy học, nói thật là rất vẻ vang. Sinh viên đại học chục năm trước đâu giống như bây giờ, chỉ cần đưa tiền là có được bằng tốt nghiệp đại học.Vào thời điểm đó, thị trấn của bà ấy không có nhiều cô gái học đại học.
Điều kiện gia đình của Vương Vân Anh rất tốt, bố mẹ bà ấy có học thức, không trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ điều kiện học tập của bản thân đã tốt hơn nhiều so với những người xung quanh, nên nhiều năm nay cô luôn yên bình mà sống tốt. Vẫn chưa tốt nghiệp nhưng cha mẹ đã tìm sẵn cho cô một công việc ổn định đó là trở về thị trấn Song Vân dạy học.
Từng đến một thành phố lớn để khám phá thế giới nên Vương Vân Anh có chút coi thường trường học và trẻ em ở đây. bà ấy luôn cảm thấy chúng không thông minh bằng trẻ em thành phố, nhưng bà ấy vẫn phải làm theo yêu cầu của cha mẹ.
bà ấy đến trường trung học cấp hai thôn Đức, nơi bắt đầu sự nghiệp giảng dạy của bà ấy cũng là nơi có lớp học sinh đầu tiên của mình.
Học sinh cấp hai năm hai là thời điểm nhân cách dậy thì và nổi loạn.
Vương Vân Anh khi đó còn quá trẻ, không biết giáo dục học sinh. Vì để giữ vững uy nghiêm của giáo viên, bà ấy thường nghiêm mặt yên lặng nhìn bọn trẻ.
Lớp nào cũng có học sinh giỏi, học sinh kém, thầy cô nào cũng sẽ có học trò cưng của mình.
Tất nhiên bà ấy cũng có. bà ấy thích những học sinh có thành tích tốt, điểm tốt, mặc quần áo sạch sẽ hàng ngày. Nhưng đối với một số học sinh quần áo bẩn thỉu, thân thể bụi bặm, cơ thể có mùi hôi, thành tích không tốt và ngay cả những học sinh không thể trả lời được câu hỏi của giáo viên thì bà ấy lại không thích lắm.
Âu Tử Cường là một trong những học sinh mà bà ấy không thích.
Trước khi việc này xảy ra, thực ra Vương Vân Anh cũng không để ý nhiều đến cậu ta, chỉ biết cậu ta là một cậu bé nhút nhát, nhát gan xuất thân từ một gia đình nghèo khó.
Không ai có thể tưởng tượng rằng cậu ta sẽ làm ra chuyện như vậy.
Sau khi sự việc đó xảy ra, một số giáo viên đã đến an ủi bà ấy, thay nhau cảm khái rằng nó chỉ đơn giản giống như một con ác quỷ. Bản chất con người vốn là xấu xa, vì vậy khuyên bà ấy đừng quá để bụng mà chỉ cần dạy dỗ tốt những học sinh khác là được rồi.
Nhưng Vương Vân Anh tự biết rằng việc mà Âu Tử Cường làm ra bản thân bà ấy cũng phải chịu trách nhiệm.
Cậu ta cũng từng nhờ bà ấy giúp.
Bị các bạn học khác bắt nạt, thì sẽ ôm tâm trạng gì đến cầu cứu cô giáo?
Khi đó bản thân đã trả lời thế nào?
Vương Vân Anh nghĩ lại. bà ấy hình như đã nói tại sao các bạn chỉ bắt nạt em mà không phải người khác, hãy nghĩ xem bản thân em có vấn đề gì không? Em không vấn đề gì thì tại sao lại bị bắt nạt?
Một lần khác, Âu Tử Cường nói rằng bài kiểm tra của cậu ta đã bị các bạn ngồi bàn đầu giật và xé nát nên cậu ta đã không hoàn thành bài tập về nhà. Nhưng lúc đó bà ấy chỉ cảm thấy cậu ta đang bao biện vì không hoàn thành bài tập nên tìm lý do. bà ấy căn bản không đi kiểm tra xem sự việc đúng sự thật hay không mà đã khắt khe nói rằng nếu không muốn làm thì không cần làm nữa.
Có thể lúc đó bà ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là giữa đám trẻ con cãi nhau mà thôi, không cần phải đem ra bàn tán. Nếu để các giáo viên khác biết được, họ còn sẽ cho rằng đó là do bà ấy không đủ năng lực đứng lớp nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Khi đó bà ấy còn quá trẻ, chỉ tập trung muốn lập chút thành tích cho người khác xem. Chỉ có những học sinh ưu tú mới đáng để ý tới, còn những chuyện này chỉ là rắc rối nhỏ, nên để bọn chúng tự giải quyết là được rồi.
Vì vậy, bà ấy cũng không không thèm quản mấy chuyện này.
Ngày đông hôm đó rất lạnh. Khi Âu Tử Cường bị cảnh sát bắt đi, bà ấy nhìn bóng lưng cậu ta.
Thời khắc ấy bà ấy bắt đầu hối hận vì nó chỉ là một đứa trẻ.
Nếu cậu ta làm như vậy vì bị bạo lực học đường, thì bà ấy cũng là một phần của bạo lực bởi khi đó bà ấy là giáo viên mà lại giương mắt làm ngơ trước chuyện lớn như vậy.
Nhiều năm vậy rồi nhưng Vương Vân Anh chưa bao giờ quên những gì bà ấy đã nói và làm khi đó. Bà ấy vô cùng hối hận vì vậy đối với tất cả những thế hệ học sinh về sau bà ấy đều rất nghiêm khắc. Bà ấy muốn ngăn chặn triệt để những chuyện như vậy tái diễn.
Bây giờ bà ấy đã là một giáo viên tốt.
Đúng vậy, một giáo viên tốt.
"Cô giáo Vương? Cô giáo Vương?" Âm thanh ở hiện tại đánh thức bà khỏi hồi ức.
Vương Vân Anh nhếch nhếch khóe miệng, cố tỏ ra vui vẻ, nhưng điều này chỉ khiến sắc mặt bà ấy thêm cứng đờ.
Biểu cảm này của Vương Vân Anh, đừng nói đến Triệu Lâm Uyên và Tần Kha, ngay cả hiệu trưởng Lý cũng đều nhìn ra được có điều gì đó không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiệu trưởng Lý: "Vân Anh, có chuyện gì vậy? Tại sao cô lại có biểu cảm như vậy? Trong này có chuyện mà tôi không biết sao?"
Vương Vân Anh giải thích: "Không, chỉ là hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe."
Hiệu trưởng Lý: "Vậy à, thế thì cô về nghỉ ngơi sớm đi. Công việc ở trường nhiều vô kể, hiện tại hai đứa con của cô cũng đều đi học, áp lực cũng khá lớn. Nếu đảm đương không xuể thì có thể đề bạt một người lên để cùng cô quản lý. Tôi thấy tiểu Hổ cũng khá tốt đấy."
Tiểu Hổ mà hiệu trưởng Lý nói là họ hàng xa của bà ấy, người đến cả chứng chỉ sư phạm cũng không có, các lớp học của anh ta thậm chí còn tồi tệ hơn.
Vương Vân Anh cười: “Được, hiệu trưởng, vậy tôi dẫn hai vị này đi kiểm tra hồ sơ học sinh trước.”
Nói xong bà ấy đi ra ngoài trước.
Tần Kha đối với cách cư xử của nữ giáo viên với hiệu trưởng có chút kỳ quái. Cô giáo kia tựa hồ cũng không quá tôn trọng hiệu trưởng.
Tại sao vậy?
Vương Vân Anh nhanh chóng đưa họ đến phòng lưu trữ ở tầng bốn và hỏi một cách công thức: "Cậu muốn kiểm tra hồ sơ của học sinh nào?"
Tần Kha đang định nói, nhưng đã bị Triệu Lâm Uyên ngăn lại.
Triệu Lâm Uyên: "Cô Vương, cô nghĩ chúng tôi đến đây để kiểm tra thông tin của ai?"
Vương Vân Anh thở dài, gõ tên của Âu Tử Cường vào thanh tìm kiếm: "Hồ sơ của cậu ta đây. Mấy năm nay đều sẽ có phóng viên, cảnh sát đến đây để điều tra thông tin của cậu ta. Người cũng đã chết mười lăm năm rồi, bây giờ nghiên cứu lý do tại sao cậu ta lại giết người thì có ích gì, người chết cũng không thể sống lại được.”
Âu Tử Cường? Người này là ai?
Tần Kha có chút nghi hoặc. Nhưng suy nghĩ một chút liền hiểu ra là tên của hung thủ trong vụ án giết người mười lăm năm trước.
Triệu Lâm Uyên: "Các phóng viên và cảnh sát đến đều sẽ hỏi gì?"
Vương Vân Anh: "Hỏi cái gì? Cái gì cũng hỏi. Hỏi cậu ta học ở trường thế nào? Cậu ta có khuynh hướng bạo lực từ khi còn nhỏ, hay có phải tinh thần không được bình thường? Rồi hỏi những học sinh từng tiếp xúc với cậu ta cảm thấy thế nào sau khi biết chuyện này?"
Triệu Lâm Uyên: "Cô đã trả lời như thế nào?"
Vương Vân Anh trùng mắt xuống: "Chuyện như thế nào thì tôi trả lời như thế đó. Đó là một đứa trẻ nhút nhát, không ai nghĩ đến nó sẽ làm một việc như vậy. Cũng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, những chuyện đó tôi gần như đã quên, cũng chẳng có gì để nói."
Bà ấy đang nói dối, Tần Kha thầm nghĩ. Những gì bà ấy nói không giống với những gì thể hiện trong mắt bà ấy.
Triệu Lâm Uyên: "Âu Tử Cường vốn là học sinh của cô?"
Vương Vân Anh im lặng một lúc: "Đúng vậy."
Lúc Vương Vân Anh nghĩ rằng Triệu Lâm Uyên sẽ tiếp tục hỏi, anh lại nói: "Lần này chúng tôi không đến đây để điều tra Âu Tử Cường. Triệu Hiểu Lan, học sinh này cô còn ấn tượng gì không?"
Triệu Lâm Uyên vừa nói vừa lấy ra tấm ảnh của Triệu Hiểu Lan.
Vương Vân Anh cầm bức ảnh và nhìn nó cẩn thận: "Cô gái này? Tôi không có ấn tượng gì. Đợi một chút, tôi kiểm tra một chút hồ sơ học sinh của cô ấy."
Rất nhanh, Vương Vân Anh đã lấy ra hồ sơ học sinh của Triệu Hiểu Lan: "Cô ấy là học sinh lớp ba. Tôi chưa từng dạy học sinh này nên không có ấn tượng."
Triệu Lâm Uyên: "Cô ấy với Âu Tử Cường có quen nhau không?"
Vương Vân Anh: "Cái này tôi cũng không biết."
Triệu Lâm Uyên: “Giáo viên dạy Triệu Hiểu Lan khi ấy vẫn còn ở trường chứ? Cô có thể mời người ấy qua đây một chút không? "
“Để tôi xem qua." Vương Vân Anh lật qua sổ sách của trường: “Giáo viên chủ nhiệm lớp ba hồi đó hình như là cô Đổng, để tôi hỏi thử cô ấy.”
Vương Vân Anh đi ra ngoài gọi điện thoại. Khoảng mười phút sau, một giáo viên nữ trung niên để tóc ngắn và mặc thường phục bước đến.
Vương Vân Anh: "Cô Đổng, hai vị này là từ cục điều tra hình sự của thành phố. Họ nói muốn đến trường chúng ta để tìm hiểu tình hình. Lớp năm và lớp ba năm hai là cô dạy phải không? Họ muốn để hiểu rõ hơn về bạn học Triệu Hiểu Lan."
Vương Vân Anh vừa nói vừa đưa cho Đổng Nhạc bức ảnh vừa nãy Triệu Lâm Uyên đưa cho bà ấy.
Đổng Nhạc nhận bức ảnh và nhìn kỹ nó: "Có hơi quen. Tôi đã dạy học sinh này. cô ấy bị làm sao à? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
Triệu Lâm Uyên: "Cô ấy chết rồi."
Đổng Nhạc kinh ngạc: "Chết rồi? Chết thế nào?"
Triệu Lâm Uyên: "Đúng vậy, chúng tôi nghi ngờ rằng cái chết của cô ấy có liên quan đến vụ án mười lăm năm trước, vì vậy chúng tôi cần biết chi tiết cụ thể về thời học sinh của cô ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Học sinh đã không gặp hơn mười năm, tuy lúc đầu nghe thấy cũng có chút cảm khái nhưng không có cảm giác chân thực. Nghe cảnh sát nói như vậy, Đổng Nhạc nghiêm túc nhớ lại những ký ức liên quan đến học sinh này.
Dạy học nhiều năm như vậy, không phải học sinh nào cũng nhớ rõ, nhưng đối với Triệu Hiểu Lan, Đổng Nhạc vẫn có chút ấn tượng.
Đổng Nhạc: "Thành tích của Triệu Hiểu Lan không tệ, nhưng lại không được nghiêm túc. Em ấy suốt ngày đùa giỡn với một số nam sinh. Khi đó, em ấy cũng chơi với bọn xã hội đen, hình như còn từng tống tiền bạn học.”
"Sau đó, điểm số của em ấy ngày càng kém, thỉnh thoảng còn trốn học. Em ấy cùng bố mẹ chuyển đến trường khác vào năm ba trung học, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó."
Triệu Lâm Uyên: "Lý do chuyển trường là gì?"
Đổng Nhạc liếc nhìn Vương Vân Anh và nói: "Các vị là cảnh sát thì chắc cũng biết rằng trường chúng tôi lúc đó đã xảy ra một chuyện đáng xấu hổ. Nhiều học sinh đã chuyển trường và Triệu Hiểu Lan cũng không ngoại lệ.”
Triệu Lâm Uyên: "Triệu Hiểu Lan và Âu Tử Cường có biết nhau không?"
Đổng Nhạc nghĩ một lúc: “Anh nói xong làm tôi cũng nhớ ra rằng họ có quen biết nhau. Hai người họ là hàng xóm. Năm đầu trung học, cậu ta thường đến đợi Triệu Hiểu Lan, nhưng sau đó tôi không thấy họ đi cùng nhau nữa. Sau đó..."
"Nghĩ kỹ lại thì tôi cũng nhớ ra được nhiều chuyện. Khi đó, tôi có một đứa cháu gái đang học ở lớp một, chính là học cùng lớp với kẻ sát nhân Âu Tử Cường và còn là ngồi bàn trước với bàn sau."
“Sau khi xảy ra sự việc đó, mọi người đều nói rằng cậu bé là một ác ma đáng sợ. Nhưng cháu gái của tôi nói với tôi rằng Âu Tử Cường thực ra rất đáng thương.”
Triệu Lâm Uyên: "Sao lại đáng thương?"
Đổng Nhạc: "Cái này tôi cũng không biết.”
Triệu Lâm Uyên: "Cháu gái của cô hiện đang ở đâu? Chúng tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
Đổng Nhạc đưa cho họ địa chỉ.
Triệu Lâm Uyên: "Còn một học sinh khác cũng tốt nghiệp trường này. Hãy giúp chúng tôi kiểm tra một chút. Anh ta tên là Châu Phú Duy. Học sinh này có bất kỳ mối quan hệ nào với Âu Tử Cường và Triệu Hiểu Lan không?"
“Châu Phú Duy?” Vương Vân Anh gõ cái tên này ra trên tên máy tính.
Vương Vân Anh: "Đây là một học sinh của khóa 94, cậu ta hiện chắc đã ngoài bốn mươi rồi."
Triệu Lâm Uyên: "Giáo viên dạy học sinh này có còn dạy ở trường không?"
Vương Vân Anh không chút do dự lắc đầu: "Không còn. Hiện tại tôi và cô Đổng là giáo viên có kinh nghiệm giảng dạy lâu năm nhất trong trường rồi. Các giáo viên lâu năm hơn đều đã nghỉ hưu hoặc không còn ở đây. Thông tin về học sinh này rất ít bởi khi đó chưa có thói quen nộp hồ sơ điện tử. Ở đây chỉ có một vài thông tin cơ bản. Chúng tôi thực sự không biết về những biểu hiện của học sinh này khi còn học ở trường."
Triệu Lâm Uyên: "Không sao, cảm ơn các cô đã giúp đỡ. Nếu sau này các cô còn nhớ ra được bất kỳ manh mối nào về Triệu Hiểu Lan thì có thể liên hệ với cảnh sát."
Hai người bước đến khuôn viên trường.
Tần Kha: "Anh không muốn điều tra Châu Phú Duy sao?"
Triệu Lâm Uyên: "Cái chết của Triệu Hiểu Lan không liên quan gì đến Châu Phú Duy.”
Họ đã bắt Châu Phú Duy rồi tiến hành thẩm vấn và bằng chứng ngoại phạm của Châu Phú Duy rất đầy đủ. Hơn nữa theo lời kể của anh ta thì anh ta vốn dĩ không biết Triệu Hiểu Lan cũng từng là học sinh của trường cấp hai thôn Đức giống như mình. Điểm chung giữa hai người họ chắc chỉ là sự trùng hợp.
Vào ngày Triệu Hiểu Lan qua đời, anh ta đã đi mua dâm. Nhân viên khách sạn và người phụ nữ hôm đó có thể xác nhận lời nói của anh ta. Hơn nữa Châu Phú Duy còn cho cảnh sát nghe đoạn ghi âm trò chuyện giữa anh ta và Triệu Hiểu Lan. Anh ta cho Triệu Hiểu Lan rất nhiều tiền, mối quan hệ giữa hai người họ cũng coi như là kết thúc trong hòa bình rồi. Thậm chí vài ngày trước khi Triệu Hiểu Lan qua đời, họ còn chia tay một cách nhẹ nhàng.
Vì vậy, người giết Triệu Hiểu Lan sẽ không phải là anh ta.
Tần Kha không hiểu điểm này, liền hỏi: "Tại sao lại không có liên quan?"
Triệu Lâm Uyên bất lực nhìn Tần Kha, cô gái nhỏ này thật sự rất tò mò rồi!
Triệu Lâm Uyên: "Vụ án vẫn đang được điều tra, vì vậy tôi không thể nói cho cô biết."
Tần Kha: "Nhưng tôi cũng cùng anh đến để điều tra mà."
Triệu Lâm Uyên nghiêm túc nói: "Tần Kha, cô chỉ là một công dân bình thường. Những chuyện này giao cho cảnh sát, cô chỉ cần bình an vô sự là được rồi. Đợi một lát nữa tôi đưa cô về, cô đi mua một ít đồ đi, sẽ có cảnh sát đặc nhiệm đưa cô đi đến phòng đã được bố trí sẵn. Trước khi cảnh sát bắt được bọn bắt cóc sẽ có cảnh sát đi theo bảo vệ cô."
Tần Khả mím môi không nói.
Cô tin tưởng cảnh sát, nhưng nó mãi không đủ.
Triệu Lâm Uyên: "Tôi bây giờ phải đi cục cảnh sát địa phương, không tiện dẫn theo cô. Cô ở đây chờ tôi quay lại, đừng chạy lung tung, biết chưa?"
Tần Kha ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng đợi đến khi Triệu Lâm Uyên bước ra khỏi cổng trường, cô cũng đi theo phía sau.
Nếu trong vòng một tuần tìm được hung thủ thì cô sẽ được thưởng thêm một trăm đồng vàng, điều này đối với cô rất quan trọng. Vì vậy xin lỗi cảnh sát Triệu, tôi không thể chỉ đứng đây chờ anh điều tra mà không làm gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro